Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ phản bội Thánh Điện

Tiểu thuyết gốc · 5232 chữ

Vào thời thượng cổ, Thần tộc là tên gọi chung của những cá thể có sức mạnh tối cao, có thể dời non lấp bể, hô mưa gọi gió, nên những vị Thần luôn là các hình tượng được các bộ tộc khác nể sợ, tôn sùng, và thờ cúng. Ngoài trừ Thần tộc, thế giới còn có 3 bộ tộc khác là Nhân tộc, Ma tộc, và Thú tộc.

Thú tộc là chủng tộc nguyên thủy nhất và có số lượng đông đảo nhất, nhưng đa số những loài thú này đều sống trong hoang dã và không có trí thông minh bằng các chủng tộc còn lại. Nên chúng không hiểu và tôn thờ Thần tộc được, các vị Thần khó có thể khai thác hết sức mạnh của Thú tộc.

Trong các bộ tộc, Nhân tộc là chủng tộc yếu nhất, nhưng thay vào đó, loài người có được trí thông minh vượt trội hơn hẳn các tộc còn lại. Không có sức mạnh nổi trội như các tộc kia, nhưng Nhân tộc lại có khả năng phát minh và chế tạo những dụng cụ, cùng những phương pháp đặc biệt để đối phó các bộ tộc khác. Nhờ vậy, Nhân tộc dần dần áp đảo và trở thành lực lượng chủ yếu trong các cuộc xung đột của các vị Thần.

Biết được lợi thế của loài người, Thần tộc đã nhìn thấy được chính Nhân tộc sẽ là chìa khóa chính để kết thúc cuộc chiến trường kỳ của họ, họ dùng mọi cách để trang bị thêm sức mạnh cho Nhân tộc. Các vị Thần bắt đầu tạo ra các vũ khí, áo giáp cho loài người, ban tặng thêm sức mạnh, thậm chí giúp đỡ loài người thu phục những bộ tộc khác. Tuy nhiên, họ đã phạm một sai lầm lớn là đã tạo ra một báu vật có thể giúp Nhân tộc đạt được sức mạnh của các vị Thần, đó là vật đã giúp cho loài người quay ngược lại và chĩa mũi kiếm vào Thần tộc, cũng là vật đã đưa Thần tộc đến con đường thất bại, vật đó được biết đến với tên gọi là Thánh Khí.

Nguyên Lạc bỗng giật mình mở mắt và ngồi dậy, cậu vừa mơ về câu truyện của Thánh Khí mà Lão Sư luôn kể cho cậu lúc nhỏ, cậu nhìn một vòng xung quanh mình, khung cảnh vẫn quen thuộc như ngày nào, vẫn là căn nhà tranh đơn sơ làm bằng tre nứa, mái lợp bằng rơm, cỏ. Tuy nhìn nghèo nàn nhưng đây chính là căn nhà cậu đã sống và lớn lên trong suốt 20 năm qua.

Lão Sư trước giờ chỉ sống có một mình, không người thân, không bạn bè, ông lại sống như một đạo sĩ tu hành, không ham cầu vật chất cao sang, cho nên một căn nhà tranh đơn sơ đối với ông là đủ rồi.

Nhưng Nguyên Lạc chưa bao giờ lên tiếng chê bai căn nhà này, đối với một đứa trẻ mồ côi may mắn còn sống sót, thì việc có được một căn nhà che mưa, che nắng, với cậu đây là nơi ở tuyệt nhất mà cậu không thể yêu cầu thêm.

Nhìn ra bên ngoài, cậu thấy trời đã sáng, mặt trời đã lên cao. Lúc này, cậu đang cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua, cậu nhớ rằng Lão Sư đã cho phép cậu tiếp nhận thử thách của Thánh Khí. Cậu đã nhảy xuống hồ, chiến đấu với Bù Nhìn Đất và đã lấy được quả táo vàng. Sau đó, cậu cầm nó ra khỏi hồ và khi định đem lại cho Lão Sư xem, cậu đã gục ngã bất tỉnh vì thương tích của mình. Nhớ đến đó, cậu lần nữa lại dáo dác nhìn xung quanh để tìm quả táo vàng của mình. Và cậu thấy nó nằm trên chiếc bàn cách xa cái giường chỉ vài bước chân. Nó đã mất đi ánh sáng chói lóa ban đầu, nhưng cậu vẫn nhận ra vẻ ngoài vàng rực óng ánh của quả táo.

