Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1033 chữ

Chương 1

Năm nay Đỗ Vy Vy vào cấp 3, mà không phải trường cấp 3 bình thường mà là trường CHUYÊN nhé. Điều quan trọng phải nói lại nhiều lần, trường “ chuyên” của tỉnh đó.

Mới sáng sớm đang còn trong chăn ngủ nướng , cửa phòng bị một cái chân đạp ra xen với tiếng hét đặc trưng, volum vài chục đề-xi-ben của con gái miền BẮC: “ Đỗ Vy Vy, bây giờ mà cậu còn có thể ngủ được hả, mặt trời đã lên được ba sào rồi đó”. Nhưng người trong chăn đâu để ý Hiền Na nói gì vẫn cuộn chăn vào và…ngủ tiếp.

Hôm nay là ngày hai người rủ nhau đi mua sắm và vui chơi sau một thời gian dài vật lộn ôn thi với đống đề thi còn cao hơn cả tháp Eiffel nữa. Lần này thi xong rồi phải bung lụa quẩy nhiệt tình bù lại khoảng thời gian nếm mật nằm gai” thức sớm hơn chó ngủ muộn hơn gà”. Nhưng do tối hôm trước mải mê lập team leo ranh trong trò chơi “Đấu sĩ giang hồ” mà chơi đến gần sáng mới ngủ. Cô cũng không phải là nghiện chơi game nhưng do một phần là thi xong và một phần là cô được hệ thống phân vào team có

Dường như quá rõ tính của người nào đó nên Hiền Na không để ý vẫn tiếp tục nói một mình: “Cánh cụt nhỏ, cậu nghĩ xem nếu sau này cậu đi làm tớ sẽ khẳng định nếu cậu không bị đuổi việc vì hậu đậu thì cũng bị sa thải bởi tính lười vô địch”. Liếc nhìn cái đống tròn tròn trên giường cũng chỉ có thể thở dài ngao ngán rồi gặm táo. Cô biết người bạn này của mình sẽ chả bao giờ sửa được tật ngủ nướng của mình đâu mà. Haizzz, nước đổ đầu gà.

Lê Hiền Na là bạn cực kì thân của cô, có thể gọi là chị em chung chí hướng và hiểu nhau nhất. Hai người quen nhau thì từ hồi..ờ..không rõ nữa nhưng đại loại là từ khi tập nói cô không gọi mẹ đầu tiên như những đứa bé khác mà gọi là “nan nan”. Làm cho những người xung quanh phải tròn mắt ngạc nhiên và cả bất lực. Tất nhiên đó là những chuyện ngày bé rồi.

“Ting ting” tiếng chuông điện thoại phát ra từ túi quần , Hiền Na một tay cầm táo gặm dở một tay còn lại mò vào túi quần. Ồ thì ra là tin nhắn của nhóm lớp, tiện tay kích vào xem…

-AAAAAAA…..lại thứ âm thanh oanh vàng của ai đó cất lên. Lần này kết hợp với cả tiếng huỵch rõ to như là có gì vừa rơi xuống và im bặt. Thấy có gì sai sai nên cái người ngủ trên giường mới nhíu đôi mắt mở ra thì thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa trên tay cầm chiếc điện thoại mắt chữa “ O” mồm chữa “A” kích động không nói nên lời.

-“ Cáo lớn cậu không thể để cho tai mình một ngày bình yên hả?”- Giọng ngái ngủ bức xúc cất lên.

Nhưng cái con người kia đâu có để ý tới lời cô nói mắt cứ dán vào cái điện thoại. Thở dài. Cào cáo lại mái tóc rối của mình rồi xiêu vẹo bước xuống giường. Vừa đi được một bước đã bị đè chúi đầu xuống bở quả tạ cũng xấp xỉ cả tạ đấy.

-“ Cánh..Cánh cụt nhỏ..tớ..tớ….” . lắp ba lắp bắp không có khí tiết gì hết chả giống với cái tính cách trượng nghĩa ăn to nói lớn gì cả. Cô nhướn mày chưa kịp tỏ ra khinh bỉ thì câu tiếp theo đã cất lên: “ Có lẽ..mình ..mình đỗ phổ thông trung học Đồng Khánh rồi..”

-“ Cậu nói lại lần nữa đi, có lẽ mình đang nghe nhầm”

-Mình đỗ trường Đồng Khánh ở thành phố rồi.hahhahaha-Tiếng cười man rợ vang cả căn phòng.

Không kịp suy nghĩ Vy Vy đã nhảy chồm lên giường lục tung đống chăn lộn xộn , tiếp đêns là đống sách. Thấy sự vội vã hiếm có của bạn mình Hiền Na mới buông ra một câu xanh rờn: “Thay vì lục tung tìm cục gạch cũ kĩ thì cậu có thể dùng máy tính ở ngay cạnh cậu”. “Ừ nhỉ, Na na chết tiệt cậu không thể nói sớm hơn để mình đỡ phải lật mọi thứ lên chứ” Vừa nói vừa vớ ngay máy tính bật khởi động máy.Hồi hộp quá. Tay run run kích vào ENTER nhắm mắt và …cầu nguyện.

“ Vy Vy .. cậu…cậu …” . Mở mắt , dường như không tin vào mắt mình, cô cũng đỗ rồi ư, đỗ thật rồi này. Nhéo cái không thấy đau, tức là mơ sao, định nhéo thêm cái nữa đã thấy câu nói giận dữ của người bên cạnh: “ cậu thử nhéo tiếp xem cậu có chịu được 2 cước của bà đây không”. Hic thảo nào mà không thấy đau . vậy có nghĩa là không phải mơ.

-AAAAAA…Vụt……bụp…..một loạt âm thanh nối tiếp nhau. “Cậu không thể đi từ từ được sao” . “Mình đỗ rồi Na Na, đậu thật rồi…”. “và đậu hẳn lớp chuyên nữa đó, cậu có chắc là không phải giáo viên buồn ngủ chấm nhầm đấy chứ”.

Không phải Hiền Na thắc mắc không có căn cứ mà là cô với Vy Vy học cùng nhau từ mầm non đến bây giờ. Cô biết rõ lực học của Vy Vy hơn bất cứ ai. Hai người không chỉ là thân nhau trong tình bạn mà lực học cũng ngang nhau. Việc cô đậu vào trường Đồng Khánh đã là một kì tích rồi . Bởi cô thi vào đó với tư cách học sinh năng khiếu thể thao. Còn Vy Vy thì vốn dĩ không năng khiếu môn gì cả vậy mà bọn cô cùng đỗ một trường, còn Vy Vy của cô còn học lớp chuyên nữa đấy. không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.

Bạn đang đọc Thanh Xuân có bạn sáng tác bởi Chanchun30
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chanchun30
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.