Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực Tập Nước Ngoài (chín)

Phiên bản Dịch · 1879 chữ

Quang Minh thần hội chỉ cử hai người đến, so đội hình, còn xa mới bằng nghiệp đoàn ma pháp và St Paders.

Nhưng sau khi bọn họ tự báo thân phận, tất cả mọi người đều thu hồi tâm khinh mạn.

Tư tế quang minh cấp bảy, địa vị ở Quang Minh thần hội gần với giáo hoàng và tư tế cấp tám, là cánh tay phải của giáo hoàng và thần, cực được tôn sùng, rất ít hoạt động bên ngoài. Lần này cùng lúc xuất động hai người thật sự là đáng quý.

“Ta là vương sư Hope của Langzan, thực vinh hạnh có thể mời Meron đại nhân và Weiler đại nhân giá lâm tệ quốc.” Pamela mặc dù là thành chủ, song thân phận địa vị không tôn quý bằng ông ta.

Mặt Meron rất tròn, lông mày thưa thớt, ngũ quan nhỏ bé, đầu nhìn qua giống như một quả cầu sạch sẽ, cười rộ lên rất ôn hòa, “Vương sư Hope quá khách khí. Langzan gặp chuyện giáo hoàng đã nghe tin, chỉ là vẫn chưa nhận được tín hàm của quý quốc, không dám vọng động, thỉnh vương sư thứ lỗi.”

Tươi cười của Hope nhất thời có chút xấu hổ.

Bởi vì giáo hoàng nhúng tay vào chính quyền các quốc gia, khiến cho quốc vương Langzan không có cảm tình với Quang Minh thần hội, cho nên sau khi gặp chuyện nghĩ đến đầu tiên chính là học viện St Paders chưa bao giờ xen vào chuyện các nước. Nếu không phải cùng đường, thật sự nghĩ không ra biện pháp, ông ta tuyệt đối không dám lén lút tiếp xúc với Quang Minh thần hội.

Pamela liếc mắt nhìn Hope một cái, tựa hồ không đồng ý hành động của ông ta. Quang Minh thần hội dính dáng vào chính quyền các quốc gia sâu vô cùng, khó đảm bảo họ không có ý nghĩ nào khác. Thời điểm này thỉnh bọn họ đến, không chừng là dẫn sói vào nhà.

Không biết có phải Hope hiểu được tâm tư của bà hay không, mà không đem sự tình của Ningya nói ra, trước hết mời bọn họ nghỉ ngơi trong căn lều đã được chuẩn bị tốt.

Chờ ông ta sắp xếp cho bọn họ xong, đi ra liền nhìn thấy Pamela, Hydeine và Dilin đang ở ngoài chờ.

Hope nhìn về phía lều trại của hai vị tư tế cấp bảy, không thấy động tĩnh gì, mới vẫy tay với bọn họ, đi về lều của Ningya.

Vào lều trại, vẫn là một mảnh tối đen.

Lần này Hope không sử dụng chiếu sáng thuật.

Bí mật thảo luận trong bóng đêm, càng khiến cho người ta có cảm giác an toàn.

Pamela cho tới bây giờ đều chưa từng là người kiên nhẫn, lên tiếng trước tiên: “Bọn họ không đáng tin.”

Hope trầm mặc.

Pamela có chút sốt ruột, “Quang Minh thần hội vài năm gần đây vẫn luôn muốn khuếch trương thế lực đến Langzan, nếu không phải quá xa, chỉ sợ bọn họ đã sớm quấy rầy ở cổng vương quốc!”

Hydeine đột nhiên nói: “Ngươi cũng hiểu đứng sau bão cát chính là…” Hắn nói ra một chữ cực nhỏ.

Nhưng Hope và Dilin đều nghe thấy.

Vì Pamela là phụ nữ, cho nên đứng xa hơn bọn họ một chút, nhất thời không nghe rõ, nhíu máy hỏi: “Cái gì?”

Hydeine không trả lời, trong bóng đêm chỉ truyền đến thanh âm khẩn trương của Hope, “Ngươi cũng nghĩ như vậy?”

“Đáp án này thực thú vị, không phải sao?” Hydeine hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Hope lại trầm mặc.

Trong bóng đêm, ai cũng không biết thần sắc lúc này của ông ta.