Cậu liền đứng dậy tiến về quả táo, nhưng chỉ mới bước một chân ra khỏi cái giường thì cậu lập tức cảm nhận được một cơn đau nhức không thể tả tại vị trí xương sườn của mình. Đó là nơi cậu đã trúng phải cú đấm của Bù Nhìn, cậu nghĩ chắc là vài cái xương sườn của mình đã bị gãy lúc đó. Thật may mắn là cậu vẫn còn sống, cậu nhìn xuống thân mình thì thấy phần ngực và bụng của mình đã được băng bó một cách kỹ lưỡng. Cậu chắc chắn Lão Sư đã băng bó cho mình. Suốt nhiều năm qua, chỉ có Lão Sư là người đã luôn chăm sóc cậu khi bị thương hay bị bệnh, cho nên cách băng bó của Lão Sư, cậu nhìn là nhận ra ngay.

--------------------------------------------------

Bên ngoài ngọn núi, cách xa hàng nghìn dặm về phía tây, một tòa cung điện nguy nga, lộng lẫy, và khổng lồ, được thiết kế với phong cách pha trộn đủ các nền văn hoá. Xung quanh cung điện được bao quanh bởi những ngọn núi cao vót và dựng đứng đâm xuyên qua các tầng mây, nơi này hoàn toàn nằm trong một thung lũng cách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Đây chính là Thánh Điện, là trụ sở hoạt động chính của các Thánh Khí Sư.

Bên trong cung điện, ở trong một căn phòng lớn, được bày trí cực kỳ sang trọng, có những kệ sách lớn để đầy đủ những loại sách quý và kỳ thư, cùng những kỳ trân, dị bảo khác nhau. Tựa như, những báu vật trên thế giới đều tập trung trong căn phòng này.

Ngay tại giữa căn phòng, một bóng người đang ngồi trên một cái ghế bằng vàng, sáng lấp lánh, trên tay còn đang cầm một cuốn sách đang đọc dang dở. Người này mặc một bộ trường bào màu đen, trên áo còn đính đầy những viên kim cương và ngọc bảo hiếm có. Trên đầu thì mang một chiếc mũ sắt, cùng mặt nạ sắt che kín cả khuôn mặt.

"Khí này… Là Thánh Khí, chính là Thánh Khí năm đó! Nó đã thức tỉnh…"

Người này đứng lên và tự lẩm bẩm với chính mình.

"Không! Vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn. Vậy là sao?"

"Điện chủ! Có chuyện gì xảy ra ư?"

Một giọng nói phát ra từ trong gốc phòng. Một bóng người bước ra từ bóng tối, đây là một cô gái dáng vóc chỉ ngoài 20, thân hình nuột nà và thướt tha, khuôn mặt đầy nét sắc sảo, mái tóc dài, vàng óng, cùng chiếc mũi cao, và đôi mắt to phát ra ánh nhìn khiến người khác phải lạnh cả sống lưng. Cô mặc trên người một bộ đồ đen bó sát toàn thân, lộ ra những đường nét đầy gợi cảm. Nhưng cả người cô lại phát ra một khí tức lạnh lẽo, đầy chết chóc, giống như một sát thủ chỉ đang chờ lệnh là sẽ giết sạch những ai dám cản đường cô.

Cô bước đến và quỳ dưới chân người đàn ông cô gọi là Điện chủ này. Người này chính là chủ nhân của Thánh Điện và là người đứng đầu các Thánh Khí Sư.

"Vừa nãy, ta cảm nhận được Khí của Thánh Khí bị mất năm xưa."

"Là Thánh Khí bị tên phản đồ hơn 20 năm trước đã trộm đi mất?"

"Người sư đệ của ta năm đó nhất thời nông nổi mới làm ra chuyện đó thôi. Ta chắc nó không có ý gì xấu đâu."

