Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày đầu đến trường

Tiểu thuyết gốc · 4477 chữ

Nguyên Lạc không ngờ Mã Đức Bình đã bí mật cử thêm Thất Hổ giả làm sinh viên vào trường học, nhằm bảo vệ cho cậu và Mã Vân.

“Tôi không cần người bảo vệ, vì nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ Tiểu Vân.” Nguyên Lạc nói.

“Tôi biết đại ca không cần người bảo vệ. Nhưng có thêm một người coi chừng Mã tiểu thư thì càng tốt mà.” Thất Hổ nhếch miệng cười.

Nguyên Lạc thấy cũng có lý nên không nói gì nữa. Thất Hổ tiếp tục gục mặt xuống bàn mà ngủ.

Những người khác thì vẫn thi nhau vây kín lấy Mã Vân để hỏi thăm.

“Im lặng hết đi!” Một tiếng quát lớn khắp lớp học. Tất cả mọi người trong lớp đều phải hết hồn, họ đồng loạt nhìn về phía cửa.

“Lớp trưởng!”

Người này chính là cái người hôm qua đã theo dõi Nguyên Lạc và Mã Vân ở khu trung tâm.

Tất cả sinh viên trong lớp đều im lặng, không dám nói gì kể từ khi gã lớp trưởng này xuất hiện. Đi sau hắn là 2 người sinh viên khác, nhìn bộ mặt rất bặm trợn và hung dữ. Điều quan trọng là 2 người này đều nhìn rất già dặn so với một sinh viên.

Thật ra những người trong lớp đều biết gia đình của lớp trưởng rất giàu có. Vì sợ con trai của mình bị ăn hiếp trong trường, nên cha mẹ hắn đã bí mật đưa 2 người vệ sĩ này vào trường để bảo vệ cho hắn. Nhưng ngược lại, nhờ có 2 người này, hắn đã lên làm lão đại của lớp học, khiến mọi người đều phải sợ hắn.

“Mã Vân, mừng cô quay lại trường.” Lớp trưởng lên tiếng.

“Cám ơn anh!” Mã Vân trả lời nhưng cô lại làm ra vẻ rất khó chịu với hắn.

Bởi vì từ những ngày đầu nhập học, lớp trưởng thường hay tiếp cận, ve vãn cô, khiến cô rất khó chịu. Nhưng vì Hoàng Nam cũng để ý đến cô, nên hắn mới chịu dừng lại. Cô cũng có nghe những tin đồn không hay về hắn ở trong trường, hắn thường hay sử dụng 2 tên vệ sĩ của mình để ép buộc người khác làm theo ý hắn. Cũng nhờ địa vị của cô là con gái thị trưởng, nên hắn mới không dám làm gì cô.

“Tôi nghe nói lớp chúng ta, hôm nay có 2 sinh viên mới.” Lớp trưởng cố ý nói thật to để mọi người nghe được. Mọi người lúc này mới tập trung nhìn về phía Nguyên Lạc và Thất Hổ.

“Chẳng phải cậu bạn này là bạn trai nổi tiếng của Mã Vân đây sao?” Lớp trưởng chỉ tay vào Nguyên Lạc và nói.

Cả lớp lại nháo nhào lên bàn tán sôi nổi, vì sự việc hôm qua Nguyên Lạc và Hoàng Nam đánh nhau đã nổi tiếng khắp trường.

Lớp trưởng vênh mặt đi lại chỗ của Nguyên Lạc và nói: “Trước ngày nhập học, còn gây sự đánh nhau đến mức phải lên đồn cảnh sát. Cậu đúng là có gan lắm.”

“Ý cậu là gì?” Nguyên Lạc hỏi lại.

“Tôi là lớp trưởng, có trách nhiệm giữ gìn trật tự và nội quy trong lớp. Tôi thấy cậu là một tên du côn, rất thích gây sự đánh nhau, sẽ gây hình tượng xấu cho lớp. Cậu vốn không xứng vào lớp học này. Cậu nên cút khỏi đây đi.” Lớp trưởng liếc nhìn Nguyên Lạc với ánh mắt đầy sát ý. Hắn đang có ý định ép buộc Nguyên Lạc phải thôi học, vì nếu hắn không có được Mã Vân, hắn sẽ không cho ai có được cô.

