Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1970 chữ

Gia đình tôi có 4 người, hai vị lão gia thì không tính làm gì còn lại là một đại tiểu thư tức là chị gái tôi Mạc Viễn Chinh.

Chị tôi đích thị là một đại tiểu thư, bởi vì học hành thuộc dạng phi thường xuất chúng nên chỉ cần chị tôi phẩy tay một cái dù có làm gì bố mẹ tôi cũng chiều.

Mỗi lần tôi bước chân vào nhà cảm giác lạnh lẽo như thể tôi là đứa bé năm xưa được nhặt ở thùng rác về vậy, chỉ còn thiếu nước mẹ tôi đưa tôi đến gặp cái thùng rác mỗi ngày sinh nhật thôi.

Trong nhà chị tôi là kẻ có quyền lực tối cao, chị tôi là học bá trong phòng có đủ loại huy chương bằng khen, ngoại trừ việc hơi mập thì chẳng có điểm nào Liễu Tương Tây có cửa sánh vai.

Năm nay chị tôi lớp 12 và chuẩn bị thi đại học, mỗi bữa cơm bố mẹ tôi đều là tần gà, hầm chân giò, canh yến các kiểu để bồi bổ cho bộ não tối thượng ấy, còn tôi thì ăn rau với khoai tây. Đùa thôi tôi vẫn được ăn bình thường ngoài việc cứ đưa đũa ra chuẩn bị gắp là mẹ tôi sẽ nói

-Ăn đi con rồi mà ráng học cho bằng nửa chị con

Nghe câu đó tôi lại thu đũa về mút một cái rồi ăn cơm không chan nước mắt.

Mỗi ngày bố tôi sẽ lai chị tôi đi học còn thằng con khốn khổ này phải nhờ thằng Nha Hóa Thạch kéo đi.

Mẹ tôi Diệp Chính Vy một người phụ nữ giỏi giang làm hiệu trưởng một trường mầm non gần nhà, mẹ tôi có thể làm tất cả mọi việc mà những người đàn ông có thể làm và tất cả những việc mà đàn ông không thể làm... như sinh con chẳng hạn.

Thường ngày mẹ tôi dậy vô cùng sớm, tôi cũng không rõ là khi nào chỉ biết là lúc tôi dậy đã thấy bát “canh Đại Dương” trên bàn rồi. Mẹ tôi như kiểu có 3 đầu 6 tay vậy hoặc là mẹ tôi có haki các bà mẹ.

- Mẹ, con không tìn được cái bấm móng tay

- Sau lưng mày đấy

Và khi tôi quay lại thì lạ kì thay nó ở đó thật, phải chăng mẹ tôi có Thiên Lý Nhãn. Nhưng khổ cái mẹ tôi nói nhiều gấp 3 lần người bình thường đã nói nhiều lại còn nói to cái này chắc là di truyền từ bà ngoại.

Mỗi lần mẹ tôi nói chuyện với bố tôi thì trong vòng bán kính 300m ai ai cũng rõ hết.

-Tiền tôi để trong két mật khẩu là ** chốc nữa mua thức ăn nhé

Và như thế bố tôi phải đổi mật khẩu mỗi ngày 1 lần.

Bố tôi thì là một người kiệm lời, ông chỉ dùng hành động chứ không thích nói nhiều. Bố tôi thông minh, vô cùng thông minh, nghe nói trước kia bố tôi thi đỗ 3 trường đại học nhưng tính khí lại thẳng thắn đến mức cục cằn thành ra không thể thăng tiến được vậy là ông về quê đánh cờ kiếm tiền.

Trong khu tôi ở người ta gọi bố tôi là Kỳ Thánh Mạc Thanh Thạch, ông ấy có thể chấp 1 vế vẫn có thể đánh bại đối phương. Bố tôi còn là 1 thi sĩ với hơn 1000 bài thơ, tôi còn nhớ 1 bài bố tôi từng viết để tán mẹ tôi người kém ông 13 tuổi

“Có phải tại tôi quá vô tình

Hững hờ với gió với trăng thanh

Để mây buồn tủi mây bay chậm

Để nước giận hờn nước chảy nhanh”.

