Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn Bạch Dạ

Tiểu thuyết gốc · 5124 chữ

Buổi chiều tan học, Mã Vân vẫn sánh bước cùng Nguyên Lạc đi về. Còn nữ sinh viên mới nhập học, Hàn Bạch Dạ, vẫn ở lại trường, cô đang đứng trên tầng sân thượng cao nhất trường và nhìn xuống. Cô cứ dõi nhìn theo bóng dáng của Nguyên Lạc, không hề rời mắt. Nhưng trong lúc cô đang nhìn thì bỗng Nguyên Lạc đột ngột quay đầu lại nhìn về phía cô. Hàn Bạch Dạ nhanh chóng lùi về phía sau, đến khi khuất khỏi tầm nhìn của cậu.

‘Cô gái này thật là kỳ lạ.’ Nguyên Lạc nghĩ thầm trong bụng. Nhưng cậu không quan tâm nhiều, cậu quay người, cất bước đi về.

Trong giây phút hồi nãy, nhịp thở của Hàn Bạch Dạ bỗng rối loạn, cô cảm thấy một cơn rét lạnh buốt chạy dọc sống lưng: “Người này không ngờ lại có sự cảnh giác cao độ đến như thế. Dù quan sát thế nào, cũng không thể tìm thấy sơ hở.”

Hàn Bạch Dạ cảm nhận được, từ lúc cô gặp mặt Nguyên Lạc, mọi hành động của cô đều bị cậu thấy rõ. Giống như người luôn bị quan sát và theo dõi chính là cô, chứ không phải Nguyên Lạc.

“Khí lực của cậu ta đã hoàn toàn trải rộng cả ngôi trường. Không ai có thể thoát khỏi tầm quan sát của cậu ta. Với khả năng sử dụng Khí thuần thục thế này, có lẽ cậu ta đã gần đạt đến Khí Sư đệ bát cảnh rồi. Kể cả sư đệ thiên tài của mình, cũng không thể sánh bằng cậu ta.” Hàn Bạch Dạ cực kỳ thảng thốt và lắc đầu.

“Có sự hiểu biết khá nhiều về Khí, cô chắc chắn là một Khí Sư. Cô thật ra là ai?” Một giọng nói bất thình lình phát ra từ phía sau Hàn Bạch Dạ.

Một người phụ nữ xinh đẹp bất ngờ xuất hiện sau lưng của Hàn Bạch Dạ, cô lập tức cảm thấy có một chút uy hiếp trong giọng nói của người này. Để đề phòng, cô liền tung người lên phía trước. Trong tay cô, một luồng Khí bỗng ngưng tụ lại tạo thành hình một cây kim mỏng, sắt nhọn. Cô xoay người phóng thẳng cây kim vào người phụ nữ.

Người phụ nữ không mảy may di chuyển, chỉ thấy cái kim bị 2 ngón tay kẹp lại khi cách mặt người phụ nữ vài phân.

“Có thể ngưng Khí thành hình thể, chỉ có thể là đệ thất cảnh. Nhưng ta thấy cây kim này không giống như do Khí thành hình.” Người phụ nữ cầm cây kim nhìn một hồi rất lâu.

Thông thường, Khí Sư đệ thất cảnh có thể dùng bản nguyên chân Khí để tạo thành hình thể tấn công. Ví như Long Khí của Nguyên Lạc có thể dẫn Khí tạo ra một con rồng bằng Khí, nhưng cậu cũng không thể biến hóa Long Khí thành những thứ khác, đó cũng là điểm khác nhau giữa Thú Hình Khí và Sinh Căn Khí.

Sinh Căn Khí là những loại Khí hình thành từ nguyên tố tự nhiên, nên chúng không có hình dạng cố định. Một khi Khí Sư đệ thất cảnh sử dụng thì Khí của họ có thể biến hóa đa hình đa dạng. Nhưng chiếc kim được tạo thành Khí của Hàn Bạch Dạ lại không có chứa bất kỳ loại nguyên tố nào bên trong. Nó giống như một mảnh kim loại nguyên chất thuần túy.

“Ta hiểu rồi, cô sở hữu một loại Kim Khí, có thể dẫn Khí tạo thành kim loại. Đúng là một loại Khí hiếm có.” Người phụ nữ nhất thời cao hứng.