“Tại sao tôi phải cút chứ? Cậu chỉ là lớp trưởng, đâu có quyền đuổi tôi đi.” Nguyên Lạc lạnh lùng trả lời. Cậu thấy tên này đang cố tình kiếm chuyện với cậu.

“Cậu dám trả treo với tôi à?” Thấy Nguyên Lạc dám chống đối với mình. Hắn liền nổi giận.

“Im mồm hết đi!” Bỗng Thất Hổ đang nằm ngủ thì bật dậy hét lớn.

Thất Hổ đứng nhìn chằm chằm vào lớp trưởng. Nhìn thấy thân hình to con, đầy cơ bắp của Thất Hổ. Khí thế thậm chí còn vượt trội hơn 2 tên vệ sĩ của hắn, khiến hắn cũng phải e dè một phần.

“Không thấy tôi đang ngủ sao? Làm gì mà om sòm vậy? Cút xéo ngay!” Thất Hổ quát lớn một tiếng, lớp trưởng liền kinh hãi lùi lại mấy bước. Hắn linh cảm được mình không nên đụng đến người đàn ông này.

Hắn chỉ biết nhìn qua Nguyên Lạc và nói: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu. Cậu hãy đợi đấy.”

Nói xong hắn dẫn 2 tên vệ sĩ rời khỏi lớp và không thấy quay lại nữa. Mọi người trong lớp thấy mọi chuyện đã ổn thì liền quay lại sinh hoạt như cũ. Mã Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì những việc vừa xảy ra, trong lớp không có ai dám bắt chuyện và làm quen với Nguyên Lạc và Thất Hổ. Nhưng việc Nguyên Lạc là bạn trai của Mã Vân vẫn là đề tài nóng nhất. Cô liên tục bị mọi người đòi phải kể rõ sự thật và toàn bộ chi tiết. Cô cũng rất xấu hổ, không dám nói gì hết, cố gắng lảng tránh trả lời.

Sau khi giờ học bắt đầu, Nguyên Lạc bắt đầu cảm nhận được một lớp học là như thế nào. Các thầy cô đứng trên bục giảng, nhưng người khác thì lắng nghe, ghi chép lại bài giảng. Chỉ là cậu không hiểu những thứ thầy cô đang giảng là gì.

Cậu vốn chưa từng được đi học. Những kiến thức cậu có toàn là từ Lão Sư, nhưng đó toàn là kinh nghiệm giao tiếp và sinh tồn. Bây giờ, cậu phải nghe đến những môn học như Kinh Tế, Lịch Sử, Xã Hội… Mấy thứ này đối với cậu quá mới mẻ và quá phức tạp, dù cậu cố lắng nghe cỡ nào, cậu cũng không thể hiểu được một từ.

Trong khi cậu còn đang cố hiểu bài, cậu để ý thấy Mã Vân đôi khi có liếc mắt nhìn về phía cậu. Bị Nguyên Lạc bắt gặp, Mã Vân liền mắc cỡ quay đi. Mọi người trong lớp cũng nhận ra, họ thầm cười cả 2 người.

Nguyên Lạc cảm thấy rất khó xử, cậu quay qua nhìn Thất Hổ thì thấy anh ta vẫn ngủ ngon lành, mặc kệ mọi thứ. Cậu thở dài một cái, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Hôm nay, trời đẹp thật.”

Nói rồi, cậu gục xuống bàn ngủ ngon lành y như Thất Hổ.

Khi tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, Thất Hổ tỉnh dậy và thấy Nguyên Lạc vẫn còn ngủ rất ngon, anh ta không dám làm phiền, nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi lớp. Thất Hổ vừa đi ra ngoài, lớp trưởng và 2 tên vệ sĩ liền xuất hiện.

Bọn họ hùng hổ tiến đến chỗ của Nguyên Lạc, nhưng Mã Vân đã kịp đứng ra cản họ lại.

“Cô làm gì vậy? Tránh ra!” Lớp trưởng lớn tiếng.

“Không! Tôi nhất quyết không để mấy người đụng đến anh ấy.” Mã Vân lấy hết can đảm nói.