Tôi thấy phong thái của ông giống như Bạch Cư Dị của kiếp sau vậy. Bố tôi rất yêu quý tôi, ông cố gắng dạy cho tôi tất cả những gì ông ấy biết nhưng tôi chẳng tài nào tiếp thu nổi. Tôi còn nhớ lần đầu tiên học Hóa Học bố tôi đã bắt tôi viết 1 phương trình phức tạp, khi tôi không làm được ông đã xé nát quyển sách Hóa Học của tôi rồi đánh cho tôi một trận, nếu bố tôi có một đứa con như Mục Vô Thần có lẽ ông sẽ vui lắm.

Như đã nói trước đây bố tôi có một cái tướng như Triệu Tử Long và góc nhà tôi luôn có 1 cây gậy dài như cây thương để bố tôi chấp hành gia pháp. Cây gậy ấy đã nhuốm không biết bao nhiêu giọt máu quý giá của tôi. Lẽ ra nó không to như vậy đâu, ban đầu chỉ là 1 cây roi nhỏ nhưng tôi thường rình rồi vứt đi, vậy là lần sau bố tôi lại lấy 1 khác to hơn, rồi tôi lại vứt đi và bố tôi lại lấy cái khác, cứ như vậy cuối cùng nó đã to như thế này. Lần này mà tôi còn vứt đi thì bố tôi sẽ gỡ cái cột nhà xuống.

Ngoài ra còn một thành viên nữa là con chó Nhọ Nhọ. Nhọ Nhọ có bộ lông màu đỏ mà cũng chẳng đỏ, nâu mà cũng chẳng nâu nhìn nó cứ bẩn bẩn nên gọi là Nhọ Nhọ.

Nhọ Nhọ rất hám gái và hay chạy theo mấy em chó xinh tươi quanh khu đó, nó thường trốn mẹ tôi đi chơi rồi lúc về thì làm cái bộ mặt đáng thương để mẹ tôi không đánh đít nó.

Nhọ Nhọ đến với nhà tôi một cách vô cùng tình cờ, mùng 5 tết năm ngoái mẹ tôi mở cửa thì phát hiện có một con cún bé bỏng xinh xắn và bẩn bẩn ngồi trước cửa nhà, mẹ tôi bèn đem bó về nuôi và nói

-Chó đến nhà là lộc

Thế là từ đó vị trí của tôi lại tụt thêm 1 bậc.

Có một lần mẹ tôi mở cửa nhưng Nhọ Nhọ không thèm đi chơi, nó nằm trong góc nhà với cái mặt buồn thiu, mẹ tôi tiến lại xoa đầu nó

-Mày làm sao thế, bạn gái mày đi với thằng khác à, thôi bỏ đi, kiếm đứa khác mà yêu

Với công phu Thiên Lý truyền âm thì cả khu ấy đã nghe thấy mẹ tôi nói gì nhưng đáng thương thay họ không biết là mẹ tôi đang nói với Nhọ Nhọ mà cứ ngỡ nạn nhân của vụ cắm sừng ấy là tôi.

Ok và hôm sau đi đâu tôi cũng bắt gặp những ánh mắt đầy thương cảm dành cho tôi, bác hàng xóm còn vỗ vai tôi mà nói rằng

-Đời còn dài cháu ạ, đừng vì một người mà bỏ lỡ cả thế giới, phải mạnh mẽ tiếp tục sống nhé

Tôi thở dài lắc đầu đáp

-Vâng

Những chuyện này dù sao tôi cũng đã quen rồi, đôi khi chẳng cần phải giải thích làm gì.

Gia đình tôi như 1 cái rạp tấu hài, bố tôi thì rất hay làm những thứ linh tinh xong rồi chán thì sẽ bỏ dở. Ví thử như bố tôi đang sửa mái nhà đột nhiên không thích sửa nữa sẽ bỏ đi chơi cờ rồi mưa đến thì nhà tôi ướt như ngoài sân. Mẹ tôi thì hay càm ràm, lúc mái nhà bị dột bà ấy sẽ hét lên to đến nỗi tôi không nghe thấy tiếng sấm nữa. Chị tôi thì vừa gặm đùi gà vừa nói

-Bảo thằng Phong lên sửa đi mẹ

Ok và thằng con ghẻ lại phải lên sửa mái nhà, tôi cũng đành chấp nhận bởi tôi là thằng con ghẻ mà...

