Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Non nớt

Tiểu thuyết gốc · 4750 chữ

Từ lúc trường đại học Gia Yên bị nhóm người của Phong Ma Lão Quái tấn công đến nay đã được một tuần. Tin tức về Nguyên Lạc, một thiếu niên chỉ vừa 20 đã đánh bại được một Tông Sư như Phong Ma Lão Quái, đã lan truyền khắp nơi.

Từ giới hắc đạo cho đến giới võ thuật, tên tuổi của Nguyên Lạc đang trở thành một hiện tượng nóng sốt. Nhiều người đã chạy đến Gia Yên chỉ mong để gặp được cậu, nhưng cậu sớm đã không còn ở thành phố.

Sau khi đánh bại Phong Ma Lão Quái và thuộc hạ của hắn. Cậu đã bắt giữ tất cả lại. Mục tiêu bây giờ của cậu là mở rộng thế lực của mình, và điều đầu tiên cậu cần làm là thâu tóm cả giới hắc đạo của tỉnh An Hòa.

Hiện nay, đa số các băng nhóm ở An Hòa đã đầu quân cho cậu sau khi biết tin cậu đã đánh bại Phong Ma Lão Quái, nhưng vẫn còn một vài thế lực không chịu thuần phục và bắt đầu nổi loạn. Vì vậy, cậu đã khởi hành đến tỉnh An Hòa vào mấy ngày trước.

Trong một phòng họp to lớn, nằm trên đỉnh của một tòa nhà cao nhất ở An Hòa. Các cự đầu của tỉnh đều đang tề tụ lại ở đây. Mỗi người đều là một nhân vật có tiếng nói trong giới hắc đạo. Lúc này, mọi người đang chia ra làm 2 phe cánh ngồi đối diện nhau. Một phe là ủng hộ Nguyên Lạc trở thành tân thủ lĩnh của giới hắc đạo An Hòa. Còn một bên là những kẻ quyết liệt phản đối.

Tuy phe ủng hộ Nguyên Lạc đông người hơn nhưng chỉ là những kẻ xu nịnh, gió chiều nào thì theo chiều nấy. Phe còn lại bao gồm những tên lão luyện, thế lực đã cắm rễ rất sâu trong giới hắc đạo. Họ vốn đã rất bất mãn trước sự lãnh đạo tàn bạo của Phong Ma Lão Quái. Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự cai trị của hắn, làm sao họ chấp nhận tiếp tục nghe lệnh của một kẻ khác như Nguyên Lạc chứ.

Hai phe tranh luận với nhau nảy lửa suốt một ngày trời, đến cuối ngày vẫn không có kết quả, không bên nào chịu nhường bên nào. Nguyên nhân chính cũng là Nguyên Lạc không hề bắt ép mọi người ở An Hòa phải đi theo cậu. Từ đầu đến cuối, cậu chỉ nói là những người nào chịu đi theo, sẽ nhận được sự bảo hộ của cậu. Những người còn lại, chỉ cần không gây trở ngại đến thế lực của cậu, vẫn có thể phát triển bình yên ở An Hòa.

Đa số những người chịu đầu quân là những người đã chứng kiến được thực lực chân chính của cậu. Họ muốn lấy lòng, nên ra sức đưa cậu lên làm thủ lĩnh của toàn giới hắc đạo. Còn những người chống đối thì vẫn chưa tin tưởng vào sức mạnh của cậu. Chung quy là không phải người nào cũng tin một thiếu niên chỉ 20 đã có thể đánh bại một Tông Sư.

“Đại ca, chúng ta đến nơi rồi.”

Ở bên ngoài tòa nhà, Tam Hổ và Nguyên Lạc bước ra từ một chiếc xe hơi thể thao sang trọng. Trước mặt họ là 2 hàng vệ sĩ đang đứng ngay ngắn, thẳng hàng. Họ đi đến đâu thì 2 bên đồng loạt cúi đầu chào họ đến đó.

