Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao Thị sụp đổ

Tiểu thuyết gốc · 4671 chữ

Mã Chiêu Minh vẫn luôn nhớ đến cái đêm định mệnh đó. Vào tối hôm đó, một cậu thiếu niên chỉ chừng mười mấy tuổi, đã vượt qua mười mấy nòng súng, cùng hơn trăm con dao sắc nhọn, liều mạng mở ra một con đường máu để cứu lấy ông.

Khi đó, Mã Chiêu Minh chỉ mới bước chân vào giang hồ, và được làm đàn em của một băng đảng khét tiếng. Một ngày nọ, ông cùng đại ca hẹn với một băng nhóm khác quyết chiến để tranh giành địa bàn. Nhưng kết quả là toàn quân thua tan tác, bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại ông bỏ chạy thục mạng, còn bị hơn trăm tên cầm dao và súng, lái xe truy sát.

Ông cũng đã nghĩ mình không thể sống sót qua đến ngày mai. Nhưng ông trời đã không tuyệt đường sống. Trong lúc bị ép chạy vào một con hẻm cụt, ông bỗng thấy một cậu thiếu niên đang đứng ở đó một mình.

Bởi vì trong ông vẫn còn trái tim lương thiện, sợ liên lụy đến cậu ta, lâm vào cảnh giết người diệt khẩu. Ông đã cố khuyên chàng trai đó chạy trốn, còn ông sẽ lao ra ngoài liều mạng. Kết quả là ông đã bị đánh đến thương tích đầy mình, đứng cũng không nổi, chỉ biết nằm chờ chết.

Nhưng vào giây phút hấp hối, chàng trai đó lại đứng trước mặt ông, còn chắp tay sau lưng tiến thẳng về phía mấy tên giang hồ kia. Một mình cậu tả xung hữu đột, chỉ trong vòng 5 phút, cả trăm tên đều bị cậu đánh gục. Máu của bọn chúng thấm đỏ cả chiếc áo cậu đang mặc.

Bóng lưng của thiếu niên ấy đã làm Mã Chiêu Minh kinh hãi cả một đời.

Sau khi tỉnh dậy, ông phát hiện mình đang nằm ở một bệnh viện. Ông lập tức chạy đi tìm cậu thiếu niên đã cứu mình. Nhưng dù có tìm thế nào, cũng không tìm được cậu ta.

Nhiều năm sau, khi Mã Chiêu Minh đã thành lập tập đoàn Gia Phước. Ông tình cờ gặp lại cậu thiếu niên năm xưa. Lần này, ông quyết định phải báo đáp ơn cứu mạng của cậu ta. Ông đã mời cậu ta ăn một bữa. Bây giờ, ông mới biết được tên cậu ta là Tề Dương.

Để đền ơn, Mã Chiêu Minh từng có ý tặng cả tập đoàn Gia Phước cho Tề Dương, nhưng cậu không chịu nhận. Qua nói chuyện, ông biết được Tề Dương là người của một môn phái cổ bí ẩn. Điều đó cũng giải thích vì sao cậu ta lại mạnh mẽ như vậy.

Sau nhiều lần tỏ ý muốn báo đáp ơn cứu mạng, nhưng Tề Dương vẫn từ chối và tỏ ra không hề quan tâm. Mã Chiêu Minh quyết định lập ra lời thề, chỉ cần là ông ta còn sống, Tề Dương hoàn toàn có thể tùy ý sử dụng toàn bộ nguồn lực và tài nguyên của tập đoàn Gia Phước và Mã gia bất cứ lúc nào.

Khi thấy được tấm lòng chân thành của Mã Chiêu Minh, Tề Dương cũng rất cảm động. Từ đó, cả 2 người trở thành bạn thân của nhau.

...

“Coi bộ mấy năm qua ông sống cũng không tệ nhỉ, lão Mã?” Lão Sư ung dung đi đến và ngồi cạnh Mã Chiêu Minh.