Chuyện xảy ra hơn 20 năm trước. Lúc đó, Tô Bích Thủy còn chưa gia nhập Thánh Điện. Những gì cô biết đều là nghe kể lại từ những người khác. ‘Nhưng thân là người của Thánh Điện, lại là sư đệ của Điện chủ, mà hắn còn dám làm những chuyện tày trời đó. Tuyệt không thể tha thứ!’ Tô Bích Thủy thầm nghĩ.

"Nhưng suốt 20 năm qua, sư đệ của ta đã không làm Thánh Khí đó thức tỉnh. Tại sao, bây giờ ta lại cảm nhận được nó giống như đã thức tỉnh nhưng lại không giống là đã thức tỉnh."

"Chẳng lẽ sư đệ đã xảy ra chuyện…"

Tuy đã hơn 20 năm, nhưng tình sư huynh đệ giữa ông và Lão Sư vẫn không mai một chút nào, ông vẫn hoàn toàn tin tưởng sư đệ của mình, sư đệ tuyệt đối không độc chiếm Thánh Khí làm của riêng. Chắc chắn là có nội tình gì đó trong đây, dù không biết là gì, nhưng ông cho rằng sư đệ mình làm vậy là có lý do chính đáng. Cho nên ông đã ra lệnh toàn Thánh Điện không ai được phép truy sát sư đệ của mình. Khiến mọi người lầm nghĩ là Điện chủ quá dễ dãi, nể tình riêng mà tha cho sư đệ của ông.

Sự thức tỉnh của Thánh Khí này, chỉ có những Thánh Khí Sư đỉnh phong mới cảm nhận được thôi. Những Khí Sư bình thường chưa chạm được cấp độ của Thánh Khí Sư như Tô Bích Thủy thì không thể nào cảm nhận được. Và người có thể gây khó dễ cho sư đệ mình thì càng không phải chỉ ở mức độ Thánh Khí Sư bình thường được.

"Tô Bích Thủy, cô hãy dẫn theo vài người đến Đông Hải Sơn, nơi mà sư đệ ta đang ở…"

" m thầm điều tra xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tuyệt đối không được gây hấn với sư đệ. Không được can thiệp vào chuyện của hắn. Có chuyện gì phải báo cáo lại ngay."

"Vâng, Điện chủ."

Tô Bích Thủy vội đứng lên và bước ra khỏi cửa. Cô đi ra khỏi hành lang và kêu người của mình đến. Vài phút sau, có khoảng mười mấy người đàn ông lực lưỡng tập trung trước mặt Tô Bích Thủy. Đây đều là những cao thủ tinh anh do cô huấn luyện. Tùy tiện chọn ra một người, cũng có thể xưng bá một vùng, tự lập võ quán.

Bản thân Tô Bích Thủy cũng là một thiên tài hiếm thấy. Mới hơn 20 tuổi đã luyện thành Thiên Nhân Hợp Nhất, trở thành một trong những Khí Sư trẻ tuổi và đầy tiềm năng nhất của Thánh Điện. Vì vậy cô mới được Điện chủ tin tưởng chọn làm đội trưởng đội cận vệ. Bích Thủy cũng rất biết ơn Điện chủ và thề luôn trung thành với Thánh Điện. Nên mỗi khi nghe người ta kể về kẻ phản bội của Thánh Điện năm xưa, cô luôn tỏ ra căm ghét và muốn giết tên phản bội này ngay cho hả giận.

"Đại tỷ, có chuyện gì mà tập hợp mọi người thế?"

"Chúng ta có nhiệm vụ truy sát kẻ phản bội Thánh Điện. Tất cả về chuẩn bị, sáng mai tập hợp rồi lập tức xuất phát đến Đông Hải Sơn."

"Kẻ phản bội Thánh Điện…"

"Là sư đệ của Điện chủ…"

"Không phải Điện chủ đã nói không truy đuổi rồi sao?"