Kim Khí cũng thuộc về Sinh Căn Khí, nhưng là loại Khí hiếm có hơn rất nhiều, là một loại biến thể từ Thổ Khí. Khí Sư sở hữu được Kim Khí có thể tạo ra bất cứ vật gì bằng kim loại từ Khí, rất thích hợp trong việc ám sát. Sức mạnh của người sử dụng càng cao thì kim loại tạo ra càng rắn chắc hơn và khó có thể phá hủy.

“Nghe nói, Khí Sư có Kim Khí, có thể tạo thành vật thể kim loại để tấn công. Dù là đệ lục cảnh, cũng không khác gì đệ thất cảnh. Chỉ khác ở chỗ là kim loại do đệ thất cảnh tạo ra sẽ cứng cáp hơn nhiều. Nhìn độ cứng của cây kim này, cô chỉ mới là đệ lục cảnh thôi.” Người phụ nữ tiếp tục say sư phân tích.

Hàn Bạch Dạ đứng đó đầy kinh ngạc. Cô nhận ra người phụ nữ này là ai, người này chính là một trong 2 đại hộ pháp của Thánh Điện, xếp hạng thứ 2 trên bảng Thập Đại Thánh Khí Vương, được mệnh danh là Thanh Hà Tiên Tử, Liễu Hạ Lan.

“Thanh hộ pháp! Sao cô lại ở đây?” Hàn Bạch Dạ vừa nói vừa lui bước ra sau, chuẩn bị bỏ chạy. Dường như cô không hề muốn gặp Liễu Hạ Lan.

Ngay khi cô chuẩn bị quay người, một tia sáng sượt nhanh qua mặt cô. Cô chợt cảm thấy một cơn đau nhói ở một bên mặt, một giọt máu chảy xuống. Cô hoảng hồn nhìn lại thì thấy thứ làm mình bị thương chính là cây kim của mình. Liễu Hạ Lan tất nhiên nhận ra cô muốn chạy trốn, nên đã phóng lại cây kim cảnh cáo cô. Chỉ là cô không hề nhận ra Liễu Hạ Lan đã ra tay lúc nào.

“Ở đây chỉ có ta mới được hỏi. Cô là ai?”

Áp lực của Liễu Hạ Lan tỏa ra, khóa chặt cả cơ thể Hàn Bạch Dạ, chèn ép cô đến mức không thể nhúc nhích được.

“Thanh hộ pháp! Xin người bình tĩnh! Tôi là người của Thiên Ưng Cung.” Hàn Bạch Dạ bị ép đến mức thổ huyết. Cô đành phải khai ra thân phận.

“Thiên Ưng Cung? Cô là đệ tử của lão Cung chủ đó sao?” Liễu Hạ Lan ngừng lại hỏi.

“Tiểu bối tên là Hàn Bạch Dạ. Là đệ tử chân truyền của Cung chủ.” Hàn Bạch dạ chấp tay thi lễ.

“Ta chưa từng nghe đến tên cô. Ta chỉ biết đến Diệp Thiên Vũ, thiên tài Khí Sư của Thiên Ưng Cung, mới 20 tuổi đã là Khí Sư đệ lục cảnh. Nhìn cô cũng chỉ mới khoảng 20, nhưng thực lực tuyệt không thua hắn. Tại sao ta lại không biết cô?”

Liễu Tử Yên đang trong nhân dạng của Liễu Hạ Lan lấy làm lạ. Không nói đến Nguyên Lạc, cậu là người không môn, không phái, lai lịch cũng không rõ ràng, nên 2 mẹ con cô không biết về cậu cũng không có gì lạ. Nhưng Thiên Ưng Cung thì khác, đây là một tông môn lâu đời, có thực lực không kém gì so với Thánh Điện.

Khi Liễu Hạ Lan và Liễu Tử Yên lên kế hoạch thâu tóm toàn bộ giới Khí Sư của Nam Quốc. Thiên Ưng Cung đã được họ cho là thế lực mạnh nhất và khó đối phó nhất. Cho nên họ đã không tiếc tốn bao nhiêu công sức để thu thập mọi thông tin về Thiên Ưng Cung. Nhưng trong tin tình báo của họ về các thiên tài trong Thiên Ưng Cung, không hề nhắc đến người tên Hàn Bạch Dạ.