Lúc này, Mã Đức Bình đã đứng lên chào Lão Sư một cách lễ phép rồi đứng ngay ngắn bên cạnh của Mã Chiêu Minh. Còn Mã Hữu Cảnh và những cấp dưới của ông đều đang ngây người ra trước màn thần tiên giáng trần của Lão Sư.

“Lão Tề! Ông bỏ đi đâu suốt 20 năm qua vậy. Tôi đã tìm ông khắp nơi, nhưng không có tin tức gì đó. Tôi còn tưởng ông đã chết rồi.” Mã Chiêu Minh xúc động nói.

Lão Sư thở dài trả lời: “Tôi có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng và tối mật, không thể để bất cứ ai biết được. Vì vậy tôi phải ẩn mình suốt 20 năm qua, không thể để kẻ thù biết được chỗ tôi ở. Nên mới không dám liên lạc với ông, mong ông thông cảm.”

“Được rồi, giữa 2 chúng ta đâu cần xa lạ vậy. Chỉ cần biết ông vẫn ổn là tôi yên tâm rồi.” Mã Chiêu Minh lắc đầu nói.

Lão Sư nghe vậy cũng mỉm cười, gật đầu. Xong ông nhìn về phía Mã Đức Bình đang đứng nghiêm chỉnh kế bên.

“Còn đây là Đức Bình, phải không? Cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã có phong thái giống cha của cậu năm xưa rồi.”

“Tề thúc đã quá khen rồi. Cháu vẫn còn kém xa cha mình ạ.” Mã Đức Bình cúi đầu cung kính, trả lời Lão Sư.

“Ừ, khiêm tốn thế là được. Ta nghe nói cậu đã trở thành thị trưởng của Gia Yên?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Tốt, không hổ là người của Mã gia.”

Nghe được những lời khen của Lão Sư, khiến Mã Chiêu Minh cực kỳ vui mừng trong lòng, nhưng ông hề không để lộ ra ngoài.

“Này, lão Tề, hôm nay ông hẹn tôi gặp mặt tại cái thị trấn này là có lý do gì?” Mã Chiêu Minh cũng không vòng vo nữa, mà đi thẳng vào vấn đề chính.

Lão Sư im lặng một hồi lâu như có điều khó nói, cuối cùng ông mở miệng: “Lão Mã, thật ra thì tôi có một việc cần ông giúp đỡ. Nếu ông có thể giúp, tôi sẽ rất biết ơn ông.”

Nhìn thấy biểu cảm của Lão Sư, Mã Chiêu Minh cũng hiểu ra. Nên ông cũng mỉm cười nhẹ.

“Lão Tề à, ông nói vậy là đã không xem trọng mối giao hữu của chúng ta. Tôi luôn xem ông là người anh em thân thiết nhất. Chuyện của ông cũng là chuyện của tôi. Có việc gì cần, ông cứ nói, tôi nhất định giúp đỡ hết sức mình.”

Nghe vậy, Lão Sư thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tôi sẽ nói thẳng, tôi có chuyện cần nói với cháu trai của ông, là con trai của Đức Bình, Mã Hữu Cảnh.”

Ba chữ ‘Mã Hữu Cảnh’ khiến mọi người trong phòng bỗng nhiên kinh ngạc, không thốt nên lời. Và người ngạc nhiên nhất chính là Mã Hữu Cảnh.

Sau khi chứng kiến thái độ của ông và cha của mình, Mã Hữu Cảnh cũng đoán được nhân vật đang ở trước mặt mình chắc chắn không tầm thường. Có thể khiến cha mình cúi đầu, lễ phép, có thể khiến ông mình ra sức giúp đỡ, tuyệt đối phải có địa vị rất cao. Nhưng tại sao, nhân vật này lại muốn nói chuyện với mình.

Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Mã Hữu Cảnh, khiến ông hoang mang, bối rối, mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng áo. Mọi người trong phòng thì đều đang nhìn về phía ông với ánh mắt ngạc nhiên và tò mò.

“Hữu Cảnh, cậu lại đây.” Mã Chiêu Minh lên tiếng.

Mã Hữu Cảnh giật mình, tỏ ra lúng túng và bước đến.

“Đây chính là Mã Hữu Cảnh. Lão Tề, đã có chuyện gì? Nó đã gây ra phiền phức gì cho ông vậy?”

“Phiền phức thì không có, tôi muốn nhờ cậu ta với cương vị chủ tịch hội đồng thị trấn Thái Điền, cứu một mạng người.” Lão Sư giải thích.

Mã Chiêu Minh liền nhăn mặt lại: “Cứu người? Lão Tề, thật sự là đã có chuyện gì xảy ra?”

Lão Sư liền kể lại chuyện của 2 cha con lão Trương bị nhà họ Cao rắp tâm hãm hại, còn kể những việc làm xấu xa của 2 cha con đó. Lão Sư biết là cho dù xử lý được Cao Sương, thì vẫn còn có Cao Điền Huy và cả công ty Cao Thị đứng đằng sau. Lão Trương sẽ luôn bị nhà họ Cao chèn ép mà không ngóc đầu lên nổi. Nên ông đã giao cho Nguyên Lạc đi cứu người trước, còn mình thì tự đi tìm cách giải quyết gốc rễ vấn đề.

Cách tốt nhất là đi tìm nơi có thẩm quyền để tố cáo, nhưng Cao Điền Huy đã nắm hầu hết mọi thế lực trong thị trấn. Nên bây giờ chỉ còn cách là đi tìm người có quyền lực nhất của thị trấn, đó là chủ tịch Mã Hữu Cảnh.

Tình cờ, Lão Sư biết được Mã Hữu Cảnh chính là cháu trai của Mã Chiêu Minh, bạn thân năm xưa của mình. Nên ông quyết định liên lạc và nhờ Mã Chiêu Minh nói một tiếng với Mã Hữu Cảnh, để cậu ta giúp mình đứng ra xử lý chuyện của lão Trương.

Nghe xong mọi chuyện, Mã Chiêu Minh cực kỳ nổi giận, gân xanh nổi lên đầy đầu. Nhưng không đợi ông nói, Mã Đức Bình đã bước ra nhìn trực tiếp vào Mã Hữu Cảnh với vẻ mặt đầy hung tợn.

“Hữu Cảnh, con thân là chủ tịch hội đồng thị trấn. Tại sao lại để một tên Cao Điền Huy lộng hành trong thị trấn của con, còn dám xem thường pháp luật đến thế?”

“Dạ… dạ… con…” Trước sự uy nghiêm của Mã Đức Bình, Mã Hữu Cảnh không dám ngẩng đầu lên nhìn trực diện, mà chỉ biết khép nép, nói một cách ấp úng.

“Chỉ là một thị trấn nhỏ bé mà cậu còn không quản lý nổi. Cậu còn xứng làm người của Mã gia nữa không?” Mã Chiêu Minh tiếp lời.

“Tên Cao Điền Huy đó rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?” Mã Đức Bình lại nói.

Mã Hữu Cảnh vội vàng giải thích về Cao Điền Huy. Hắn là một kẻ xấu xa, không từ một thủ đoạn, chưa có việc gì xấu là chưa từng làm. Thậm chí hắn đã mua chuộc được hầu hết các thành viên trong hội đồng thị trấn. Bây giờ, thế lực của hắn đã lớn đến mức, cả Mã Hữu Cảnh cũng không thể tùy tiện động đến hắn.

Và sự thật là cả Mã Hữu Cảnh cũng nằm trong số những người đang bao che cho Cao Điền Huy. Suốt bao năm qua, ông đã nhận hối lộ không biết bao nhiêu lần của hắn. Thậm chí, vì có ô dù là chủ tịch hội đồng, mà Cao Điền Huy mới có thể ỷ thế hiếp người, làm toàn những chuyện ác.