“Ông ta là Thánh Khí Sư đó…”

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau mà nói. Ai cũng đều tỏ ra lo lắng, sư đệ của Điện chủ đâu phải là người tầm thường. Nếu muốn truy sát, cũng phải phái một đội Khí Sư có kinh nghiệm dày dặn đi làm, có khi còn cần điều động đến Thánh Khí Sư nữa kìa. Tuy bọn họ đều là những cao thủ, nhưng so với các Khí Sư thì vẫn còn kém xa. Còn đại tỷ của họ cũng chỉ mới là Khí Sư, nếu phải đấu với một Thánh Khí Sư chân chính, thì vẫn cách nhau một trời một vực. Mà đây còn phải đi truy sát sư đệ của Điện chủ, người này là một Thánh Khí Sư thực thụ đó, thực lực e là chỉ thấp hơn Điện chủ thôi. ‘Tại sao Điện chủ lại giao nhiệm vụ này cho đại tỷ và đám bọn họ thế? Điện chủ muốn mượn đao giết người sao?’

"Đây là mệnh lệnh của Điện chủ."

Tô Bích Thủy la lên, trên người tỏa ra một luồng sát khí khiến mấy gã đàn ông kia đều phải im miệng. Lúc này, một người đàn ông bước ra, hắn là người mạnh thứ 2 sau Tô Bích Thủy, Hoắc Nhược. Hắn luôn để ý Tô Bích Thủy, luôn muốn lấy lòng cô, hắn biết cô luôn muốn tự tay bắt tên phản đồ này. Ban nãy nhìn ánh mắt của cô, hắn đã hiểu mọi chuyện, nhân cơ hội này, hắn liền ra oai để ghi điểm trước cô. Hắn quay lại nhìn mọi người và nói.

“Chỉ là một tên phản bội thì có gì mà đáng nói, từng này người chả lẽ không đấu lại một lão già sắp chết. Với lại chúng ta còn có đại tỷ, một thiên tài Khí Sư ở đây, đừng nói là một tên, cho dù có mười tên như thế, đại tỷ của chúng ta cũng không sợ…”

Hoắc Nhược ra sức nịnh nọt để lấy lòng Tô Bích Thủy. Bích Thủy biết hắn đang cố lấy lòng mình nhưng vẫn mặc kệ. Mục đích thật sự của cô đúng là phải giết tên phản đồ này, dù cô đã nhận lệnh là chỉ đi điều tra thôi. Cô nghĩ lão già phản bội đó còn bao nhiêu sức lực chứ, thông thường nếu hắn còn giữ Thánh Khí của mình thì cô còn e ngại, nhưng Thánh Khí của hắn đang bị cất giữ ở Thánh Điện này.

Còn Thánh Khí bị hắn lấy đi, chẳng phải Điện chủ đã nói là nó vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn đó sao. ‘Đúng là vô dụng!’ Cô thầm nghĩ. Suốt hơn 20 năm mà hắn không thể làm Thánh Khí đó chấp nhận mình, vậy lão già đó quả thật quá vô dụng. Nên cô cho rằng hắn cao lắm cũng chỉ ngang một Khí Sư bình thường, vẫn chưa đến mức phải đối mặt với Thánh Khi Sư, cô nghĩ mình có thể đối phó được. Cô rất muốn đem đầu của kẻ phản bội và Thánh Khí này về dâng lên cho Điện chủ để được khen thưởng. Có khi Điện chủ còn vui mừng quá mà tặng cho mình Thánh Khí nữa. Lúc đó, mình sẽ trở thành Thánh Khí Sư thật thụ. Nghĩ đến đây trên mặt cô lộ ra một nụ cười thâm độc.

--------------------------------------------------

Đông Hải Sơn là một ngọn núi tọa lạc tại Đông Hải Đảo, nằm trên vùng biển Đông Hải cách xa đất liền hàng nghìn km. Xung quanh đảo lại có những dòng hải lưu kỳ lạ, nước lại chảy xiết, tàu bè bình thường vào đây đều sẽ bị mắc kẹt trong những dòng hải lưu này mà dẫn đến đắm tàu. Nếu không phải là dân bản địa, và còn phải là một tay lái tàu xuất sắc đầy kinh nghiệm, thì không ai dám bén mảng đến hòn đảo này.

Không chỉ có thế, vùng không phận của hòn đảo này cũng cực kỳ nguy hiểm, xung quanh hòn đảo đều có sương mù dày đặc bao phủ quanh năm, la bàn khi vào đây cũng không thể dùng được. Nếu có chiếc máy bay nào dám bay vào đây, chúng đều sẽ vô tình đâm trúng những ngọn núi chọc trời đang nằm trong màn sương mù dày đặc. Cho nên hòn đảo này cũng nằm trong danh sách những nơi bị cấm bay đến trên thế giới.