Pamela kiềm chế không nổi, kêu lên: “Các ngươi rốt cục đang nói gì? Đằng sau trận bão cát này là cái gì? Chẳng lẽ là âm mưu của nước khác?”

Hope cười khổ: “Nếu là âm mưu đã tốt.” Ông ta hỏi ngược lại Hydeine, “Vậy ngươi cảm thấy Quang Minh thần hội sẽ… sẽ trợ giúp sao?”

Hydeine nghĩ nghĩ, “Khó nói.”

Pamela không thể ngờ Hydeine cũng đứng về phía Hope, vội la lên: “Không phải ngươi nói Ningya là hy vọng duy nhất sao?”

“Thêm một hy vọng không tốt à?” Hydeine hỏi lại.

“Ta ngu ngốc mới tin lời của ngươi!” Pamela tức giận giật rèm, lao nhanh ra ngoài.

Dilin lo lắng: “Đạo sư?” Pamela dù sao cũng là thành chủ thành Dabe, trước mắt là chỉ huy đứng đầu bộ máy hành chính ở đây.

Hydeine nhún vai: “Yên tâm, người Quang Minh thần hội do hắn mời đến, cho dù bọn họ gặp rắc rối, cũng không liên quan đến chúng ta.”

Hope nói: “Ngươi cảm thấy ta không nên tin tưởng họ?”

“Bọn họ có lẽ có tác dụng, nhưng chưa chắc ngươi sẽ dùng được.” Hydeine khoan thai nói, xoay người ra khỏi lều.

Dilin lưu luyến nhìn về phía quan tài, cũng theo ra ngoài, lưu lại Hope một mình lo được lo mất.

Ma pháp không gian còn đang diễn luyện. Nhưng diễn luyện này chỉ là diễn luyện lý luận, thời điểm hiện tại, không ai dám lãng phí một chút tinh thần lực. Ai cũng biết, ma pháp đó tiêu hao tinh thần lực đến mức nào.

Ma pháp trận phục chế đã thiết lập xong, một trái một phải che chở cổng thành Dabe.

Biết rõ hiệu quả của hai thứ này chưa chắc đã tốt, nhưng tất cả mọi người đều ký thác nhiều kỳ vọng. Hoặc là nói, bọn họ không còn hy vọng nào có thể ký thác.

Thời điểm bão cát còn cách tiền tuyến chưa đến hai dặm, Hydeine cưỡng chế Dilin bỏ tất cả học hành, bắt đầu đi ngủ. Để mau chóng làm quen với ma pháp không gian, mấy ngày nay Dilin thiếu ngủ trầm trọng, khiến cho tinh thần lực cạn kiệt, nếu không ngủ bù, chỉ sợ ngay cả thủy cầu đơn giản nhất cậu cũng không ném ra được.

Giấc ngủ này kéo dài đến hai ngày hai đêm.

Dilin hoài nghi Hydeine đã bỏ thêm vật gì vào chén nước đưa cho cậu trước đó. Nếu không cậu không thể ngủ say như vậy, sau khi tỉnh lại tinh thần cũng không tốt như vậy, so với bất kì thời điểm nào trước kia đều tốt hơn.

Bất quá lúc này, cậu không có tâm tình đi truy hỏi.

Bão cát còn cách tiền tuyến có nửa dặm.

Màn sương dày đặc không còn ở nơi chân trời, mà đã gần ngay trước mắt.

Con người nơi đây bị bao trùm, có vẻ cực kỳ nhỏ bé.

Pamela hai mắt đỏ đậm đứng sau hàng cây.

Lâu như vậy không nhìn đến, cây đã cao hơn tường thành, trở thành một bức tường dày dặn cứng rắn, ngăn giữa thành Dabe và bão cát.

Hydeine quàng quanh cổ cậu một chiếc khăn.

Dilin thấy hắn cũng quàng một cái, trông y như hồ lô, đem mũi miệng núp bên trong.

“Sắp bắt đầu? Sợ hả?” Hydeine hỏi.

Dilin kinh ngạc, lập tức cười: “Tôi đến từ gia tộc Bassekou.”

“Ngươi còn nguyện vọng gì chưa đạt thành không?”

Trong lòng Dilin hơi chấn động, dè dặt hỏi: “Nếu tôi nói có, anh sẽ giúp tôi đạt được sao?”

“Không.”