“Khốn kiếp!” Mã Chiêu Minh tức giận hét to, ông cầm ly trà bằng sứ trên bàn ném mạnh xuống đất, khiến nó vỡ tan tành.

“Cậu đúng là nỗi ô nhục của Mã gia này. Cậu không xứng mang họ Mã.”

Tiếng hét của ông khiến Mã Hữu Cảnh giật phắn người và vội vàng quỳ xuống cầu xin:

“Con biết lỗi rồi! Xin ông hãy tha cho con, là tại con nhất thời hồ đồ.”

“Cha kìm nén cơn giận lại, không tốt cho sức khỏe đâu.” Mã Đức Bình nói.

“Làm sao mà cha kìm nén cho được. Nó đã làm cha mất hết mặt mũi trước mọi người. Bây giờ cha làm sao ăn nói với lão Tề đây?”

Thấy tình huống trước mặt, Lão Sư liền khuyên can Mã Chiêu Minh lại: “Được rồi lão Mã, niệm tình Hữu Cảnh còn trẻ tuổi, suy nghĩ chưa có thấu đáo. Cứ cho nó một cơ hội để sửa sai đi.”

Nghe được lời của Lão Sư, Mã Chiêu Minh cũng cố gắng nuốt giận.

“Được, ta lệnh cho cậu, lập tức bắt giữ tên Cao Điền Huy đó, tịch thu toàn bộ tài sản của hắn.”

“Chuyện này…” Mã Hữu Cảnh lập tức làm ra vẻ mặt bối rối.

“Sao thế? Không lẽ cả chuyện này mà con cũng không làm được?” Mã Đức Bình thấy lạ liền hỏi.

“Bởi vì mọi người không biết thôi, thế lực của Cao Điền Huy bây giờ quá lớn. Hầu hết những nhân vật cấp cao trong hội đồng đều thuộc quyền kiểm soát của hắn. Nếu con chống lại hắn, thì kể cả chức vị chủ tịch này cũng không giữ nổi.”

“Đúng là đồ vô dụng!” Mã Chiêu Minh vội quát lớn, đập mạnh bàn tay xuống bàn, làm mọi người phải giật mình.

Mã Hữu Cảnh thì sợ đến nỗi 2 tay ôm chặt đầu, nằm sát xuống đất. Ông biết rõ người như ông nội đã nổi giận thì đáng sợ đến mức nào.

“Đức Bình! Nó là con trai của con, việc này ta giao cho con giải quyết, con có làm được không?” Nhìn bộ dạng hèn nhát của đứa cháu vô dụng này, Mã Chiêu Minh chỉ biết thở dài và lắc đầu. Ông hận năm xưa tại sao lại cho một tên như thế quay về nhà họ Mã.

“Không thành vấn đề, chỉ là một tên Cao Điền Huy nhỏ nhoi. Cho dù hắn là người quyền lực nhất của thị trấn, thì cũng chẳng là gì trong mắt Mã gia.” Mã Đức Bình tự tin trả lời.

“Được, con nhất định phải cho ta và lão Tề một kết quả vừa ý đó.”

“Vâng, thật ra cũng không cần dùng đến sức mạnh của Mã gia, con cũng có thể tự xử lý tên họ Cao đó.”

Thái Điền vốn là thị trấn trực thuộc thành phố Gia Yên, với chức vụ là thị trưởng của Gia Yên, quả thật Mã Đức Bình hoàn toàn dư sức để đối phó Cao Điền Huy. Nói xong, Mã Đức Bình liền bước ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.

Chưa đầy một tiếng sau, một đoàn xe khác dừng lại trước cổng biệt thự. Một đoàn người ăn mặc rất lịch sự bước ra, khí thế cực kỳ uy nghiêm. Đây toàn là những thuộc hạ thân tín nhất của Mã Đức Bình ở hội đồng thành phố.