Tòa nhà này lúc trước vốn thuộc về Phong Ma Lão Quái, hiển nhiên sau khi hắn bị bắt, Nguyên Lạc đã đem nơi này biến thành một chi nhánh của Phúc Thịnh ở An Hòa. Chỉ trong một ngày, Tam Hổ đã đem hết nhân lực trong tòa nhà, đổi thành người của Phúc Thịnh.

Khoảnh khắc cậu bước vào phòng họp, mọi người đều im lặng ngoáy đầu nhìn. Ai cũng thầm kinh ngạc với vẻ ngoài trẻ trung của cậu. Một mỹ phụ nhìn thấy vẻ ngoài trẻ trung và tuấn tú của cậu, liền không kiềm chế được.

“Đại ca mới của chúng ta nhìn đáng yêu chết đi được.” Mỹ phụ uốn éo cơ thể của mình, để lộ ra những đường cong gợi cảm, khiến ai nhìn cũng say đắm.

“Nhìn trẻ như vậy mà đã xưng bá cả Gia Yên và An Hòa. Đúng là không thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá được.” Một tên trong nhóm ủng hộ cậu lên tiếng.

“Tôi vẫn không tin cậu ta đánh bại được Phong Ma Lão Quái. Nếu muốn làm đại ca của tôi thì phải đánh bại được tôi đã.” Một kẻ bên phe đối nghịch lên tiếng chống đối ngay.

Nguyên Lạc không để ý đến bất cứ lời nói nào, cậu ung dung đi đến vị trí chủ tọa mà ngồi xuống.

Nhìn thấy cậu làm ngơ bọn họ, một tên tức giận, đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng lên quát lớn: “Tiểu tử này quá ngạo mạn, dám xem chúng ta không ra gì. Chúng ta thật sự phải phục tùng và tuân lệnh của hắn ư?”

“Người này là Bạch Đạo Toàn. Ở An Hòa, hắn là người có thế lực mạnh nhất chỉ đứng sau Phong Ma Lão Quái. Đám người phản đối lần này, đầu sỏ chính là hắn.” Tam Hổ thì thầm vào tai của Nguyên Lạc.

Cậu khẽ gật đầu, không nói gì. Cậu vốn không cần trả lời, vì đã có người thay mặt cậu nói.

Lý Đại Vệ của băng Trung Dương đứng dậy khỏi ghế, bước ra ngoài, hắn là người được chọn sẽ thay mặt Nguyên Lạc quản lý giới hắc đạo ở An Hòa. Nên theo lý, nếu có người chống đối với cậu, hắn sẽ đứng ra giải quyết.

“Tuần trước, chính Phong Ma Lão Quái đã đánh cược với đại ca, kẻ thắng sẽ có tất cả của người thua. Hắn vốn là thủ lĩnh của An Hòa, sau khi hắn bại trận, đại ca hiển nhiên sẽ là người đứng đầu ở đây. Các người thuần phục đại ca không có gì là sai cả.”

“Việc hắn cá cược với các ngươi là chuyện của hắn. Bọn ta không việc gì phải làm theo cả. Với lại tiểu tử này cũng không phải người của An Hòa, hắn có tài cán gì mà đòi lãnh đạo mọi người.” Bạch Đạo Toàn hùng hổ nói.

Lý Đại Vệ nghe thấy Bạch Đạo Toàn xúc phạm Nguyên Lạc, hắn lập tức nổi giận: “Ngươi thật chán sống rồi. Như vậy mà dám nói xấu đại ca của ta.”

Hắn bản chất cũng không phải là người hiền lành gì. Thân là thủ lĩnh của một trong những băng nhóm đứng đầu Gia Yên, hắn nào sợ một gã đến từ tỉnh lẻ. Nếu không phải có Nguyên Lạc và Tam Hổ đang ở đây, hắn đã xông lên đánh chết Bạch Đạo Toàn rồi.

“Thì sao nào? Muốn đánh nhau à? Ta đây sẵn sàng phụng bồi.” Bạch Đạo Toàn cũng ngông cuồng không xem ai ra gì, liền thách thức Lý Đại Vệ.