Biết Liễu Tử Yên đang nghi ngờ mình, Hàn Bạch Dạ lấy ra một lệnh bài chứng minh thân phận đệ tử của Thiên Ưng Cung. Liễu Tử Yên cũng nhận ra lệnh bài này. Cô cũng đành chấp nhận thân phận của Hàn Bạch Dạ. Cô đoán chừng Thiên Ưng Cung Chủ đã bí mật nhận Hàn Bạch Dạ làm đệ tử và giấu không cho người ngoài biết.

“Tiểu bối vốn gia nhập Thiên Ưng Cung trước tiểu đệ Diệp Thiên Vũ khoảng vài năm, nhưng không có năng lực gì đặc biệt. Gần đây mới được kỳ ngộ, giúp việc tu luyện có tiến bộ vượt bậc, may mắn tiến vào đệ lục cảnh.” Hàn Bạch Dạ cố gắng giải thích lý do tại sao trước giờ mình không được ai biết đến.

Nghe xong câu truyện, Liễu Tử Yên nửa tin nửa ngờ. Nhưng cô cũng không có lý giải nào tốt hơn.

“Vậy cô xuất hiện ở đây làm gì?”

“Tôi nhận được ủy thác của sư phụ, đến Gia Yên làm một nhiệm vụ bí mật.”

“Nhiệm vụ gì?” Liễu Tử Yên lại hỏi.

“Thanh hộ pháp! Xin thứ lỗi! Việc này tôi không thể nói ra.”

Thấy Hàn Bạch Dạ không chịu nói, trong lòng của Liễu Tử Yên rất tức giận và khó chịu. Nhưng cô cũng không dám ra tay. Vì Hàn Bạch Dạ là đệ tử của Thiên Ưng Cung, nếu đả thương người của họ, có thể sẽ chọc giận đến Cung chủ, dẫn đến một cuộc chiến giữa Thánh Điện và Thiên Ưng Cung. Tuy là trong tương lai, 2 mẹ con họ nhất định phải tiêu trừ Thiên Ưng Cung, nhưng bất quá bây giờ chưa phải là lúc thích hợp.

“Vậy việc cô đến đây có liên quan gì đến Nguyên Lạc không?”

Hàn Bạch Dạ lại cảm thấy vị đại hộ pháp này có vẻ rất quan tâm đến Nguyên Lạc: “Không hề có liên quan, chỉ là tôi tình cờ gặp được cậu ta trong ngôi trường này. Lại có chút hiếu kỳ với thực lực khủng bố của cậu ta.”

“Không có thì tốt, ta sẽ để mắt đến cô. Ta cảnh cáo trước, nếu còn muốn sống sót rời khỏi đây, thì đừng bao giờ đánh chủ ý lên hắn.”

“Thanh hộ pháp! Cậu ta là người của Thánh Điện sao?” Thấy Liễu Tử Yên ra lời cảnh cáo, Hàn Bạch Dạ liền suy đoán Nguyên Lạc phải là một nhân vật đặc biệt đang được Thánh Điện bồi dưỡng và bảo vệ.

“Không phải, ít nhất bây giờ thì hắn vẫn chưa phải.” Liễu Tử Yên tùy tiện nói ra một câu rồi quay đầu rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của Liễu Tử Yên, Hàn Bạch Dạ càng có nhiều suy tư: ‘Đúng như lời sư phụ nói, người phụ nữ này quả thật rất đáng nghi.’

Trước khi rời khỏi Thiên Ưng Cung, sư phụ của cô đã căn dặn là phải chú ý đến Thánh Điện, và nhất là Thanh hộ pháp, Liễu Hạ Lan.

Dạo trước Lão Sư từng ghé thăm Cung chủ của Thiên Ưng Cung. Vì cả 2 là đồng môn, Lão Sư đã thuật lại toàn bộ sự việc Thánh Điện đã gần như thuộc về Minh Phủ. Dựa theo sự phân tích của Cung chủ, thì nội gián của Minh Phủ, rất có khả năng là Liễu Hạ Lan. Nhưng Lão Sư vẫn một mực tin tưởng cô.