“Kính chào, ngài thị trưởng!” Tất cả đồng loạt cúi đầu, lên tiếng.

“Tôi nhận được báo cáo rằng ở Thái điền này, có một người tên Cao Điền Huy, là giám đốc của công ty lớn nhất thị trấn, Cao Thị. Có ai biết đến hắn không?”

Một người trong nhóm bước ra trả lời: “Thưa thị trưởng, tôi có biết hắn. Năm ngoái, hắn có đến dự tiệc ở chỗ tôi. Hắn là một tên lẻo mép và rất thích nịnh bợ.”

“Có người tố cáo Cao Điền Huy cấu kết với các lãnh đạo của Thái Điền, làm toàn chuyện xấu. Với tư cách là thị trưởng Gia Yên, tôi muốn biết toàn bộ hành vi phạm tội của hắn trong những năm qua. Không được bỏ sót một việc gì, dù là nhỏ nhất.”

“Rõ!” Mọi người đồng thanh trả lời.

“Còn nữa, tôi muốn truy ra tất cả những tên đã cấu kết với hắn. Không cần biết địa vị, chức vụ của họ cao cỡ nào, trong vòng nửa tiếng, tôi muốn mọi thông tin của họ.”

Nghe thấy vậy, Mã Hữu Cảnh và các cấp dưới của ông đều hoảng hốt. Bởi vì bọn họ đều có dính líu với Cao Điền Huy. Nếu bị truy ra, họ chắc chắn sẽ tiêu đời.

“Cha, cha định làm gì với những người từng hợp tác với Cao Điền Huy?” Mã Hữu Cảnh run rẩy, bước đến hỏi.

“Còn làm gì nữa? Tất nhiên là bắt hết bọn họ, tịch thu tài sản, truy tố trước pháp luật.” Mã Đức Bình hét lớn.

Mã Hữu Cảnh nghe xong, chân tay liền rụng rời, mặt mày trắng bệch. Cả đám liền quỳ xuống cầu xin Mã Đức Bình.

“Cha! Xin cha tha cho con, đừng có bắt giam con, con là con trai của cha đó.”

“Cầu xin thị trưởng tha cho chúng tôi một con đường sống.” Bọn người Mã Hữu Cảnh đồng loạt khóc lóc, ra sức tội nghiệp để mong được thoát tội.

Nhìn thấy cảnh một đám đàn ông không có một chút sĩ diện, đang quỳ lạy, khóc lóc, cầu xin mình. Mã Đức Bình cảm thấy cực kỳ khó chịu và ghê tởm.

“Cút khỏi mắt tôi ngay!” Mã Đức Bình dùng hết sức hét lớn.

Đám cấp dưới của Mã Hữu Cảnh bị dọa hết hồn, lập tức chạy khỏi biệt thự, chỉ còn để lại một mình Mã Hữu Cảnh ở đó. Mã Hữu Cảnh đã biết cha mình sẽ không niệm tình cha con mà tha cho mình. Cha ông chưa bao giờ xem trọng ông, thậm chí còn không xem mình là con. Ông hoàn toàn thất vọng, chỉ biết ngồi thẫn thờ ở đó.

Suốt bao năm qua, ông đã luôn cố gắng làm mọi thứ để cải thiện mối quan hệ của mình với Mã gia. Ông trở thành chủ tịch của Thái Điền cũng chỉ mong là có thể chứng tỏ bản thân ông trước người cha vô tâm này.

Nhưng bây giờ, thậm chí là cái liếc nhìn, Mã Đức Bình cũng chẳng thèm nhìn. Ông ta lười để ý đám người Mã Hữu Cảnh. Trong mắt ông, ông đã coi mình không có đứa con trai này rồi.

“Thị trưởng, chúng tôi đã tìm được đầy đủ chứng cứ phạm tội của Cao Điền Huy và những kẻ tiếp tay cho hắn.”