“Được lắm! Vậy để ta cho ngươi thấy.” Lý Đại Vệ mất bình tĩnh, chuẩn bị ra hiệu cho người của hắn xông lên.

“Dừng tay lại!” Nguyên Lạc cũng mất kiên nhẫn, lên tiếng ngăn cản. Lý Đại Vệ lập tức đứng thẳng tắp, không dám nhúc nhích.

Bạch Đạo Toàn thấy Nguyên Lạc ngăn cản Lý Đại Vệ, hắn tưởng cậu đang sợ, không dám làm càn, liền đắc ý: “Sao thế? Sợ rồi sao? Cứ đến đây, lão tử sẵn sàng đón tiếp.”

Trong khoảnh khắc hắn xắn tay áo lên, bước về phía Nguyên Lạc, một cỗ sát khí kinh người chợt xuất hiện đằng sau lưng hắn, khóa chặt mọi hành động của hắn lại. Tấm lưng của hắn, không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn chậm rãi quay đầu lại thì thấy đã có 3 bóng người đã đứng sẵn từ phía sau. Hắn không hiểu bằng cách nào mà 3 người này có thể không một tiếng động, xuất hiện ngay sát hắn.

Thật ra, ngoài trừ Nguyên Lạc và Tam Hổ, không ai trong căn phòng nhận ra sự hiện diện của 3 người này cho đến khi họ lộ diện. Bởi vì 3 người đều là sát thủ nhất đẳng, ẩn nấp vốn là biệt tài của họ. Nhất là người đứng giữa, khí thế dữ dội không thua gì Tam Hổ, người này là cao thủ xếp thứ 4 trong đội Hắc Hổ, còn được gọi là Tứ Hổ, 2 người còn lại chính là Ngũ Hổ và Lục Hổ.

Cách đây mấy ngày, Tứ Hổ đã được xuất viện, anh đang rất muốn chứng tỏ tài năng của mình cho Nguyên Lạc thấy. Vì vậy, khi thấy Bạch Đạo Toàn có ý xúc phạm đến Nguyên Lạc, anh đã lộ ra sát ý, muốn khử hắn ngay lập tức. Lời nói ngăn cản của Nguyên Lạc cũng chính là dành cho anh.

“Ngươi còn tiến thêm một bước, thì sẽ phải lượm lại cái đầu của ngươi đấy.” Tứ Hổ sát khí hừng hực, đe dọa Bạch Đạo Toàn.

Bạch Đạo Toàn sợ xanh mặt, hắn lập tức lui về núp phía sau những vệ sĩ của mình.

“Được rồi! Chúng ta hãy dùng cách truyền thống của giới hắc đạo để giải quyết chuyện này đi.” Nguyên Lạc đột nhiên nói.

Mọi người nghe thấy thế liền tập trung nhìn về phía Nguyên Lạc. Cậu đứng dậy nói tiếp: “Mỗi bên cử một người quyết đấu với nhau. Kẻ thắng sẽ lấy tất cả của người thua.”

Trên người của Nguyên Lạc lại phát ra một khí thế của bá giả, những người bên phe của cậu đều không thấy gì lạ, chỉ có đám người Bạch Đạo Toàn đều bị chấn kinh, trong lòng bắt đầu sợ hãi và có chút hối hận.

Bạch Đạo Toàn dùng hết sức cắn chặt răng lại, đã đâm lao thì đành phải theo lao.

“Được! Là chính miệng ngươi nói ra đó. Tối nay, ta sẽ dẫn người của ta đến để quyết đấu một trận. Đến khi ngươi thua, mọi thứ ngươi có ở Gia Yên, đều sẽ thuộc về ta.”

“Nhất ngôn cửu đỉnh!” Nguyên Lạc gật đầu.

Trên đường đi ra, một vài người đi theo Bạch Đạo Toàn thắc mắc hỏi hắn: “Bạch Đạo Toàn, tại sao ông lại chấp nhận cá cược với hắn thế? Hắn là người đánh bại Phong Ma Lão Quái đó. Chúng ta đâu có người nào đánh lại hắn được.”