“Trong cái lớp này, không ai được cãi lời của tôi. Tôi không quan tâm cô là ai, mau cút đi, nếu không cả cô tôi cũng đánh.” Lớp trưởng nổi giận hoàn toàn. Hắn là người rất thích kiểm soát, đến nỗi nó đã thành ảo tưởng của hắn. Đối với hắn, cái lớp này là giang sơn của riêng mình hắn, mọi người ở đây đều phải nghe theo lệnh của hắn, không được chống lại.

Mã Vân bị lớp trưởng dọa đến ngây cả người. Bỗng có một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai cô.

“Em không cần phải đứng ra bảo vệ anh. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ em cơ mà.” Nguyên Lạc đã tỉnh giấc, thấy Mã Vân đang bị dọa đến sợ hãi, cậu bước đến đặt tay lên vai cô.

“Hôm nay là ngày đầu tôi đến trường, tôi rất muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Nhưng nếu có người dám dọa nạt Tiểu Vân, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.” Nguyên Lạc lên tiếng hăm dọa lại lớp trưởng, làm hắn nổi điên hơn nữa.

“Tên này thật sự chán sống rồi. Bắt hắn quỳ xuống cho tôi!” Lớp trưởng ra hiệu cho 2 tên vệ sĩ của hắn xông lên.

Hai tên vệ sĩ lộ ra vẻ khinh thường Nguyên Lạc, bọn họ bước đến trước Nguyên Lạc với bộ mặt rất vênh váo. Nguyên Lạc không nói gì, cậu liền ra tay trước, tung 2 đấm như trời giáng vào mặt 2 tên vệ sĩ. Mọi người chưa kịp nhận ra chuyện gì, thì 2 tên vệ sĩ đã bị đấm văng thẳng ra ngoài lớp học.

Lớp trưởng thấy vậy liền trở nên hốt hoảng: “Ngươi dám ra tay với người của ta sao? Ngươi có biết ta là ai không?”

Nguyên Lạc mỉm cười nhẹ nhìn hắn và nói: “Tôi không cần biết cậu là ai. Chỉ cần là người dám uy hiếp Tiểu Vân, tôi đều sẽ không nương tay. Trước khi đến đây, bá phụ cũng đã từng nói là tôi không cần phải kiêng nể bất cứ ai.”

Vừa nói xong, Nguyên Lạc lại tung thêm một đấm vào mặt lớp trưởng, khiến hắn văng luôn ra ngoài cửa y như 2 tên vệ sĩ kia. Cả 3 người đều nằm bất tỉnh ngay tại cửa ra vào của lớp.

Đến khi Thất Hổ quay về lớp thì đã thấy rất đông người đang tụ tập ngay ngoài lớp. Thất Hổ hỏi một sinh viên gần đó thì mới biết được sự việc vừa rồi. Anh bước vào lớp thì thấy Nguyên Lạc vẫn ngồi đó và vẫn bị mọi người cô lập. Anh chú ý thấy những người khác trong lớp có vẻ như đang run sợ vì một thứ gì đó.

Nhóm người lớp trưởng được người khác đưa vào phòng y tế. Ngoài trừ sóng mũi đã bị đấm gãy, cơ thể của lớp trưởng vẫn ổn. Những nỗi nhục này hắn không thể nuốt trôi, sau khi tỉnh dậy hắn liền lấy điện thoại gọi cho người anh họ của hắn.

“Anh ơi! Em bị người ta đánh…”

Vào buổi chiều, lớp của Nguyên Lạc có một buổi tập thể dục ngoài trời. Đến bây giờ, Nguyên Lạc và Thất Hổ vẫn bị mọi người trong lớp xa lánh. Mã Vân thấy vậy cũng rất áy náy cho 2 người họ, cô đành đi lại chỗ họ nói.

“Lạc ca, chuyện anh đánh lớp trưởng ban nãy, đã được mọi người trong trường biết rồi.”

“Như vậy thì làm sao?” Nguyên Lạc hỏi.

“Em được mọi người kể lại. Lớp trưởng có một người anh họ rất mạnh và rất hung dữ.” Mã Vân kể lại những gì mà cô được nghe, người anh họ của lớp trưởng từng là một tuyển thủ đấu vật quốc gia rất nổi tiếng. Từ trước đến nay, chưa từng bị thất bại. Hơn nữa hắn còn là một kẻ rất hiếu chiến, luôn muốn tìm cho mình một đối thủ xứng tầm.