Từ lúc lấy được quả táo, đã hơn một tuần trôi qua, lúc này Nguyên Lạc đang vội vã đi xung quanh ngọn núi. Cậu đang đi tìm Lão Sư, từ lúc cậu tỉnh dậy, cậu đã không thấy Lão Sư ở đâu. Cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Lão Sư, quả táo này là gì? Có phải là Thánh Khí không? Vậy sử dụng nó như thế nào, phải ăn nó à?

Suốt mấy ngày nay, cậu đã đi tìm hết ngọn núi. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lão Sư đâu. Cậu càng lúc càng lo lắng. Tuy việc Lão Sư đi đâu đó vài ngày không về là chuyện bình thường. Nhưng lần này cậu lại có cảm giác không ổn chút nào.

Bỗng một đợt sóng xung kích khổng lồ xuất hiện từ trên trời, khiến cả ngọn núi đang yên tĩnh đều phải rung chuyển, chim chóc và các loài vật nhỏ thì chạy tán loạn tìm chỗ trú. Nguyên Lạc liền nhìn lên trời, cậu liền hốt hoảng chạy vội ra rìa núi nhìn về nơi đang gây ra đợt sóng này.

"Hỏng, kết giới đã bị xâm phạm. Có kẻ muốn tiến vào đây."

"Nhưng là ai? Bao năm nay đâu có ai vào đây được đâu?"

Không suy nghĩ nhiều, Nguyên Lạc liền chạy ngay về phía chỗ kết giới bị phá.

...

"Cái hòn đảo quái quỷ này đúng là khó tìm mà, khốn kiếp thật."

"Đúng vậy! Còn có kết giới nữa, chắc là do lão già kia làm. Nếu không có đại tỷ một đấm phá vỡ kết giới thì lần này chúng ta đã đi về tay trắng rồi!"

Đám người của Tô Bích Thủy đã tiến vào được Đông Hải Đảo. Để vào được đây, Tô Bích Thủy cũng khổ sở không ích. Không có máy bay hay trực thăng nào dám bay đến đây, muốn vào chỉ có đường biển thôi. Nhưng cũng không có lái tàu nào đủ can đảm để đưa họ đến đây. Họ phải tìm suốt một ngày trời mới tìm được một thuyền trưởng kỳ cựu đồng ý chở họ đi, nhưng với mức giá trên trời. Khi nghe cái giá thuyền trưởng đó đưa ra, Bích Thủy đã nổi giận muốn xông vào đập gã đó một trận. Tuy là họ không lo về chuyện tiền bạc vì đã có Thánh Điện trả hết chi phí, nhưng Bích Thủy vẫn phải hết hồn về cái giá của gã này đưa ra. May là có Hoắc Nhược đứng ra cản cô lại.

Sau khi phải cắn răng đồng ý với giá gã thuyền trưởng đó đưa ra, hắn đã đưa nhóm người của Tô Bích Thủy lên tàu và tiến về Đông Hải Đảo. Để đến đó, họ cũng phải lênh đênh trên biển suốt 2 ngày trời. Lý do là họ cần phải tránh né những dòng hải lưu nguy hiểm kia, nên phải lái tàu đi đường vòng. Đám người Bích Thủy vốn không quen đi biển, 2 ngày trên con tàu là một cực hình với họ. Và khi đến được đảo, họ liền nhảy xuống đất và reo mừng hết cỡ.

Tuy vậy, khi họ mới đi được vào trung tâm đảo không lâu thì họ đã đụng phải một kết giới vô hình. Kết giới này ngăn cản những kẻ lạ mặt bước sâu vào trung tâm hòn đảo, chỉ những người biết kết ấn mới có thể mở kết giới và đi vào được. Nhưng Tô Bích Thủy đâu phải người bình thường, sau mấy ngày khổ sở mới đến nơi này, còn bị ép giá bởi gã thuyền trưởng kia. Nếu hôm nay không bắt được tên phản đồ đó, cô sẽ phá nát hòn đảo này.