“Không lẽ ngươi tin tiểu tử đó có thể đánh thắng được Phong Ma Lão Quái à?” Bạch Đạo Toàn quát lên.

“Chẳng lẽ không phải?”

“Chín phần là không phải. Chắc chắn hắn có được sự trợ giúp từ đồng bọn của hắn. Chứ không đời nào một tiểu tử lại có thể đánh bại Phong Ma Lão Quái một mình.”

Gã vừa hỏi thấy điều này cũng có lý liền gật đầu.

“Nhưng ngươi đừng có lo. Cho dù hắn thật sự có thể đánh bại Phong Ma Lão Quái, ta cũng có người đối phó hắn được.”

Mọi người nghe Bạch Đạo Toàn nói thế liền ngạc nhiên. Nếu hắn có người đánh bại được Phong Ma Lão Quái, vậy tại sao trước giờ vẫn giấu giếm.

Bạch Đạo Toàn bắt đầu giải thích. Hắn thật ra đã lên kế hoạch lật đổ Phong Ma Lão Quái từ lâu rồi. Hắn đã âm thầm bỏ hết tiền của để bồi dưỡng một siêu cường võ giả.

Vì để che giấu, hắn đã đưa võ giả này ra nước ngoài, đợi thời cơ thích hợp để trở về. Một tháng trước, vị siêu cường võ giả này đã đạt đến cấp độ Tông Sư Nhị Đẳng, hắn liền cho người mời hắn về nước, rồi âm thầm lên kế hoạch phục kích. Chỉ đợi Phong Ma Lão Quái trở về từ Gia Yên là sẽ ra tay hành động. Nhưng hắn không thể nào nghĩ đến Phong Ma Lão Quái lại bị người khác đánh bại trước và đã bị bắt giữ.

“Thật không ngờ ông lại còn có một con át chủ bài. Bất quá, ông có chắc tên võ giả của ông có thể đánh thắng được Phong Ma Lão Quái không?”

“Có mười phần thành công! Vào lúc hắn đạt đến Tông Sư Nhất Đẳng thì đã có sức lực đánh ngang với Phong Ma Lão Quái rồi. Nhưng để cho an toàn, ta đã cho hắn tiếp tục tu luyện, bây giờ đã là Tông Sư Nhị Đẳng. Đừng nói là Phong Ma Lão Quái, cho dù là tiểu tử kia, cũng sẽ dễ dàng đánh bại thôi.”

Bạch Đạo Toàn hoàn toàn tin tưởng vào người của hắn nên cười rất đắc ý. Chỉ là hắn không hề biết, trước giờ Phong Ma Lão Quái chưa từng bộc lộ hết sức mạnh, thực lực thật sự của Phong Ma Lão Quái cũng là Tông Sư Nhị Đẳng. Và hơn hết, Nguyên Lạc hoàn toàn có thể đánh bại một Tông Sư Nhị Đẳng dễ dàng.

Bên trong phòng họp, Nguyên Lạc và đội Hắc Hổ đang nói chuyện.

“Tên Bạch Đạo Toàn đó không phải là một kẻ ngu ngốc. Hắn chắc chắn biết đại ca mạnh cỡ nào. Tùy tiện kiếm một người bên ngoài, làm sao có thể đánh bại được đại ca?” Tam Hổ rất thắc mắc.

“Hắn chắc là đang âm mưu gì đó.” Tứ Hổ nói tiếp.

“Tứ Hổ, đệ đi một chuyến thám thính và điều tra bọn họ đi.” Tam Hổ nhìn vào Tứ Hổ nói. Trong đội Hắc Hổ, năng lực ẩn nấp và trinh sát của Tứ Hổ là cao nhất, rất thích hợp với những nhiệm vụ bí mật theo dõi và điều tra mục tiêu. Cho dù là Tông Sư Nhị Đẳng, anh cũng có thể theo dõi mà không bị phát hiện.

Tứ Hổ gật đầu, bắt đầu đi theo Bạch Đạo Toàn để điều tra hắn.