Có một lần, lớp trưởng bị người trong trường ức hiếp, hắn đã mượn danh bảo vệ cho em hắn để đến trường. Hắn đã thách đấu với tất cả câu lạc bộ võ thuật trong trường. Tất cả thành viên trong các câu lạc bộ đó đều bị hắn đánh cho đến nhập viện. Sau sự kiện này, hắn đã bị khai trừ khỏi đội tuyển quốc gia.

Và cũng từ đó, không có ai trong trường dám chống đối lại lớp trưởng nữa.

“Ai cũng nói là anh chắc chắn sẽ bị gã đó truy tìm. Rồi anh sẽ bị hắn đánh cho đến chết.” Mã Vân nói một cách sợ hãi.

Nguyên Lạc cũng nhận ra liền an ủi cô: “Em đừng lo, anh nhất định không thua hắn đâu.”

“Đúng thế, Mã tiểu thư, cô không cần phải lo. Làm gì có người nào đánh bại được đại ca cơ chứ.” Thất Hổ nói thêm vào.

Tuy Thất Hổ không có ý xấu gì với Mã Vân, nhưng cô cũng tỏ ra không được thoải mái khi nói chuyện với anh. Lúc cô bị đội Hắc Hổ bắt cóc, cô đã gặp mặt toàn bộ thành viên. Sau khi biết Nguyên Lạc đã trở thành đại ca mới của họ, cô cũng rất mừng, nhưng cô vẫn còn cảm giác sợ sệt khi ở gần họ.

Lớp trưởng sau khi băng bó tạm khuôn mặt, hắn liền chạy đến một phòng tập thể hình lớn cách trường học không xa để tìm anh của hắn. Trong căn phòng xông hơi, một người đàn ông to lớn như một ngọn núi, đang ngồi chễm chệ, cả người hắn chằng chịt những vết sẹo, cặp mắt hắn sắc bén như một lưỡi dao. Lớp trưởng chạy ùa vào và la lên.

“Anh ơi! Em muốn anh xử cho em một người…”

“Câm miệng!” Người đàn ông bỗng quát lớn khiến lớp trưởng giật mình.

“Cậu đúng là một tên nhát gan và yếu đuối. Cậu xứng làm em trai tôi sao? Chỉ có một chút chuyện cũng phải làm phiền đến tôi. Cút đi!” Người đàn ông tỏ ra rất chán ghét lớp trưởng, khi nãy lớp trưởng gọi điện, hắn còn không muốn nghe, cúp máy ngay lập tức.

Lớp trưởng sợ hãi quỳ xuống, cầu xin: “Em biết lỗi rồi, em cầu xin anh hãy giúp em. Cái tên mới nhập học này thật sự rất mạnh. Hai vệ sĩ của em bị hắn đánh gục chỉ trong một đòn.”

“Chỉ một đòn thôi sao?”

“Vâng, bây giờ chỉ có anh mới đối phó được hắn thôi.”

“Cũng được, đúng lúc tôi đang chán muốn chết. Phải đi thư giãn gân cốt thôi.” Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói.

Lớp trưởng và anh của hắn cùng nhau đi đến trường. Với thân hình lực lưỡng, cao gần 2 mét của tên anh trai, đi đến đâu cũng rất dễ nhận biết. Hắn vừa bước chân vào cổng trường thì mọi người đã nhận ra hắn, tin tức lập tức lan nhanh ra toàn trường.

‘Dương Húc đã quay trở lại.’

Tin tức chấn động này lập tức đến tai của những câu lạc bộ từng bị Dương Húc khiêu chiến. Lập tức một đám đông ùa ra chặn đường của Dương Húc. Những người này đều là đội trưởng của các lạc bộ võ thuật, bây giờ họ đều có mong muốn phục thù. Dẫn đầu là đội trưởng của các câu lạc bộ nổi tiếng nhất như Triệt Quyền Đạo, Không Thủ Đạo, Nhu Đạo, và Kiếm Đạo.

“Dương Húc, tại sao ngươi dám trở lại đây?” Đội trưởng câu lại bộ Triệt Quyền Đạo, tên là Gia Bân lên tiếng.