Lần này, Cung chủ của Thiên Ưng Cung nhận lời nhờ vả của Lão Sư, cử người đến Gia Yên ngăn chặn Tà Linh Đảo. Trong số những đệ tử của Thiên Ưng Cung, Cung chủ đã cử 2 thiên tài là Diệp Thiên Vũ và Hàn Bạch Dạ đến đây để trấn thủ. Cả 2 còn rất trẻ, vẫn chưa từng trải sự đời, nên chuyến đi này, Cung chủ muốn giúp cả 2 có thêm kinh nghiệm thực tiễn.

Hiện tại, Diệp Thiên Vũ vẫn còn đang bế quan, chưa đến lúc đi khỏi Thiên Ưng Cung. Nhưng vì Cung chủ lo lắng Tà Linh Đảo sẽ tiếp tục gây hại cho người dân Gia Yên. Nên Hàn Bạch Dạ đã được lệnh đến Gia Yên trước, ngăn chặn đám người Tà Linh Đảo.

“Mình phải báo cáo với sư phụ việc Thanh hộ pháp đang theo dõi Nguyên Lạc. Có lẽ cô ta đã phát hiện được bí mật trong người Nguyên Lạc.” Hàn Bạch Dạ quay đầu nhìn về phía cổng trường. Theo lời cô nói, Nguyên Lạc dường như có một bí mật gì đó, nhưng chính cậu cũng không hề biết.

“Ngươi nói sao? Hắn không đến à?” Triệu Bá Thịnh hét lên với Kim Toàn.

Kim Toàn mặt mày sợ sệt nói: “Ông ta nói chỉ là một tên Tông Sư Nhị Đẳng, không đáng để ông ta ra tay. Ông ta sẽ phái 4 thuộc hạ của mình đến thay.”

Triệu Bá Thịnh tức giận đập mạnh tay xuống cái bàn kế bên: “Đúng là hắn đang xem thường Triệu Bá Thịnh này quá mà.”

“Ông chủ bớt nóng lại. Ông ta nói 4 thuộc hạ của ông ta, ai cũng là cao thủ, họ đều có kinh nghiệm giết các Tông Sư. Cả 4 người hợp lực lại, đủ sức để giết một Tông Sư Nhị Đẳng rồi.”

Triệu Bá Thịnh cố gắng bình tĩnh lại. Kế hoạch của hắn là để Nguyên Lạc đấu với người từ Bắc Quốc đó, để biết rõ thực lực thật sự của họ, ai là người mạnh hơn. Rồi hắn mới tìm ra cách tốt nhất để đối phó cả 2 bên.

“Như vậy cũng được, chúng ta có thể biết hắn có thuộc hạ có thể giết được Tông Sư Nhị Đẳng, cũng biết rằng hắn hoàn toàn không hề để tâm đến Tông Sư Nhị Đẳng. Chứng tỏ hắn đã là Tông Sư Tam Đẳng rồi.”

Kim Toàn nghe phân tích rồi gật gù.

“Bây giờ chúng ta chỉ cần xem tên Nguyên Lạc đó có trình độ gì thôi. Nếu hắn bị giết hoặc phải chật vật mới thắng được bọn họ, thì hắn chỉ mới là Tông Sư Nhị Đẳng, còn nếu hắn có thể dễ dàng đánh bại bọn chúng, vậy hắn hẳn phải là một Tông Sư Tam Đẳng.”

“Vậy nếu tên đó là Tông Sư Tam Đẳng?” Kim Toàn vội hỏi.

“Cũng chẳng sao, nếu hắn là Tông Sư Tam Đẳng, so với người kia cũng ngang nhau, chúng ta vẫn có thể nhờ người kia giúp tiếp mà.”

Hiểu được ý của Triệu Bá Thịnh, Kim Toàn gật đầu lia lịa.

“Chừng nào bọn họ sẽ đến?”

“Rất nhanh! Tối nay sẽ đến.”

“Được! Khi nào họ đến, ông hãy dẫn bọn họ đến chỗ hắn giải quyết cho xong đi.”

Triệu Bá Thịnh cũng không muốn dây dưa, đêm dài lắm mộng. Bớt được một chuyện sầu não, thì bớt thêm một gánh nặng. Hiện tại, hắn cảm thấy Nguyên Lạc là một mối nguy hiểm quá lớn, nếu không thể diệt trừ cậu sớm, hắn sẽ không thấy an tâm chút nào.

“Ông chủ, còn nhà kho của chúng ta thì sao? Tôi có cần phải đến đó giám sát nữa không?”