Tối đó, Nguyên Lạc cùng các cự đầu của tỉnh An Hòa đều tập trung ở một sân tập rộng lớn ở dưới tòa nhà. Tương tự như lúc sáng, những cự đầu vẫn chia làm 2 phe, phe đi theo cậu và phe chống đối cậu. Chỉ có một điều khác biệt là bên phe chống đối có vẻ tự tin hơn rất nhiều.

Người mà Bạch Đạo Toàn dẫn đến là một gã đàn ông trung niên cao to, đầu chẻ 2 mái, một bên mặt có một vết sẹo dài, khí tức khá là trầm ổn. Hắn đứng chờ ở giữa sân, không động đậy, 2 mắt nhắm nghiền lại.

Nguyên Lạc cũng không có động tĩnh gì, cậu vẫn ngồi yên đó chờ tin tức từ Tứ Hổ. Sau khi trở về, Tứ Hổ liền xuất hiện kế bên Tam Hổ, anh ghé sát vào tai Tam Hổ để nói, xong rồi Tam Hổ đi đến bên cạnh của Nguyên Lạc và thông báo.

“Đại ca, hắn tên là Phương Tam, là một cao thủ do Bạch Đạo Toàn âm thầm đào tạo. Hắn cũng đang ở cấp độ Tông Sư Nhị Đẳng, có lẽ là mạnh ngang với Phong Ma Lão Quái. Đại ca phải thật sự cẩn thận.”

Nguyên Lạc vẫn chú ý quan sát người đàn ông tên Phương Tam này, đối với lời nói của Tam Hổ, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Đại ca! Còn nữa, Tứ Hổ đã phát hiện ra hậu chước của Bạch Đạo Toàn.” Tam Hổ tiếp tục nói.

“Hiển nhiên là có hậu chước. Tứ Hổ, anh cùng với Ngũ Hổ và Lục Hổ xử lý được không?” Sắc mặt của Nguyên Lạc vẫn lạnh lùng, không tỏ ra quan tâm, cậu quay sang nhìn 3 người Tứ Hổ.

Tứ Hổ cũng tự tin trả lời: “Chuyện này vô cùng đơn giản. Đại ca cứ giao cho bọn tôi.”

Nói xong, 3 người Tứ Hổ liền biến mất giữa đám đông, không ai hay biết.

Bạch Đạo Toàn không chờ được nữa, hắn bước ra và hét lớn: “Đây là người ta dẫn đến, tên là Phương Tam. Sao nào, tiểu tử, ngươi có dám bước ra đối chiến không?”

Nguyên Lạc cuối cùng cũng đứng dậy, từ từ bước đến và nói: “Ta hy vọng ngươi giữ đúng thỏa thuận của chúng ta. Kẻ thắng sẽ lấy mọi thứ của người thua cuộc.”

“Tất nhiên rồi!” Bạch Đạo Toàn trả lời nhưng thiếu đi vẻ tự tin. Thật ra hắn đã chuẩn bị sẵn hậu chước, đề phòng nếu như Phương Tam thua trận. Hắn đã âm thầm cài người khắp tòa nhà. Chỉ cần hắn ra lệnh, người của hắn sẽ lập tức xông vào giết Nguyên Lạc không kịp trở tay.

Nguyên Lạc đã biết được hắn có hậu chước và sẽ làm trái thỏa thuận. Lời nói của cậu chỉ là để nhắc nhở hắn lần cuối thôi. Còn nếu hắn vẫn muốn dùng hậu chước đó, cậu cũng không ngại dẫm nát hắn.

Phương Tam bây giờ mới mở mắt ra, hắn nhìn sơ về Nguyên Lạc rồi quay qua nói với Bạch Đạo Toàn: “Ông như vậy cũng thật quá đáng. Sau mấy năm trời tôi khổ công tập luyện, bây giờ ông lại kêu tôi đánh nhau với một tiểu tử vắt mũi chưa sạch.”

“Đừng có xem thường tiểu tử này, hắn chính là người đã đánh bại Phong Ma Lão Quái đó.”