“Được, lập tức điều động người phong tỏa Thái Điền, bắt giam những kẻ bị tình nghi lại.”

Hiệu quả làm việc của thuộc hạ của Mã Đức Bình rất tốt, không đầy 10 phút, họ đã có đủ bằng chứng bắt giam Cao Điền Huy. Và theo lệnh của Mã Đức Bình, đêm nay có lẽ nhà họ Cao sẽ gặp một tai kiếp lớn.

--------------------------------------------------

Vào lúc này, Cao Điền Huy vẫn đang ngồi ung dung trên tầng cao nhất của công ty Cao Thị. Hắn đang ngồi đợi tin tốt từ con trai của hắn. Tuy hắn biết đứa con này rất ham chơi, lêu lỏng, suốt ngày chuyên đi sinh sự khắp nơi. Nhưng hắn cũng chỉ có một đứa con duy nhất này để nối dõi. Nên nó muốn gì, ông cũng chiều ý nó hết.

Bỗng cửa phòng bị đập mạnh mở toang, một tên thư ký chạy thục mạng vô phòng.

“Giám đốc! Nguy rồi, nguy rồi!”

“Có chuyện gì mà gấp gáp thế? Chuyện gì mà nguy? Ở Thái Điền này làm gì có ai uy hiếp được chúng ta.” Cao Điền Huy vẫn bình thản nói.

“Công ty chúng ta đã bị cáo buộc làm việc phi pháp, bất nghĩa. Tất cả tài khoản ngân hàng của chúng ta hiện đang bị niêm phong. Cảnh sát đang trên đường đến đây bắt người đó.”

“Sao cơ? Làm sao có thể… Là ai? Ai dám đi tố cáo chúng ta? Tôi nhất định sẽ chém chết cả nhà của nó.” Cao Điền Huy không còn giữ bình tĩnh nữa mà nổi giận, hét rống lên. Hắn tuyệt không tha cho ai dám chống đối hắn.

“Điều tra ngay cho tôi! Tôi muốn biết là kẻ nào chán sống, dám chống lại Cao Điền Huy này.”

“Thế còn phía bên cảnh sát thì sao?”

“Cảnh sát thì sao? Đây đâu phải lần đầu có người dám thách thức chúng ta. Gọi cho hội đồng thị trấn đi. Bảo họ phái người đến đây giải quyết.” Chỉ thấy Cao Điền Huy phất tay, quay lưng làm ngơ. Đủ thấy hắn rất tin tưởng vào quyền lực của mình.

Gã thư ký nghe lệnh liền chạy ra ngoài gọi điện. Nhưng chỉ 5 phút sau, hắn đã quay lại với vẻ mặt càng hoảng hốt hơn.

“Giám đốc, mấy người của hội đồng thị trấn đều nói y như nhau là ông hãy tự lo đi.”

Cao Điền Huy nghe xong liền nổi giận, mắt đỏ ngầu. Hắn gào thét: “Một đám vong ơn bội nghĩa, bọn chúng đã nhận biết bao nhiêu tiền của chúng ta. Vậy mà bây giờ, khi chúng ta cần đến, thì chúng lại ngoảnh mặt làm ngơ sao?”

“Không phải đâu giám đốc, bọn họ không phải là không muốn giúp. Họ nói là chúng ta đã đụng đến người không nên chọc, cả bọn họ cũng đang bị liên lụy nữa.”

‘Người không nên chọc… là ai?’ Cao Điền Huy thầm nghĩ. Tại thị trấn này, không có người nào mà hắn không xử lý được. Ngay cả ở các huyện khác thì cũng không ai dám đụng đến hắn, trừ phi là người đến từ thành phố lớn. Nghĩ vậy, hắn cảm thấy rùng mình, lạnh cả gáy. Nếu là các tập đoàn lớn ở thành phố ra tay, thì chắc chắn Cao Thị không chống đỡ nổi.