“…”

Hydeine không chút để ý kéo khăn lên, che khuất mũi mình, “Ta sẽ bắt ngươi nhớ kỹ, chờ giải quyết xong việc trước mắt sẽ lại cố gắng tiếp.”

“Giải quyết xong việc trước mắt lại cố gắng tiếp?” Dilin nhìn hướng bão cát, mặt mày tươi lên.

Tiếng gió càng lúc càng lớn.

Dilin dần dần không còn nghe thấy âm thanh khác, nhưng cậu biết, Hydeine đứng ngay sau cậu.

Pamela đột nhiên từ phía sau chạy lại, nhìn thấy Hydeine và Dilin, hét lớn một tiếng, “Mau theo ta!”

Dilin nghe thấy lời bà nói, lại không hiểu ý bà, không khỏi nhìn về phía Hydeine. Hydeine đã đi theo.

Nơi bọn họ đến chính là lều của Ningya, chiếu sáng thuật đang sáng.

Bên trong ngoại trừ Hope, còn có hai vị tư tế cấp bảy của Quang Minh thần hội. Chỉ thấy bàn tay bọn họ đang ở trên quan tài, bạch quang trong tay không ngừng quét tới quét lui, hiển nhiên đang kiểm tra gì đó.

Dilin nhất thời hiểu được tính toán của Hope.

Nếu sợ người Quang Minh thần hội có trá, vậy phải cố tình kéo dài thời gian giải quyết sự việc không cho bọn họ có thời giờ giở trò, khiến cho bọn họ trở tay không kịp.

Weiler rất nhanh mở to mắt, lắc đầu: “Phải phá bỏ khối băng này.”

“Không được!” Pamela kịch liệt phản đối, “Toàn bộ ma pháp sư đã ra tiền tuyến, không có đầy đủ nhân thủ đến bảo hộ vương tử.”

Weiler rất không vui với thái độ của bà. Trên thực tế, vừa đến nơi hắn đã cảm thấy tình cảnh xung quanh hết sức gay go, nếu không phải giáo hoàng muốn phát triển Quang Minh thần hội ở Langzan, hắn mới không thèm để ý tới chuyện này!

“Yên tâm, có ta và Meron, không có việc gì.” Weiler nói.

Hope do dự, cắn răng nói: “Nhưng phong ấn trên người vương tử Ningya không phải phong ấn bình thường.”

“Là phong ấn thần cấp.” Meron rốt cục mở mắt.

Weiler chấn động.

Đều là tư tế cấp bảy, thần thuật của Meron lại cao hơn hắn nhiều, hắn không thể không tin.

Đôi mắt Hope trông mong nhìn hắn: “Có cách gỡ bỏ không?”

Meron nghĩ nghĩ: “Có lẽ giáo hoàng có cách.”

Giáo hoàng xa ngoài nghìn dặm?

Hope và Pamela trong lòng đều trầm xuống. Sớm biết vậy, bọn họ hẳn phải sớm mời người, mới có thể kịp đưa người sang.

Hydeine đột nhiên nói: “Có lẽ cũng có nghĩa là chưa chắc.”

Weiler giận tím mặt.

Meron lại giành nói: “Đúng vậy. Hiện nay Mộng đại lục chỉ có ba phong ấn thần cấp, một cái ở rừng Mộng Yểm.” Hắn ngừng một chút. Hydeine biết ý hắn nói đến ma pháp trận siêu cấp ở rừng Mộng Yểm. “Một cái ở Quang Minh thần hội, điện phủ của giáo hoàng. Nó phong ấn con quỷ cường đại nhất trên đời.” Hắn không nói đến cái thứ ba, giống như cố ý xem nhẹ.

Pamela hỏi: “Chẳng lẽ không có cách nào cởi bỏ?”

Meron nói: “Nếu ai cũng có thể cởi bỏ phong ấn thần cấp, ma quỷ sớm đã được thả ra.”

Pamela chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Hydeine.

Ánh mắt Hydeine lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.

Pamela lo lắng chuyện bên ngoài, thấy bọn họ đều đứng trầm mặc, dậm chân lao ra.

Hope chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi: “Thật sự một chút biện pháp cũng không có?”

Weiler nhìn Meron.

Meron suy nghĩ thật lâu, mới hạ quyết tâm: “Làm tan băng nhìn thử xem.”

Bạn đang đọc Thánh Viện của Tô Du Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.