Triệu Bá Thịnh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không cần, chúng ta có nhiều người ở đó như thế. Sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu.”

Nhà kho mà cả 2 đang nhắc đến chính là nơi đang giam giữ những thiếu nữ bị bắt cóc trong nhiều ngày qua ở Gia Yên. Người của Tà Linh Đảo từng đến gặp Triệu Bá Thịnh để yêu cầu hắn hợp tác, giúp họ có một nơi để giam giữ những người họ bắt về. Tà Linh Đảo sẽ phụ trách đem người về, còn Triệu Bá Thịnh sẽ chuẩn bị một nơi để giam giữ và canh giữ không cho người ngoài bén mảng đến. Để đáp lại, Tà Linh Đảo hứa sẽ ra sức giúp hắn trong việc đoạt lại thế giới ngầm ở Gia Yên.

Nhưng sau khi hợp tác, Triệu Bá Thịnh lại cảm thấy có chút hối hận. Mục tiêu mà Tà Linh Đảo bắt về toàn là thiếu nữ trẻ đẹp. Cứ vài ngày họ lại đến đem một cô gái đi. Hắn không biết họ đem các cô gái đi đâu, mà hắn cũng không dám hỏi. Chỉ là hắn cảm thấy những người này đang có một âm mưu gì đó rất lớn. Hắn hối hận vì đã nhúng tay vào việc này. Nên giờ hắn rất muốn Nguyên Lạc và những người này, đấu với nhau đến chết.

Nhà kho của hắn được nằm ở một vị trí hẻo lánh của thành phố, không có một ai sống xung quanh. Hắn ngụy tạo nơi này thành một xưởng sản xuất, rồi cho người giả làm công nhân. Luôn có người thay phiên nhau canh gác cả ngày lẫn đêm.

Chỉ là hôm nay có một vị khách bất ngờ, không mời mà đến. Bên ngoài cổng nhà kho, một bóng người xuất hiện, đây là Hàn Bạch Dạ.

Thiên Ưng Cung rất nổi tiếng trong việc truy tung, đặt biệt là họ có khả năng có thể truy tìm các Khí Sư. Họ có một phương pháp đặt biệt có thể nhận biết được Khí của Khí Sư để lại. Sau khi điều tra những manh mối ở hiện trường của những vụ bắt cóc, cô đã lần theo dấu vết của Khí và tìm được nhà kho này.

“Tất cả manh mối đều chỉ về nhà kho này. Đây đúng là cứ điểm của chúng.”

Không hề chần chừ, Hàn Bạch Dạ liền mở cửa bước vào. Xuất hiện trước mắt cô là 2 tên bảo vệ. Tuy mặc đồ đồng phục của bảo vệ nhưng khuôn mặt của họ rất hung tợn, không khác gì đám côn đồ đầu đường xó chợ.

Nhìn thấy Hàn Bạch Dạ, một tên liền lên tiếng: “Nơi đây là khu vực cấm, cô là ai?”

Hàn Bạch Dạ quan sát 2 tên bảo vệ và nhận ra họ chỉ là người thường. Cô không trả lời mà sử dụng tốc độ cực nhanh, thoắt cái đã xuất hiện phía sau của 2 tên bảo vệ. Cả 2 không thể nào theo kịp tốc độ của cô, họ chưa kịp phản ứng thì đã bị cô vung tay đánh vào gáy và ngất xỉu. Nhưng trước khi ngất, một tên đã kịp bấm vào chiếc còi báo động.

Một gã giống như người cầm đầu chạy ra. Chỉ thấy có một mình Hàn Bạch Dạ, hắn lấy làm khó hiểu. Hắn chính là đội trưởng đội bảo vệ của nhà kho này. Hắn vốn có rất nhiều kinh nghiệm, vừa trông thấy tình hình thì hắn cũng đoán ra phần nào.

“Cô là ai?” Hắn liền hỏi.

Nhưng Hàn Bạch Dạ vẫn đứng đó nhìn hắn mà không nói gì hết.

“Xem ra cô không muốn trả lời. Dám đơn thân độc mã đến đây, để xem cô có thể làm gì.”