Việc đến mức này, hắn chỉ có thể liên lạc chủ tịch hội đồng Mã Hữu Cảnh thôi. Dù sao thì hắn cũng cần phải biết là thế lực nào đang muốn đối phó hắn, rồi tìm cách xin lỗi họ.

Hắn liền lấy điện thoại ra bấm dãy số và gọi. Tiếng chuông điện thoại reo một hồi rất lâu mới có tiếng trả lời: “Điền Huy, là ông à?”

“Chủ tịch Mã! Tôi chắc là ông biết tình hình của tôi rồi. Ông có thể nói cho tôi biết là tôi đang phải đối mặt với ai không?”

“Gia Yên, Mã gia!”

Mã Hữu Cảnh chỉ nói vỏn vẹn 4 từ, nhưng 4 từ đó lại khiến trái tim của Cao Điền Huy như muốn ngừng đập. Thành phố Gia Yên là một trong hai thành phố lớn nhất Nam Quốc, bất kỳ tập đoàn hay gia tộc nào ở đó cũng đủ sức đè bẹp Cao Thị của hắn. Nhưng bây giờ người đối phó hắn lại chính là Mã gia, gia tộc quyền lực nhất Gia Yên. Chỉ cần họ nhấc một ngón tay thôi cũng đủ hủy diệt cả Cao Thị rồi.

“Tại sao... Mã gia... lại đến thị trấn... này? Tôi... đâu có đụng chạm... đến họ?” Cao Điền Huy bây giờ đã mất hết sự tự tin ban đầu. Ông đã hoàn suy sụp và tuyệt vọng.

“Không phải ông, là quý tử của ông, Cao Sương, đã chọc giận Mã gia…” Mã Hữu Cảnh thuật lại toàn bộ sự việc ở biệt thự.

Nghe xong, sắc mặt của Cao Điền Huy càng tái nhợt đi. Hắn hoàn toàn không ngờ 2 cha con lão Trương đó lại có được một vị thần hộ mạng như vậy. Đến cả gia chủ của Mã gia cũng phải nể trọng người này. Nếu biết sớm thì ông có phải đánh Cao Sương đến tàn phế, cũng không để nó dẫn người đi bắt cha con lão Trương.

“Lập tức tìm xem Cao Sương đang ở đâu, bằng mọi cách phải ngăn nó lại. Nếu không tất cả chúng ta sẽ chết không toàn thây.” Hắn liền sai thuộc hạ đi tìm Cao Sương. Hắn biết bây giờ công ty Cao Thị đã không còn cứu được nữa rồi. Nhưng nếu không ngăn Cao Sương lại, thì cả nhà của hắn có thể không sống đến sáng mai.

“Giám đốc, cậu chủ Cao Sương đang ở nhà kho của bến tàu, và nghe nói là cậu ta đã bắt được cha con Trương Lộc.”

“Thế nó có làm gì họ không?” Cao Điền Huy nói một cách sợ sệt.

Tên thư ký liền tỏ ra ấp úng không dám mở miệng nói. Cao Điền Huy cũng không phải là kẻ ngốc, hắn nhìn là đã hiểu được vấn đề. Đôi chân của hắn đã run rẩy từ lâu, nay đã không còn sức, quỳ sụp xuống đất. Khuôn mặt hắn trông như già đi cả chục tuổi.

“Thế là hết rồi… Chúng ta chết chắc rồi.” Cao Điền Huy đã không còn đủ sức nói chuyện, chỉ biết nói lẩm bẩm một mình.

Nhìn thấy Cao Điền Huy như vậy, tên thư ký cũng không dám nói gì nữa. Bỗng hắn nghe được tiếng còi xe vang lên ngoài công ty. Hắn liền chạy ra nhìn qua cửa sổ thì thấy cả tòa nhà đang bị hàng chục chiếc xe cảnh sát bao vây. Biết công ty Cao Thị này đã hoàn toàn sụp đổ, tên thư ký cũng bỏ của chạy lấy người.

