Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2051 chữ

Bạch Yên là một con nghiện tiểu thuyết chính hiệu nhất là của Cổ Long tiên sinh. Cô ấy tự nhận mình là kiếp sau của Bạch Vân Thành Chủ Diệp Cô Thành bài thơ yêu thích của Bạch Yên cũng là Xuân Tái Lương Châu Từ của Vương Chi Hoán, cô ấy có thể ngâm thơ từ ngày này qua ngày khác mà không thấy chán bao giờ

-Hoàng Hà viễn thướng bạch vân gian, Nhất phiến cô thành vạn nhận san...hay quá hay quá

Bạch Yên học theo Diệp Cô Thành chỉ uống bạch thủy tinh khiết, trùng hợp thay tôi cũng vậy cho nên Bạch Yên thường nói tôi là kiếp sau của Tây Môn Xuy Tuyết đời này chỉ có họ Tây Môn mới được Thành chủ coi là bằng hữu mà thôi.

Tôi cũng rất vui vẻ đón nhận điều đó vì chứng tỏ Bạch Yên rất coi trọng tôi.

Thú thực tôi rất lười trước nay chưa từng thích đọc tiểu thuyết, tôi sợ mất con chữ kinh khủng, đến cả truyện tranh tôi cũng chỉ nhìn lướt qua tranh vẽ để hiểu chứ không đọc hết bao giờ. Truyện nhiều nhất tôi từng đọc qua là Thuyết Đường và Tarzan nhưng cũng chỉ được vài chương là bỏ dở.

Tuy đọc không nhiều nhưng như đã nói trí tưởng tượng của tôi vô cùng phong phú, tôi có thể nghĩ ra đủ thứ trên đời, và tôi thể hiện chúng qua những bức tranh, mỗi khi vẽ được cái gì hay ho tôi đều đưa cho Bạch Yên thưởng thức trước tiên và đa phần cảm xúc của cô ấy đều là hết sức trầm trồ và thán phục.

Bạch Yên thường kể cho tôi nghe về những cuộc thư hùng trong tiểu thuyết Cổ Long như trận chiến trên tử cấm thành của Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành hay trận chiến trong rừng phong của Yến Thập Tam và Tạ Hiểu Phong.

Công nhận lão Cổ văn phong đỉnh cấp tôi chỉ nghe qua đã có thể như ngồi giữ chốn hoang dã chứng kiến hai con người ấy giao phong vậy, Bạch Yên kể cho tôi nghe còn tôi dùng trí tưởng tượng vẽ hết ra giấy.

-Thanh Phong cho tớ mấy bức tranh này nhé - Bạch Yên nhìn tôi hai mắt long lanh cầu khẩn.

Tôi nghĩ bụng “cậu đâu cần làm cái bộ đáng thương như vậy, chỉ cần là nữ thần của mình muốn thì cá mập ở Đông Hải mình cũng bắt về cho”.

Nghĩ là như vậy nhưng tôi đâu dám nói chỉ nhẹ nhàng đưa tờ giấy cho Bạch Yên

-Các hạ cứ tự nhiên

Bạch Yên lại đập bàn

-Sảng khoái, lão nương thích ngươi rồi

Tôi thở dài nghĩ “ giá như cậu thích thật thì có phải hay hơn không”.

Bạch Yên mê tiểu thuyết đến cả trong mơ, thi thoảng ngủ gật trong lớp cô ấy lại nói mơ

- Tây Môn Xuy Tuyết uống với ta một ly

Tôi chỉ biết cười rồi gõ đầu cô ấy gọi dậy, Bạch Yên tỉnh dậy cặp kính bị vạy võ hai mắt ngơ ngác nhìn quanh thật là siêu cấp đáng yêu. Tôi cúi đầu cười khẽ, đột nhiên Bạch Yên đập bàn quát lớn

-Là kẻ nào đuổi bằng hữu của ta đi rồi

Tất nhiên khi đó đang là giờ của thầy Phí và Bạch Yên lại bị đuổi ra ngoài đứng tấn. Tôi vừa buồn cười lại vừa thương Bạch Yên, nhìn thấy cô ấy ngoài cửa sổ mà thấy tội quá, thế là tôi gục đầu giả vờ ngủ gật và thầy Phí đuổi luôn tôi ra ngoài.

-Sao cậu lại ra ngoài này - Bạch Yên có vẻ vẫn còn hậm hực khi chứ hiểu tại sao ai lại đuổi Tây Môn Xuy Tuyết đi.