“Ta nghe nói có một tên sinh viên mới dám đánh em trai ta. Ta chỉ đến tìm hắn thôi.”

“Sinh viên mới?” Mọi người nhìn nhau hỏi.

“Dù sao đi nữa, ngươi cũng đã bị cấm bước chân vào trường. Đừng gây thêm rắc rối cho ngôi trường này nữa. Cút khỏi đây đi!” Gia Bân nói.

Những người khác cũng đều giận dữ la hét theo: “Cút đi! Nơi đây không hoan nghênh ngươi. Mau biến đi!”

Đứng trước sự xua đuổi của nhiều người, Dương Húc vẫn bình thản, xem như không có chuyện gì cả. Giống như là hắn đang xem thường tất cả bọn họ.

“Một đám nhu nhược chỉ biết hùa theo, có giỏi thì tự mình bắt ta ra khỏi đây đi.” Dương Húc ra hiệu thách thức những người ở đây.

Mấy người đội trưởng thấy Dương Húc rất khinh thường họ nên càng thêm tức giận.

“Được, hôm chúng ta sẽ đòi lại hết những sỉ nhục lúc trước.” Gia Bân kích động mọi người một lần nữa, các đội trưởng hùng hổ cùng nhau tiến lên.

Dương Húc nở một nụ cười quái dị. Trông hắn như là đã chờ đợi điều này từ lâu rồi. Hắn quay qua nhìn lớp trưởng.

“Chuyện ở đây để tôi lo. Cậu dẫn thằng kia ra đây cho tôi.”

“Vâng!” Lớp trưởng tuân lệnh chạy đi tìm Nguyên Lạc.

Bởi vì lớp của Nguyên Lạc vừa mới xong tiết học thể dục, hiện họ đang ở trong phòng thay đồ, nên không hề hay biết gì những chuyện bên ngoài. Ngoài trừ Thất Hổ vốn không có quần áo để thay, nên anh đành ra ngoài đi dạo.

Lớp trưởng chạy đến phòng thay đồ, vừa kịp lúc thấy Nguyên Lạc bước ra. Hắn nhớ lại cảnh bị Nguyên Lạc đấm cho gãy mũi mà sợ đến mức run cả người. Hắn căng thẳng đi lại gần chỗ cậu.

“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Nói đi!” Nguyên Lạc trả lời một cách lãnh đạm.

“Không phải ở đây, đi theo ta!”

“Tại sao tôi phải đi theo cậu?”

Câu hỏi của Nguyên Lạc khiến lớp trưởng phải toát mồ hôi. Hắn không biết nói thế nào để dụ được cậu ra chỗ của Dương Húc. Hắn không thể dùng vũ lực, nhưng nếu hắn nói thật, Nguyên Lạc có thể sẽ tìm cách trốn. Còn nếu không dụ được, Dương Húc cũng sẽ không tha cho hắn.

“Đây là chuyện rất quan trọng, không thể nói ngoài đây được.”

“Thôi được, cậu dẫn đường đi.”

Nguyên Lạc tuy là rất nghi ngờ lớp trưởng, nhưng vì tò mò nên cậu vẫn đồng ý đi theo hắn.

Thất Hổ đi dạo một vòng quanh ngôi trường, khi ra đến cổng thì anh thấy có một đám đông tập trung la hét ầm ỹ tại đây. Anh nhanh chóng chen vào trong đám đông để xem. Trước mắt anh là cảnh tượng một người đàn ông cao gần 2 mét, cơ bắp cuồn cuộn đang đứng đó, dưới chân hắn có đến mười mấy võ sinh đang nằm la liệt.

Đây đều là những đội trưởng, những người mạnh nhất của các câu lạc bộ võ thuật trong trường. Nhưng bọn họ đều không chịu được một đòn của Dương Húc. Bây giờ, người duy nhất còn đứng vững là Gia Bân.

Lúc đầu, Gia Bân định kích động mọi người để dùng số đông làm tiêu hao thể lực của Dương Húc. Nhưng không ngờ là kể cả sau khi đánh bại mười mấy người, Dương Húc vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi. Bây giờ, cậu đang lo sợ và chần chừ không dám xông lên.

“Sao thế, mấy người chỉ có thế thôi à?” Dương Húc nhìn vào Gia Bân và cười một cách khinh bỉ.