Tên cầm đầu búng ngón tay, lập tức từ trong nhà kho tràn ra vô số người. Toàn bộ bảo vệ của nhà kho đều được tập trung, số lượng lên đến hơn trăm người. Tên nào cũng cầm sẵn vũ khí, có gậy, có kiếm, có đao, thậm chí có người còn cầm theo cả súng.

Đứng trước vô số ánh mắt chực chờ như dã thú, khuôn mặt của Hàn Bạch Dạ vẫn không thay đổi, cô chỉ liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Bất cứ ai dám chĩa vũ khí vào tôi, thì đừng hòng lành lặn rời khỏi đây.”

Ánh mắt của cô đầy lạnh lẽo, khuôn mặt lúc này cực kỳ vô cảm. Tuy là một cô gái xinh đẹp, nhưng bất cứ ai nhìn vào đôi mắt của cô đều cảm thấy rất sợ hãi. Họ cảm nhận được cô đang nhìn họ một cách khinh thường, không hề để họ vào mắt.

Dưới ánh mắt của hơn trăm người, Hàn Bạch Dạ đột nhiên biến mất. Tiếp theo là một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay mịt mù. Từ trong đám bụi, 2 tên bảo vệ bị ném ra ngoài, xuyên thủng 2 bức tường gần đó. Khi bụi tan đi, dưới chân cô có đến hơn 10 tên đang nằm gục tại chỗ.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, một tên không bình tĩnh được cầm vũ khí xông vào cô từ phía sau. Nhưng khi chỉ còn cách vài bước, Hàn Bạch Dạ liền xoay người cho hắn một cú đá như trời giáng. Vẫn không ai theo kịp được tốc độ của cô, tất cả chỉ thấy tên kia đang lao đến thì đột nhiên bay qua một bên, mặt mũi biến dạng.

Lại thêm một tên nữa xông đến, cầm dao chĩa thẳng vào cô. Nhưng lại chỉ còn cách vài bước, hắn không thể tiến thêm được nữa. Dao của hắn đã bị chặn lại bởi cơ thể của một tên đồng bọn đang nằm gần đó được cô nhấc lên làm bia đỡ. Không để hắn kịp phản ứng, cô đã dùng một tay tóm lấy đầu hắn.

Hàn Bạch Dạ tăng thêm một chút lực lên bàn tay, hộp sọ của hắn liền bị bóp nát. Mặt cô vẫn không biến sắc, cô tiện tay quăng thi thể của hắn sang một bên. Bàn tay của cô đầm đìa máu, nhưng lại không phải máu của cô.

Thấy thuộc hạ của mình bị hạ nhanh chóng, tên cầm đầu rất sốt ruột, hắn dùng mắt ra hiệu cho một tên có cầm súng ra tay. Tên cầm súng liền vòng ra sau lưng Hàn Bạch Dạ chuẩn bị bóp cò.

Hàn Bạch Dạ tất nhiên là nhìn thấy tên cầm súng đó, nhưng chú ý của cô lại tập trung vào một tên khác đang lao vào cô với một cây gậy gỗ dài. Cô bình tĩnh lách người né cây gậy, rồi túm lấy hắn ném vào tên cầm súng kia.

Tên cầm súng vội hoảng sợ, vô tình bóp cò súng, viên đạn bay vào giữa trán của tên cầm gậy. Nhân lúc đó, Hàn Bạch Dạ cầm lấy con dao đang cắm vào một gã đang nằm dưới chân cô. Cô nhanh chóng xuất hiện trước mặt tên cầm súng. Cô vung con dao lên, vết chém kéo dài từ bả vai qua khỏi ngực, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi lập tức tắt thở.

Nhìn thấy Hàn Bạch Dạ ra tay rất dứt khoát và vô tình, mỗi một đòn đều lấy một mạng người. Nhất thời, tất cả đám bảo vệ ở đó đều hoảng sợ. Có người sợ đến nỗi ném vũ khí xuống rồi chạy thật nhanh khỏi đó.

“Tôi đã nói, bất cứ ai có ý định giết tôi, tôi nhất định không tha cho người đó.” Hàn Bạch Dạ như một tử thần máu lạnh. Bất cứ nơi đâu cô lướt qua, đều có một người gục xuống. Khác với Nguyên Lạc, cậu vốn rất nhân từ và xem trọng sinh mệnh của con người. Nhưng Hàn Bạch Dạ lại không hề có khái niệm nương tay với kẻ địch. Dù cô biết không được sử dụng Khí để chiến đấu, nhưng cô vẫn sẽ không bảo lưu sức mạnh của mình, kể cả khi đối thủ là người bình thường.