Chỉ nghĩ đến đó, cô liền tập trung Khí vào cánh tay và đấm thẳng vào kết giới. Một quyền đó đã dùng toàn bộ sức mạnh của cô, đã đem mọi sự kìm nén mấy ngày qua mà sử ra hết. Kết giới của hòn đảo tuy chống lại được những cao thủ võ lâm, nhưng vẫn không thể nào cản được sức mạnh của một Khí Sư. Một tiếng nổ vang lên, kết giới liền bị thủng mất một lỗ. Bọn người Tô Bích Thủy liền tiến vào ngọn núi.

Đông Hải Sơn là một người núi thiêng, chứa đầy Thiên Khí và Linh Khí. Những loài động vật sinh sống ở đây đều có linh tính cao hơn các loài vật bên ngoài. Khi biết kết giới của ngọn núi đã bị thủng và có người ngoài xâm nhập. Những con thú lớn trong núi đều liều mạng xông ra đánh đuổi những kẻ lạ mặt này. Nhưng đám người Tô Bích Thủy đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Để đối phó với mấy con thú hoang này thì quá dễ dàng. Lần lượt, những con thú trong rừng như hổ, báo, gấu, và sói đều bị nhóm người xâm phạm tiêu diệt hết.

"Dừng tay lại!" Bỗng một tiếng hét vang lên. Đám người Tô Bích Thủy liền nhìn về phía tiếng hét. Họ nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, chỉ mặc mỗi cái quần dài đen, và trên người còn đang băng bó trông rất thảm.

"Mấy người là ai? Sao lại đến ngọn núi này tàn sát bạn bè của tôi?"

Đối với Nguyên Lạc, những con vật trong núi đều là bạn bè, người thân của cậu từ nhỏ. Tận mắt thấy bạn bè bị giết trước mắt mình, lửa giận nổi lên trong lòng cậu. Trong mắt cậu đã xuất hiện một tia sát ý.

"Bổn cô nương đến đây tìm Tề Dương. Kêu lão già đó cút ra đây ngay."

"Cô là ai? Tìm Lão Sư có chuyện gì?"

"Lão Sư?… Hắn cũng xứng gọi là Lão Sư sao? Hắn chỉ là kẻ phản bội, một tên trộm thối tha. Hắn còn không bằng một con chó."

Tô Bích Thủy cười một tràng dài. Khiến Nguyên Lạc càng giận dữ hơn. Cậu trước giờ rất ít gặp người ngoài đảo, càng chưa từng được gặp những cô gái bằng tuổi mình. Thế nhưng, cảm giác cô gái này mang lại cho mình là ngoại hình thì rất xinh đẹp nhưng tính cách lại khiến người khác phải chán ghét và căm phẫn. Cô ta ăn nói không đàng hoàng, còn dám sỉ nhục Lão Sư là kẻ phản bội, chắc chắn cô gái này đến đây không có ý đồ gì tốt, mình phải đuổi cô ta đi mới được.

"Tiểu tử kia! Bổn cô nương nói lại lần nữa. Lập tức đi kêu lão già Tề Dương bò ra đây cúi đầu chịu chết đi."

“Tôi không biết Lão Sư đang ở đâu. Dù có biết, tôi cũng sẽ không nói cho mấy người biết. Mấy người không phải là người tốt. Nơi đây không hoan nghênh loại người như cô. Hãy rời khỏi ngọn núi này đi!"

Tô Bích Thủy vội nhăn mặt lại. Khuôn mặt lộ ra sát khí ngay. Cô là đội trưởng đội cận vệ của Thánh Điện. Tài năng của cô rất được Điện chủ xem trọng, thực lực đã gần bằng với các Thánh Khí Sư huyền thoại. Vậy mà tên tiểu tử này dám nói năng vô lễ với mình như thế.

"Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Ta phải cho ngươi biết, dám chống lại Thánh Điện sẽ bị hình phạt như thế nào."

Vừa nói xong, Tô Bích Thủy liền lao thẳng về Nguyên Lạc. Thân thủ của Bích Thủy quá nhanh, Nguyên Lạc chưa kịp phản ứng thì cô gái kia đã đi đến trước mặt mình. Bỗng bụng của cậu trở nên đau rát dữ dội, cậu liền nhìn xuống thì thấy nắm đấm của Tô Bích Thủy không biết từ lúc nào đã đâm sâu vào trong bụng mình. Cậu chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi văng xa cả chục mét. Cậu phải lăn hết mấy vòng mới dừng lại được.