“Đồ khốn kiếp!” Gia Bân hét to một tiếng, lấy hết sức nhảy lên đá thẳng vào Dương Húc.

Dương Húc không thèm né tránh, bắt chéo 2 tay nhận lấy cú đá một cách dễ dàng. Ngay sau khi chặn được, hắn liền lấy tay chụp lấy chân của Gia Bân.

“Chẳng đau chút nào, kẻ yếu thì chỉ có chết.” Hắn nắm lấy chân của Gia Bân và nhấc bổng cả cơ thể của cậu lên trên không, rồi quất mạnh xuống đất.

Đầu của Gia Bân bị va chạm mạnh với mặt đất, máu tung tóe khắp nơi, sống chết không rõ. Những sinh viên khác thấy vậy liền sợ hãi, đồng thanh la hét chạy khỏi đó.

Chỉ trong tích tắc, sân trường bỗng trở nên yên ắng, chỉ còn lại Dương Húc, nhưng khi hắn nhìn lại thì thấy Thất Hổ vẫn còn đứng đó.

“Nhìn vóc dáng của ngươi cũng không tệ.” Dương Húc nhìn một lượt cả người của Thất Hổ, hắn nhận ra Thất Hổ không phải hạng bình thường. Thân hình của anh rất chuẩn và vạm vỡ, mái tóc màu vàng đặc trưng của người ngoại quốc. Đặc biệt là đôi mắt giống như một sát thủ rất dày dặn kinh nghiệm, như một người bước ra từ chiến trường hơn là một sinh viên.

“Ngươi là sinh viên mới nhập học, phải không?” Dương Húc hỏi tiếp.

“Đúng, tôi mới nhập học hôm nay.” Thất Hổ bình thản trả lời.

“Vậy chính ngươi là người đã đánh em trai ta?”

“Tôi không biết anh đang nói tới ai. Tốt nhất anh không nên gây sự ở đây.” Thất Hổ tỏ ra không quan tâm, quay đầu lại định bỏ đi.

Dương Húc vội chạy lại nắm lấy vai của Thất Hổ.

“Ta không quan tâm ngươi là ai. Bây giờ, ta đánh chưa đã tay, hay là chúng ta so tài một tí đi.” Dương Húc thật sự không cần biết Thất Hổ có đúng là người đánh em hắn hay không. Hắn chỉ muốn được đánh nhau với đối thủ xứng tầm thôi.

Thất Hổ cũng nhận ra người trước mặt là một tên cuồng chiến.

“Bỏ tay ra!” Thất Hổ híp mắt, gằn giọng lại.

“Ta không bỏ ra đấy, làm sao nào. Ngươi biết ta là ai không?” Dương Húc làm ra vẻ thách thức.

“Tôi không quan tâm.” Dứt lời, Thất Hổ liền tung một cú móc ngược cực nhanh vào cằm của Dương Húc.

Có thể Nguyên Lạc cấm anh không được giết người, nhưng cậu đâu có cấm không được đánh người. Dù sao, anh cũng là thành viên của đội đánh thuê nổi tiếng, làm sao nhịn được lời thách thức của một tên côn đồ vô danh.

Bị đánh bất ngờ, Dương Húc phải thối lui mấy bước. Thất Hổ nhân cơ hội đấm liên tiếp vào người của Dương Húc. Tưởng chừng như Dương Húc sẽ bị đánh bại, bỗng nhiên hắn vươn cánh tay dài ra chộp lấy cổ của Thất Hổ và nhấc bổng anh lên.

“Cũng không tệ, so với mấy tên kia thì có khá hơn một tí. Nhưng vẫn còn yếu lắm.”

Thất Hổ không ngờ da thịt của tên này lại dày như vậy. Bị anh đấm trúng nhiều thế mà vẫn không sao, mà còn bị hắn không chế nữa. Nếu đối thủ đã mạnh như vậy, anh nghĩ mình không cần phải nương tay. Anh chuẩn bị rút ra con dao đang được giấu sẵn trong tay áo. Vì sở trường của anh chính là dùng dao.

“Dừng tay lại!” Một giọng nói quen thuộc cất lên khiến Thất Hổ ngừng tay.

Anh quay đầu lại nhìn thấy Nguyên Lạc đã đến. Đi sau anh chính là lớp trưởng.