Nghe được việc Nguyên Lạc đánh bại Phong Ma Lão Quái, Phương Tam liền quay lại tập trung quan sát cậu lần nữa. Nhưng hắn vẫn không phát giác được gì, hắn không thể thấy bất cứ khí thế võ giả gì từ cậu.

“Nhưng đánh nhau thế này hình như không được hay cho mấy. Cứ như là ỷ lớn hiếp nhỏ vậy.” Phương Tam cuối cùng bỏ qua việc đánh giá Nguyên Lạc. Hắn rất tự tin vào năng lực của mình, dù thế nào hắn cũng không tin Nguyên Lạc có đủ thực lực đánh bại hắn.

“Vậy thì mau giải quyết nhanh chóng đi.” Bạch Đạo Toàn thì lại cười khúc khích, quay đầu rời khỏi sân đấu.

“Tiểu tử, trông ngươi cũng can đảm lắm đó. Ngươi có biết Tông Sư Nhị Đẳng là gì không? Ngươi biết ta là ai không? Ta đây chính là…” Phương Tam bắt đầu nói không ngừng.

“Phiền quá đấy! Ngươi chưa bao giờ có một trận đấu sinh tử thật sự với người khác, phải không?” Nguyên Lạc bỗng nhiên ngắt lời của Phương Tam.

“Làm sao… Tại sao ngươi nói thế?” Phương Tam bỗng chột dạ, chứng tỏ Nguyên Lạc đã hoàn toàn nói trúng.

“Chúng ta chuẩn bị quyết chiến với nhau, thế mà ngươi vẫn có tâm trạng ung dung kể lể như thế. Không một chút phòng bị gì cả, rõ ràng ngươi chỉ là một kẻ cả đời chưa từng lâm trận.”

Phương Tam thấy mình bị khi dễ, liền nổi giận, sát khí nộ thiên: “Tiểu tử! Ta thấy ngươi còn trẻ, chưa hiểu sự đời, nên mới rộng lượng khuyên bảo ngươi trước. Thế mà ngươi lại dám sỉ nhục ta. Được! Hôm nay, ta nhất định sẽ đánh ngươi tàn phế.”

Đứng trước sự đe dọa của Phương Tam, Nguyên Lạc vẫn không biểu lộ cảm xúc gì: “Ta nói sai ư? Ngươi rõ ràng là một tay nghiệp dư, không hề biết thu liễm khí thế của mình. Từ lúc ngươi xuất hiện, ngươi đã để lộ khí thế của một Tông Sư Nhị Đẳng cho người khác thấy rồi.”

“Còn nữa, ta vừa nhìn là đã biết ngay ngươi là một võ giả chuyên về ngạnh công rồi. Khả năng che giấu thực lực của ngươi còn thua xa Tam Hổ à.”

Một võ giả ngạnh công sẽ luôn tồn tại một lớp khí hộ thể mỏng xung quanh người. Thông thường, người bình thường rất khó nhìn thấy. Nếu những Tông Sư lão luyện chú ý thì vẫn có thể nhìn thấy. Thế nên những kẻ luyện ngạnh công sẽ cố che giấu tầng khí hộ thể này, biến nó thành một lá bài tẩy của bản thân.

Phương Tam vốn chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn. Hắn trước giờ chỉ biết tự thân khổ luyện, nên hắn không hề biết là mình phải thu liễm khí thế lại. Che giấu thực lực, không để đối thủ nắm được hết át chủ bài của mình là cách khôn ngoan nhất trong chiến đấu.

Về phần tự thân khổ luyện, không hề tiếp xúc với đối thủ thật sự, Nguyên Lạc cũng có phần giống hắn. Chỉ khác là cậu luôn có Lão Sư bên cạnh chỉ điểm. Hiển nhiên là Lão Sư sẽ không để cho Nguyên Lạc bước chân ra thế giới bên ngoài mà không biết chút gì về việc khiêm tốn.

Bị nói trúng hết, Phương Tam đỏ bừng mặt, hắn rống lên một tiếng, lao thẳng về phía Nguyên Lạc. Nhưng trước khi hắn nhận ra, Nguyên Lạc đã nhảy đến trước mặt hắn, đồng thời tung ra một cú đá vòng cực nhanh.