“Đau quá! Không ngờ cô ta lại nhanh và mạnh như thế, nếu còn trúng một đòn trực diện của cô ta nữa, mình sẽ chết mất.”

Nguyên Lạc cắn răng chịu đau đứng lên, nôn ra một ngụm máu. Cậu đã biết cô gái này rất mạnh, thực lực hoàn toàn vượt xa mình. Nhưng cậu không chịu thua, cậu quyết định sẽ đấu một trận với cô gái này để lấy lại danh dự cho Lão Sư.

Lần này, Nguyên Lạc là người chủ động tấn công trước, cậu lao đến Tô Bích Thủy và tung ra những cú đấm liên hoàn về phía cô ta. Bích Thủy vẫn ra vẻ khinh thường Nguyên Lạc, cô ta nhìn ra Nguyên Lạc cũng có chút võ nghệ, cũng không đến nỗi nào, nhưng trình độ cũng chỉ ngang bằng đám Hoắc Nhược thôi.

“Trình độ chỉ có vậy mà dám khoác lác trước mặt bổn cô nương à. Thật ngông cuồng!”

Bích Thủy dễ dàng dùng tay đỡ hết những đòn tấn công của Nguyên Lạc mà không tốn một tí sức nào. Khi Nguyên Lạc đã bắt đầu hết hơi sau một loạt đòn tấn công, Bích Thủy liền tung ra một chưởng về phía ngực cậu. Nguyên Lạc không dám xem thường, liền dùng 2 tay đưa lên chống đỡ lại chưởng lực đó. Nhưng một chưởng này của Bích Thủy lại chứa Khí bên trong, Nguyên Lạc không kịp vận Khí nên bị chưởng lực đánh văng ra lần nữa.

Cậu đập thẳng vào một gốc cây lớn, và hộc ra thêm ngụm máu. Thương thế của cậu mấy ngày trước vẫn còn chưa khỏi hẳn, nay lại còn trúng thêm 2 đòn từ Bích Thủy nữa. “Thật là bấn cẩn! Cô ta là một Khí Sư. Thất sách!” Nguyên Lạc thầm kêu khổ.

“Võ công của ngươi đúng là của Thánh Điện, chắc là do lão già Tề Dương kia dạy cho chứ gì. Hừ! Đã dám lấy trộm Thánh Khí của bọn ta, còn đem võ công của Thánh Điện truyền cho người ngoài. Thật không ra gì! Hôm nay, ta sẽ phế võ công của ngươi trước, rồi đem về Thánh Điện cho Điện chủ trừng trị.”

“Cô nói sao?… Lão Sư lấy trộm Thánh Khí… không thể nào.”

“Ồ! Vậy là ngươi không biết sao? Tề Dương là tên phản đồ nổi tiếng nhất của Thánh Điện. Hơn 20 năm trước, hắn đã lấy trộm một Thánh Khí ở Thánh Điện rồi trốn ra đây. Hắn là nỗi ô nhục của Thánh Điện.”

“Cô nói bậy! Lão Sư là một Thánh Khí Sư đàng hoàng chân chính, là một huyền thoại trong giới Khí Sư, đức cao vọng trọng. Làm sao có thể làm ra những chuyện như thế. Cô chắc chắn là ngậm máu phun người.”

Nguyên Lạc càng lúc càng giận dữ thêm. Cậu chưa từng giận đến thế trong đời, chưa từng muốn giết ai nhiều đến thế. Không ai được quyền sỉ nhục và bôi nhọ danh dự của Lão Sư. Trong lòng cậu, Lão Sư là một đại tông sư vĩ đại nhất.

“Ngươi không tin là chuyện của ngươi! Ta không việc gì mà gạt ngươi. Ta là đội trưởng đội cận vệ của Thánh Điện. Hôm nay nhận được mệnh lệnh của Điện chủ đến đây giết Tề Dương và đem Thánh Khí kia trở về.”