Lại nói đến gia đình Nha Sida, mẹ nó là bạn thân của mẹ tôi còn bố nó theo họ thì là anh của tôi nên chúng tôi chẳng biết phải xưng hô với nhau thế nào, chẳng lẽ gọi mẹ nó là cô rồi gọi bố nó là anh, như thế thì mẹ nó sẽ tự ái mất.

Nha Sida có một anh trai và mẹ nó cố đẻ thêm 1 đứa em gái năm nay mới 5 tuổi. Nói là 5 tuổi nhưng nó là mình voi tướng khủng long, đứa em to gần bằng nó và địa vị của nó trong nhà cũng không khác gì tôi.

Có lần tôi đến nhà nó chơi thì thấy nó đang mặc tạp giề và làm việc nhà y như mấy cô hầu gái trong phim vậy, tôi cười lên sặc sụa còn nó thì vác cái chổi đuổi đánh tôi

-Con mẹ mày cấm ra lớp rêu rao chuyện này

Tôi làm mặt nghiêm túc giơ tay lên thề

-Thằng nào mà nói ra thì thằng đó đẹp trai nhất khu

Nói xong tôi lại bỏ chạy và cười như điên.

Trong đám bạn thì Phạm Ngọc Sơn là thằng được thả nhiều nhất, nó cơ bản cũng thông minh trước kia cũng thi đấu Toán ở tỉnh và được giải nhì nhưng nó không chịu học hành gì cả mà toàn chơi bời.

Bố nó đi làm xa ở nhà chỉ có 2 mẹ con mà mẹ nó thì chiều nó từ bé nên nó muốn làm gì thì làm muốn đi đâu thì đi, đa số thời gian Phạm Ngọc Sơn đều ở nhà Nguyễn Quang Hùng, ăn luôn ngủ luôn ở đó thoải mái như ở nhà.

Phạm Ngọc Sơn có một mối thâm thù đại hận với bố nó, nghe nói hồi 5 tuổi nó ngồi ở cửa bếp thì bố nó bê mâm cơm đi ra ai ngờ vấp vào người nó nên đổ cả mâm cơm. Thế là bố nó sút cho nó một phát bay từ cửa bếp ra đến tận cổng. Kể từ đó nó không bao giờ nói chuyện với ông ấy nữa.

Mục Vô Thần là một công tử con nhà giàu, giàu đến độ tôi cũng chẳng biết nhà nó giàu thế nào. Nó thì khỏi cần nói, một đứa thiên tài như vậy thì bố mẹ còn gì phải lo lắng cho nên chỉ cần nó thích thì bố mẹ nó sẽ cho nó làm.

Mục Vô thần có một quyển album ảnh dầy cộp trong đó là ảnh du lịch của 30 nước nó đã đi qua, phải rồi là 30 nước khi mà tôi còn chưa biết cảm giác ngồi trên ghế máy bay là như thế nào

Mục Vô Thần có một cây đàn piano cơ cổ điển to đến phát sợ, nó còn đoạt tất cả những giải gì mà nó tham gia, chỉ cần có mặt đều là huy chương vàng. Liễu Tương Tây và Phạm Ngọc Sơn đều là ôm hận này với Mục Vô Thần.

Chị tôi cũng biết đến Mục Vô Thần, tôi nhớ có một lần đi nhận giải chị tôi đã ném ngay huy chương đi lập tức vì đó là giải nhì còn đứa được giải nhất không ai khác là Mục Vô Thần. Cái chị tôi ghét hơn cả là một học bá như mình lại thua một đứa kém đến 2 tuổi thật là khó chấp nhận. Tôi thì thấy bình thường, trước giờ tôi chưa có một cái gì gọi là khen thưởng cho dù là một quyển vở. Thế là tôi chạy lên nhặt cái huy chương về rồi gắn vào tay Captain America làm chiếc khiên thứ 2.

Trên đây là gia cảnh từng đứa, tôi không phải chỉ kể cho vui mà đó sẽ là bước đi tiên phong cho một chuỗi sự kiện được coi là ám ảnh nhất của đời học sinh đó là - Họp Phụ Huynh.

Bạn đang đọc Thanh Xuân Tản Mạn sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.