Phương Tam vội vàng dừng chân, nhảy lùi lại 3 bước để né cú đá. Hắn dự định đáp trả lại bằng một quyền, nhưng một lần nữa Nguyên Lạc lại nhanh hơn, di chuyển đến trước mặt hắn, cùng lúc tung một quyền về phía hắn.

Song quyền va chạm nhưng vì Nguyên Lạc xuất chiêu nhanh hơn, kình lực có thể bộc phát 10 phần trước, nên đã thối lui được Phương Tam.

Hắn bị đẩy lùi ra thêm mười mấy bước, mặt mày đầy hoảng hốt: ‘Nhanh quá! Làm sao hắn có thể nhanh đến như vậy?’

“Tốc độ của ngươi đúng là hoàn toàn vượt trội ta. Nhưng ta vẫn là Tông Sư Nhị Đẳng, ngươi không thể nào đánh thắng được ta.” Phương Tam lại hét lên một cái, rồi lao lên lần nữa.

Lần này Nguyên Lạc không đánh trả, cậu bình tĩnh để cho hắn xuất chiêu, còn cậu thì cứ dùng tốc độ để né tránh.

Tam Hổ đứng bên ngoài nhìn cũng lắc đầu ngán ngẩm: “Phương Tam là người chủ tu về ngạnh công, không thiên về tốc độ. Vậy mà dám so tài tốc độ với đại ca, hắn đúng là không có kinh nghiệm chiến đấu gì cả.”

Đòn tấn công của Phương Tam cứ liên tục đánh vào hư vô. Cho dù hắn có sức bền tốt, nhưng với cách đánh thế này, thể lực của hắn ngày càng bị bào mòn nhanh chóng.

Bạch Đạo Toàn đứng ngoài nhìn cũng mất hết kiên nhẫn mà gào thét với hắn: “Đừng có phí sức rượt đuổi hắn nữa, tìm cách dụ hắn vào tầm đánh của mình đi chứ.”

Hô hấp của Phương Tam lúc này cũng bắt đầu lộn nhịp, hắn nghe thấy Bạch Đạo Toàn nói mới giật mình nhận ra mình đã chiến đấu sai cách.

“Ngươi có giỏi thì đứng yên một chỗ mà đánh nhau với ta đi. Nhảy đến nhảy lui như vậy thì còn ra thể thống gì.” Phương Tam chuyển qua kế khích tướng Nguyên Lạc.

Nguyên Lạc dù biết kế của hắn nhưng vẫn gật đầu nói: “Được thôi! Ta sẽ đứng yên ngay đây, ngươi cứ ra tay đi.”

Phương Tam mỉm cười, hắn nghĩ Nguyên Lạc đã trúng kế của hắn. Không bỏ qua cơ hội, hắn lao đến, 2 tay chụp lấy áo của cậu, rồi dùng hết sức vật cả người cậu xuống đất.

Cú vật mạnh đến nổi cả mặt đất bị lõm mất một miếng to. Cứ tưởng cuộc chiến đã kết thúc, Bạch Đạo Toàn mừng thầm trong bụng, nhưng giây tiếp theo hắn lại trở nên kinh ngạc.

Nguyên Lạc nằm đó, khuôn mặt vẫn rất bình thản, không có vẻ gì đau đớn. Cậu bỗng nhiên đáp trả bằng một quyền vào mặt của Phương Tam.

Phương Tam bị dội ngược ra đằng sau, lui đến mấy bước mới dừng lại được. Khóe miệng và mũi của hắn bỗng có dòng máu tươi chảy xuống.

Cú đấm vừa rồi của Nguyên Lạc không tính là toàn lực, nhưng nếu đổi lại là Phong Ma Lão Quái thì hắn sẽ bị say sẩm đến mặt mày, đứng không vững. Thế mà Phương Tam chỉ bị chấn động một tí, còn không tính là bị thương.