Với lại, các Khí Sư thông thường sẽ có suy nghĩ bản thân là một tồn tại siêu việt hơn bất kỳ thường nhân nào. Họ xem thường nhân không khác gì sâu bọ, có thể tùy ý bóp chết. Còn với Hàn Bạch Dạ, dù cô không hề thích giết chóc bừa bãi, nhưng nếu kẻ địch của cô là hạng người xấu xa, đáng để giết, cô tuyệt đối không nương tay.

Ở cách đó không xa, Liễu Tử Yên vẫn lặng lẽ quan sát Hàn Bạch Dạ. Tuy cô biết Tà Linh Đảo có được sự chấp thuận của Minh Phủ đế tiến vào Gia Yên, nhưng cô không hề thích những việc làm của họ. Bắt cóc những thiếu nữ rồi giam giữ họ ở đây, cũng cùng là phận nữ nhi, cô hoàn toàn căm phẫn việc họ làm.

“Chỉ cần cô ta không sử dụng Khí để giết người, mình sẽ không ngăn cản.” Liễu Tử Yên thầm nói. Vốn dĩ Tà Linh Đảo đã yêu cầu Thánh Điện rút khỏi Gia Yên, có nghĩa là những gì xảy ra trong thành phố sẽ không còn liên quan đến họ nữa. Cô ở đây chỉ là để bảo vệ Nguyên Lạc thôi. Cho dù Hàn Bạch Dạ có thật sự dùng đến Khí, cô cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Sau 5 phút, toàn bộ bảo vệ của nhà kho đều bị hạ, cả một khoảng sân đều nhuốm đầy máu. Cả chiếc áo trắng của Hàn Bạch Dạ cũng đã thay bằng màu đỏ của máu. Khuôn mặt của cô vẫn vô cảm, như một mặt hồ tĩnh lặng, không một chút gợn sóng.

Cô đi vào giải cứu những thiếu nữ bị nhốt bên trong nhà kho ra. Rồi gọi điện đến cảnh sát để giải quyết hiện trường và đưa những thiếu nữ này trở về. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, đến cả bên phía Triệu Bá Thịnh vẫn còn chưa hay biết chuyện gì. Còn Kim Toàn thì đang đi đến sân bay để đón người của Tà Linh Đảo.

Sau khi trở về từ đảo Phúc Châu, đội Hắc Hổ đã nhờ Nguyên Lạc huấn luyện cho họ. Đặc biệt là Thất Hổ, sau khi bị Triệu Huy Hoàng đánh bại bằng một đòn, anh rất tức giận với sự yếu kém của mình nên đã yêu cầu Nguyên Lạc huấn luyện riêng cho mình.

Tối đó, tại một phòng tập thể thao cá nhân của Phúc Thịnh. Trên sàn đấu, có 2 bóng người đang đấu tập với nhau. Thất Hổ và Tam Hổ đang tập luyện với nhau.

Thất Hổ dựa vào tốc độ nhanh nhẹn, ra đòn như vũ bão. Còn Tam Hổ vì luyện ngạnh công, chú trọng vào phòng thủ nhiều hơn. Anh bình tĩnh đưa tay đỡ hết đòn tấn công của Thất Hổ.

Tuy Tam Hổ đỡ được nhưng anh cũng khó khăn để đánh trúng được Thất Hổ. Cứ như vậy, 2 người đấu tập với nhau suốt mấy tiếng.

Nguyên Lạc và Nhị Hổ thì đang đứng bên ngoài quan sát. Đôi lúc cậu lại lên tiếng chỉ dẫn cho cả 2. Mấy ngày trước, cậu đã chỉ cho đội Hắc Hổ cách thức tập luyện và phương pháp hấp thụ Khí căn bản của cậu. Cậu không thể tiết lộ về việc Khí Sư, nên cậu chỉ nói đây là một cách hô hấp giúp tăng cường sức khỏe và hồi phục nhanh chóng.