--------------------------------------------------

Trong một bãi đất trống ngoài ngoại ô của thị trấn, có 2 bóng người đang ngồi yên lặng lẽ. Đó là Nguyên Lạc và Liễu Hạ Lan.

Liễu Hạ Lan thì đang nhắm mắt ngồi yên trong tư thế thiền, còn Nguyên Lạc thì khuôn mặt lộ đầy vẻ bối rối và lo âu. Cậu đang rất lo cho cả 3 người lão Trương, mỗi phút trôi qua thì cậu càng lo, càng khó chịu thêm.

Một tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí. Đó là điện thoại của Liễu Hạ Lan.

“Thanh hộ pháp, đã tìm ra rồi.”

“Được, gửi tọa độ cho tôi.”

Sau khi cúp máy, Liễu Hạ Lan đứng dậy nhìn về phía Nguyên Lạc. Cậu lập tức hiểu ra.

“Chúng ta đến nhà kho của bến tàu thôi.” Vừa dứt lời, Liễu Hạ Lan liền phóng đi như một mũi tên. Nguyên Lạc cũng không nói gì chỉ vội chạy theo.

Cả 2 cao thủ Khí Sư phóng đi với tốc độ cực nhanh, chỉ sau 10 phút họ đã đến được bến tàu. Họ cũng không cần tốn thời gian để tìm kiếm nhà kho, vì khi đến đó Nguyên Lạc đã nghe được tiếng huyên náo, ồn ào từ rất xa. Có hơn trăm tên giang hồ đang tụ tập tại nhà kho lớn nhất.

Thấy một đám người tụ tập, cười nói vui vẻ, trong lòng của Nguyên Lạc bỗng nổi lên một cơn giận không thể tả.

“Đông người như vậy, muốn lẻn vào cứu người chắc chắn rất khó. Cậu muốn làm sao đây?” Liễu Hạ Lan quay qua hỏi Nguyên Lạc.

“Vậy thì trực diện xông thẳng vào, ai dám cản tôi thì tôi sẽ đánh hạ người đó.” Nguyên Lạc tỏa ra một khí thế cực kỳ đáng sợ.

Thấy vậy, Liễu Hạ Lan liền vội giơ tay lên ngăn cản: “Không được, cậu không được giết người bừa bãi. Nếu không, cậu sẽ bị Thánh Điện đưa vào danh sách cần bị trừ khử.”

“Thanh hộ pháp không cần lo, tôi sẽ không dùng đến Khí và cũng sẽ không giết người đâu.” Nguyên Lạc bỏ ngoài tai những lời của Liễu Hạ Lan. Cậu một mình đi thẳng về phía nhà kho.

Đám thuộc hạ nhà họ Cao đang vui cười thì bỗng thấy một bóng người đang từ từ đi đến chỗ của họ. Một tên trong đám chạy ra hét lớn: “Người đến là ai? Đây là địa bàn của bọn ta. Biết điều thì cút ngay.”

Bị lên tiếng cảnh cáo, nhưng người đó cũng vẫn ung dung đi đến. Tên kia thấy vậy định hét lên lần nữa, nhưng chưa kịp nói, bóng người đó đột ngột biến mất. Giây tiếp theo, hắn chợt nhận ra người bí ẩn đó đã xuất hiện trước mặt mình.

Người bí ẩn tung ra một nấm đấm thẳng vào mặt tên kia. Cả đám thuộc hạ cũng chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đồng bọn của chúng như bị xe tải tông trúng, cả người bay thẳng vào bức tường của nhà kho, bất tỉnh tại chỗ.

“Tôi đến đây để đòi người. Người nào dám cản, tôi sẽ phế người đó.” Nguyên Lạc dùng hết sức hét thật lớn. Khiến tất cả bọn thuộc hạ của Cao Sương đều phải chấn kinh.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.