Tôi cười đáp

- Thấy cậu ngoài này một mình không đành nên ra chơi với cậu cho vui

- Lão già vừa kéo tớ ra đây là kẻ nào mà võ công lại cao như vậy

Đến đây thì tôi chả còn biết phải nói gì nữa, mức độ ngáo tiểu thuyết đã đến giai đoạn cuối rồi.

Tôi với Bạch Yên luôn là hai đối tượng bị ghi nhiều nhất trong sổ đầu bài, thế nhưng không giống như hồi sơ trung chúng tôi không hề bị bạn bè xem thường mà càng ngồi nhiều trong sổ thì càng được tôn trọng. Phạm Ngọc Sơn với Nha Sida luôn giơ ngón tay cái ra hiệu like mỗi lần tôi phạm lỗi, nhất là Phạm Ngọc Sơn nó đợi đến giờ ra chơi rồi chạy đến chỗ tôi mà tán dương như thể tôi vừa cứu nhân loại.

-Hảo hán, dám ngủ trong giờ thầy Phí thì tao phải khâm phục mày

thằng này cũng là một tay ngáo phim đến giai đoạn cuối, có lẽ nó cũng lười đọc truyện như tôi nhưng cày phim thì khỏi bàn nó có thể cày 10 bộ phim trong 1 đêm mà hôm sau vẫn có sức để đi học.

Phạm Ngọc Sơn cũng rất thích kiếm hiệp nhưng phim thì hay chế tác nên không giống nguyên bản cho nên Bạch Yên và nó rất hay cãi nhau về mấy cái tình tiết.

Từ ngày quen biết mấy đứa bạn này tôi như trở thành một con người khác, tôi không còn học hành chăm chỉ nữa mà thay vào đó tôi đã biết tận hưởng cái thanh xuân ngắn ngủi này.

Tôi cảm thấy nếu không sống theo cách của mình thì bao giờ mới được làm như vậy vì thế tôi phải thay đổi cách sống, tôi sẽ sống thế nào cho sảng khoái nhất.

Tôi bắt đầu mấy trò nghịch ngợm và đỉnh điểm là pha chơi ngu lấy tiếng đi vào sử sách.

Sau khi vào học được 1 tuần thì thầy Phí quyết định bầu cán sự lớp, theo quy tắc cũ ai có điểm cao nhất được làm lớp trưởng, điểm cao thứ 2 sẽ là lớp phó học tập còn lớp phó lao động sẽ bầu qua phiếu.

Tuy nhiên Mục Vô Thần giơ tay nói

-Thưa thầy em không muốn làm lớp trưởng

thầy Phí gãi đầu

-Sao vậy, làm lớp trưởng có nhiều quyền lợi lắm em không thích à, làm lớp trưởng thi cuối kì sẽ được cộng 10 điểm đó

Mục Vô Thần cười đáp

-Thưa thầy em thấy thế không công bằng, nên để các bạn khác hưởng quyền lợi đó, vì đằng nào cuối kì em cũng đạt điểm tối đa, 10 điểm đó không biết cộng vào đâu chẳng phải rất phí hay sao

Mục Vô Thần nói một cách rất cao ngạo, nhưng mà chẳng ai cãi được vì nó nói có sai đâu. Thế là thầy Phí phải theo ý Mục Vô Thần. Trừ Liễu Tương Tây đã chắc chắn một chân lớp phó học tập còn 2 vị trí kia đều sẽ bầu chọn.

Tôi ghé tai nói nhỏ với Bạch Yên

-Cậu muốn thử trò này không, chúng ta ghi vào đây lớp trưởng là Diệp Cô Thành, lớp phó là Tây Môn Xuy Tuyết

Bạch Yên bụm miệng cười

-Được lắm, chúng ta cùng trêu thầy một chuyến

Hảo hán nói là làm tôi và Bạch Yên đều ghi như vậy rồi nộp lên cho thầy Phí. Sau khi tất cả xong xuôi thầy Phí bắt đầu thống kê từng tờ phiếu. Tôi với Bạch Yên lấm lét chờ đợi cản xúc của thầy khi đọc đến phiếu của mình.

Đột nhiên thầy Phí nhíu mày, hai mắt thầy đỏ sọng chi chít các mạch máu, thầy đập bàn quát

-Ai, là ai đã viết cái này?

Tôi và Bạch Yên đều bất ngờ trước thái độ của thầy, tôi không nghĩ thầy lại gay gắt như vậy và đó cũng là lúc tôi biết kiếp này coi như bỏ.