Kết quả là mọi người tiến bộ rất nhanh, bây giờ cậu nghĩ dù Thất Hổ có phải đấu lần nữa với Triệu Huy Hoàng, anh cũng có thể cầm cự hơn 20 chiêu. Tam Hổ cũng nhờ tập luyện theo cách của cậu mà có thể chịu được một quyền của Phong Ma Lão Quái. Còn Tứ Hổ thì đang hồi phục nhanh một cách bất ngờ. Bác sĩ chẩn đoán anh có thể đi lại được sau một tuần.

“Rất tốt! Mọi người rất chịu khó luyện tập. Chắc chắn sau này sẽ còn mạnh hơn.” Nguyên Lạc vỗ tay cổ vũ cả 2. Sau buổi luyện tập, Tam Hổ và Thất Hổ đều mệt lử cả người.

“Đại ca! Tôi không ngờ chỉ mới vài ngày tập luyện theo cách của cậu. Đội Hắc Hổ đã mạnh hơn trước rất nhiều. Hèn chi, cậu lại mạnh đến như vậy.” Nhị Hổ gật đầu, mừng rỡ trước sự phát triển rõ rệt của Tam Hổ và Thất Hổ.

“Nếu giờ tất cả chúng tôi hợp lực lại, chắc chắn có thể đánh bại được một Tông Sư Nhất Đẳng. Dù phải đấu với Tông Sư Nhị Đẳng, thì tôi tin chúng tôi cũng có thể đánh một trận, không ở thế hạ phong.” Nhị Hổ tự tin nói.

“Hôm nay, chúng ta tập đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi.” Nguyên Lạc nói.

Khi cậu vừa quay đầu định đi ra ngoài, cậu chợt cảm thấy một luồng sát khí đang tiến về phía cậu. Mà không phải chỉ có một, có đến 4 luồng sát khí từ 4 hướng khác nhau đang bao vây cậu. Cậu cảm nhận được 4 luồng sát khí này đang nhắm đến cậu.

Nguyên Lạc không hề mảy may lo lắng, cậu bình tĩnh bước ra ngoài tòa nhà. Cậu dừng lại trước một khoảng sân trống: “Đã đến rồi thì xuất hiện đi!”

Sau tiếng nói của Nguyên Lạc, 4 bóng người xuất hiện từ trong bóng tối. Người nào cũng đằng đằng sát khí. Nhị Hổ và Tam Hổ cũng đang đứng trên tòa nhà quan sát. Nguyên Lạc đã cảm nhận được thực lực của 4 người này rất mạnh, tuyệt đối không phải là đối thủ mà đội Hắc Hổ có thể đối phó, nên cậu quyết định một mình ứng chiến.

Nhị Hổ nhìn quét qua 4 người, anh liền thất kinh.

“Người có vóc dáng cao kều và gầy guộc kia là cao thủ nổi tiếng về cước pháp, tên là Dương Bỉ. Người cao to, vạm vỡ kia là cao thủ quyền pháp, tên là Hồ Đao. Gã mập, lùn tịt đó là nội gia cao thủ, thành danh với trảo công, tên là Đỗ Minh. Còn người vác theo cây kiếm sau lưng là Hòa Tự Sơn, cũng là một kiếm khách khét tiếng ở giới hắc đạo.”

Tam Hổ cũng biết đến tên tuổi của 4 người này nên anh rất lo lắng: “Cả 4 người họ đều là những sát thủ rất có tiếng tăm trong hắc đạo. Mỗi người đều là đẳng cấp Tông Sư Nhất Đẳng, hùng bá một phương. Tại sao họ lại cùng xuất hiện ở đây? Không lẽ là do Phong Ma Lão Quái?”

“Hắn không có khả năng đó. 4 người này đều không yếu hơn hắn bao nhiêu. Nếu cả 4 người hợp lực, đừng nói đến hắn, ngay cả một Tông Sư Nhị Đẳng cũng có thể bị giết chết.” Nhị Hổ lắc đầu nói. Tuy họ đang lo lắng thuộc hạ của Phong Ma Lão Quái sẽ tấn công bất cứ lúc nào, nhưng việc hắn có thể gọi được 4 người này thì không thể nào.

“Có thể mời 4 sát thủ cấp độ Tông Sư đến đây. Vậy kẻ đứng sau phải ghê gớm đến mức nào?” Tam Hổ lại càng cảm thấy đang có một thế lực to lớn đang âm thầm đứng sau chuyện này

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.