“Nếu ngươi biết điều thì lập tức quỳ xuống dập đầu tạ tội, cầu xin ta, và tự giác đem Tề Dương ra đây. Ta sẽ rủ lòng thương, trước mặt Điện chủ sẽ xin cho ngươi một con đường sống.”

“Không bao giờ! Ta thà chết cũng không bao giờ bán đứng Lão Sư.”

Thấy Nguyên Lạc là một tên ngu ngốc, cứng đầu, thà chết cũng không nói Tề Dương ở đâu. Tô Bích Thủy không còn muốn bắt sống hắn nữa, cô đã đổi ý muốn giết tên ngu ngốc này trước, rồi lật tung cả ngọn núi để kiếm Tề Dương cũng được.

“Được! Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.” Tô Bích Thủy vội vận Khí bước đến.

“Khoan đã đại tỷ! Giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu. Cứ để chuyện này cho bọn em, không cần làm bẩn bàn tay ngọc ngà của đại tỷ đâu.”

Lúc này Hoắc Nhược lao ra, muốn nịnh nọt và giành công trước Bích Thủy. Bích Thủy từ lâu đã chán ghét mấy lời nịnh hót của Hoắc Nhược, mỗi lần nghe hắn nói cô đều nổi da gà.

“Vậy mấy người cùng nhau giải quyết hắn nhanh đi. Chúng ta còn phải đi bắt Tề Dương nữa.”

Đối phương chỉ là một tên nhóc có một chút bản lĩnh võ nghệ thôi. Cao lắm là cũng có thể đấu một chọi một với Hoắc Nhược. Bích Thủy cũng không muốn mạo hiểm, liền bảo tất cả đàn em của mình cùng nhau xông lên nhanh chóng giải quyết Nguyên Lạc.

Bọn người Hoắc Nhược cũng không để Nguyên Lạc trong mắt, chỉ là một thằng nhóc vừa bị đại tỷ hành cho sắp chết. Bây giờ mỗi người xông lên cho hắn một đá cũng quá đủ cho tên đó chết mấy lần rồi.

Nguyên Lạc thấy bọn người của Hoắc Nhược xông đến, miệng cậu nở một nụ cười. Từ lúc nãy khi biết Tô Bích Thủy là một Khí Sư, cậu đã ngầm vận Khí bên trong người chờ thời cơ. Tuy đang bị thương rất nặng, nhưng ít nhất cậu vẫn còn đủ sức tung ra một chiêu.

“Tiềm Long Du Thiên!”

Long Khí liền xuất hiện và vây quanh người Nguyên Lạc. Lúc này, đám người Tô Bích Thủy và Hoắc Nhược đã nhận ra người đứng trước mặt mình là một Khí Sư. Thấy Nguyên Lạc tung ra tuyệt chiêu nhưng vì quá bất ngờ, đám người Hoắc Nhược không kịp chuẩn bị gì cả, kể cả Bích Thủy cũng không kịp vận Khí bảo vệ bản thân. Một quyền Long Khí cường đại này như một con rồng càn quét mọi thứ xung quanh. Đất đá, cây cối, kể cả con người đều bị cuốn vào cơn lốc bằng Long Khí đó.

Sau khi cơn lốc chấm dứt, đám người Hoắc Nhược đều bị chiêu thức kia đánh cho văng ra khắp nơi bất tỉnh, nằm cách xa cả trăm mét. Chỉ riêng Bích Thủy vẫn còn trụ lại được nhưng cũng đã bị Long Khí hất văng ra và trọng thương. Mặt của cô tái mét lại, cô không ngờ là thằng nhóc này lại mạnh như thế, còn lại là một Khí Sư không thua kém mình. Nếu khi nãy cô biết hắn là Khí Sư, cô có lẽ đã tránh được chiêu đó và cũng sẽ không bị thương.

Tô Bích Thủy phải đứng trước 2 lựa chọn, hoặc là rút lui để bảo toàn lực lượng. Hoặc là tiếp tục chiến đấu với tên này, dù cô tự tin có thể chiến thắng hắn, nhưng cũng sẽ phải trả giá khá đắt. Mà nếu lúc đó Tề Dương xuất hiện thì cô chắc chắn không thể nào đánh thắng lão già đó.

“Thật là xui xẻo mà.” Lần này đến lượt Tô Bích Thủy thầm kêu khổ.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.