“Ngươi là ai?” Dương Húc hỏi.

“Anh ơi! Đây là cái tên đã đánh em đó.” Lớp trưởng chạy lại chỗ Dương Húc nói.

“Là hắn?” Dương Húc ngạc nhiên nhìn vào Nguyên Lạc, rõ ràng trước mắt hắn chỉ là một sinh viên tầm thường, với bộ quần áo đắt tiền, trông cậu còn giống như một tên thiếu gia nhà giàu nữa kìa. So với Thất Hổ, thì Nguyên Lạc không đáng để hắn quan tâm.

Nguyên Lạc nhìn xung quanh thấy có những sinh viên khác đang bị thương nằm rên rỉ, có người còn bị nặng đến mức máu me đầm đìa.

“Tại sao ngươi lại ra tay đánh người trong trường?” Nguyên Lạc rất tức giận trước cảnh tượng trước mắt.

“Ngươi dám đánh em ta, nên ta đến đây tìm ngươi trả thù. Nhưng vì bọn chúng dám chặng đường ta, nên đây là tự chúng chuốc lấy thôi.”

“Đúng vậy, vì ngươi mà bọn chúng mới ra nông nỗi này đó.” Lớp trưởng nói phụ thêm.

Nguyên Lạc nắm chặt nắm đấm, chúng đã thành công chọc giận cậu. Đôi mắt cậu tràn đầy sát ý, đến nỗi Dương Húc cũng cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo của Nguyên Lạc. Khuôn mặt hắn bỗng thay đổi, đây là khuôn mặt của đứa trẻ đã tìm được món đồ chơi mà mình muốn.

Hắn lập tức buông tay khỏi cổ của Thất Hổ và tiến lại gần Nguyên Lạc.

“Khí thế của ngươi khác hẳn người bình thường. Rõ ràng là một cao thủ. Tốt lắm!”

Cả 2 đều trong tư thế như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nhưng lớp trưởng bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

“Anh à! Cảnh sát đang trên đường đến đây, chúng ta tạm đi khỏi đây trước đã.”

Vì Dương Húc đã gây sự đánh nhau, nên đã có người gọi điện cho cảnh sát. Lớp trưởng nhận được tin báo liền thông báo với Dương Húc. Dù hắn có hiếu chiến thế nào, hắn cũng không muốn gây sự chú ý với cảnh sát.

“Ngươi dám đấu với ta không?” Dương Húc ra lời thách thức với Nguyên Lạc.

“Trận chiến của chúng ta phải được mọi người chứng kiến. Ta sẽ chuẩn bị một lôi đài hoàn hảo cho chúng ta. Ngươi thấy thế nào?”

Gia đình Dương Húc đang sở hữu một phòng tập thể hình lớn nhất thành phố. Ngoài tập thể hình, trong đó còn có đủ những dụng cụ tập luyện chuyên nghiệp cho các môn thể thao và võ thuật. Tất nhiên là có cả một sàn đấu tập đối kháng riêng.

Dương Húc đã bí mật sử dụng sàn đấu đó để tổ chức những cuộc đấu phi pháp, thậm chí còn tổ chức cả những vụ cá độ cho riêng hắn.

Đứng trước lời thách đấu của Dương Húc, Nguyên Lạc vẫn lạnh lùng nhìn và trả lời: “Ngươi thấy ta đang sợ ngươi không?”

Câu hỏi đó cũng như là lời chấp nhận thách đấu, Dương Húc mở miệng cười một cách sảng khoái. Hắn quay đầu bước ra khỏi cổng trường, còn lớp trưởng vừa chạy theo sau vừa ra hiệu cho Nguyên Lạc đi theo.

“Đại ca, chúng ta có cần kêu các anh em đến không?” Thất Hổ đi lại gần hỏi Nguyên Lạc.

“Không cần! Anh hãy ở lại bảo vệ cho Tiểu Vân đi. Tôi đi một chút rồi về thôi.” Nguyên Lạc trả lời một cách rất tự tin.

Thất Hổ cũng rất tin tưởng Nguyên Lạc sẽ không thua Dương Húc, nên anh quay trở lại lớp học. Nguyên Lạc thì ung dung đi theo 2 anh em Dương Húc đến võ đài.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.