“Đòn tấn công của ngươi không làm ta bị thương được đâu. Bởi vì ta có dĩ thổ chi lực hỗ trợ.” Phương Tam tỏ ra kích động mà hét lớn.

“Quả nhiên là dĩ thổ chi lực.” Nguyên Lạc thầm nói. Đa số võ giả luyện ngạnh công sẽ tập trung khai thác dĩ thổ chi lực để nâng cao sức mạnh phòng ngự của bản thân.

Phương Tam vận dĩ thổ chi lực, cả cơ thể hắn trở nên rắn chắc như đá. Dù là đao, kiếm sắc bén cũng khó làm hắn bị thương được.

“E là chỉ có lưỡi đao được bọc bởi phong nhận của Phong Ma Lão Quái, mới có thể chém xuyên da thịt của hắn.” Tam Hổ nhìn qua lớp phòng thủ của Phương Tam mà thầm cảm thán.

“Thắng thua ngay từ đầu đã quá rõ rồi. Ngươi không thể nào đánh thắng được một Tông Sư Nhị Đẳng như ta đâu.” Phương Tam đắc ý, cười một tràng dài.

Nguyên Lạc thấy Phương Tam quá kiêu ngạo, cậu cũng lắc đầu thở dài: “Ngươi tự tin quá rồi đấy, một chút phòng ngự mỏng manh như vậy, ta có thể đập nát dễ dàng.”

“Đừng có mà khoác lác. Ta chống mắt lên xem ngươi có thể làm được gì.”

Nguyên Lạc không trả lời, chỉ thấy khuôn mặt cậu bỗng thay đổi, từ khuôn mặt bình thản, hiền lành, bỗng hóa thành hung dữ, đôi mắt tràn đầy sát khí, không khác gì một con thú hoang dã. Phương Tam vừa nhìn thấy đã trở nên sợ hãi, khuôn mặt liền tái mét.

Gầm lên một tiếng khiến mọi người thất kinh, Nguyên Lạc nhảy vồ đến chỗ Phương Tam. Tốc độ lúc này của cậu không hề nhanh như ban nãy, nhưng khí thế thì lại đáng sợ hơn gấp bội phần. Phương Tam không dám khinh địch, vội vàng đưa 2 tay lên, dùng hết sức phòng ngự.

Nguyên Lạc không nhanh cũng không chậm, xuất ra 3 quyền liên tiếp. Mỗi một quyền đều mạnh như đạn pháo oanh tạc, âm thanh của mỗi quyền va chạm với thân thể của Phương Tam không khác gì lôi thanh, vang dội cả tòa nhà. Khiến mọi người phải bịt cả 2 tai lại.

Ba quyền trôi qua, Nguyên Lạc trở lại như cũ, khuôn mặt quay lại nét hiền từ và nho nhã.

Đôi tay của Phương Tam run rẩy dữ dội, hắn hỏi: “Đó là quyền pháp gì?”

“Một trong 2 môn võ ta sáng tạo ra. Gọi là Phục Hổ Quyền Pháp.” Nguyên Lạc trả lời.

“Tên rất hay! Quyền ý cũng rất hay…” Phương Tam nói xong liền gục xuống đất, lớp phòng ngự bằng thổ chi lực đã bị Nguyên Lạc đánh nát. Xương của 2 tay đều đã gãy thành từng đoạn, cả đời này hắn cũng sẽ không luyện quyền được nữa.

Nhìn thấy Phương Tam bị đánh bại nhanh chóng. Bạch Đạo Toàn bây giờ mới chợt ra Nguyên Lạc khủng bố đến cỡ nào. Những kẻ đi theo hắn cũng đã gục ngã, họ hoàn toàn hối hận vì chống đối lại cậu. Một Tông Sư Nhị Đẳng còn bị cậu đánh cho tàn phế, thử hỏi người thường như họ có thể chịu được một quyền sao.

“Đến lúc ngươi thực hiện thỏa thuận rồi đó.” Nguyên Lạc liếc nhìn về phía Bạch Đạo Toàn với ánh mắt lạnh lẽo, đầy đáng sợ.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.