Thầy Phí đứng phắt dậy quát lên 1 lần nữa

-Là kẻ nào viết linh tinh thế này, gì mà Lớp trưởng Diệp Cô Thành, lớp phó Tây Môn Xuy Tuyết

Cả lớp cười rộ lên còn tôi với Bạch Yên nhìn nhau mà nuốt một cục nước bọt nghẹn ứ trong cổ.

Tôi biết quãng đời còn lại của mình sẽ là nghĩa trang rồi nhưng phải dùng tất cả dũng khí mà đứng dậy

-Là em

Bạch Yên cũng toan đứng dậy nhưng tôi đặt tay lên vai cô ấy mà ấn xuống đồng thời nói

-Em thấy không khí căng thẳng định làm vậy cho vui

Thầy Phí hùng hục đi xuống táng cho tôi một cái vào đầu rõ đau, có lẽ thầy đã bực lắm. Thầy chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà nói

-Mẹ cậu đã xin cho cậu vào đây là một niềm nhục nhã, mà cậu còn không biết phấn đấu, suốt ngày chỉ làm trò phá hoại, bây giờ thì biến xuống cái lớp mà cậu đáng ra phải học đi

Tôi sững lại một sát la không nói thành lời, những câu mắng của thầy đã chạm vào sự tự trọng của tôi, tay tôi nắm chặt, nếu như Bạch Yên không cầm tay tôi lúc đó không biết chừng tôi đã tung ra một đấm rồi.

Bạch Yên nhìn tôi lắc đầu, có vẻ như cô ấy biết điều tôi sắp làm nhưng ánh mắt của cô ấy đã khiến tôi suy nghĩ lại.

“ nếu mình ra tay thì đời này đừng mong gặp lại nữ thần, hơn nữa show ca nhạc ở nhà sẽ dài hơn 1 năm mất”.

Tôi nghĩ theo một hương tích cực, thực ra lỗi là do tôi mà, thầy tức giận cũng đúng thôi. Tôi bèn cúi đầu nhận lỗi

-Thưa thầy em xin lỗi, em mong thầy tha thứ cho em lần này

Tôi cũng không biết tại sao mình có thể nói ra mấy câu đó được nhưng dù sao nó cũng khiến thầy Phí nguôi ngoai phần nào, có lẽ thầy cũng thấy sai khi táng tôi 1 cái rõ đau. Thầy Phí thở dài đi lên bục giảng

-Lần này tôi châm trước tôi sẽ không đuổi cậu xuống lớp M nhưng ngày mai phải gọi phụ huynh lên gặp tôi

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu mà bị xuống lớp M thì mẹ tôi sẽ giết tôi mất. Thầy Phí tiếp tục thống kê nhưng lại bắt gặp một tờ giấy viết y chang của tôi đó là Bạch Yên, thầy giơ lên và hỏi

-Còn cái này là của ai

Tôi nhanh nhảu đáp

-Em sợ không ai đồng tình với mình nên viết thêm 1 tờ nữa ạ

Cả lớp lại cười ồ lên, Nha Sida với Phạm Ngọc Sơn đều giơ ngón tay cái ra tấm tắc gật đầu.

Thầy Phí thở dài một cái nữa, chưa bao giờ tôi lo cho sức khỏe của thầy như thế này, nếu thầy mà đột quỵ thì chắc chắn là do tôi. Nói chung sau đó mọi chuyện cũng diễn ra khá êm đẹp với Nguyên Thanh Nam làm lớp trưởng và Diệu Cường làm lớp phó lao động.

Tôi được phép ngồi xuống, Bạch Yên nhìn tôi

- cảm ơn cậu

- Cảm ơn cái gì, trò này là tớ bày ra không thể liên lụy đến cậu được

Và cũng như mọi khi từ “ Sảng khoái” lại được Bạch Yên bắn ra khỏi khuôn miệng xinh xắn ấy.

Tôi trở về nhà thông báo với bố mẹ về 1 chuyến tham quan khuôn viên nhà trường miễn phí, mẹ tôi cứ ngỡ tôi được khen thưởng thì vui lắm, hôm sau bà mặc bộ đồ đẹo nhất theo tôi đến trường. Mẹ tôi ra đi với gương mặt tươi tắn thế nào thì trở về với một sự thất vọng nhiều gấp bội như thế, bố tôi là một người rất kiệm lời, ông có một cái tướng giống như Triệu Vân vậy, to lớn và cầm cây gậy dài như cây thương. Tôi đó nhà tôi đã có một buổi nói chuyện vô cùng vui vẻ và bổ ích, 2 hôm sau nữa tôi vẫn chưa đi học được.

Bạn đang đọc Thanh Xuân Tản Mạn sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.