Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1601 chữ

Mới vào học kì 2 được 2 tuần thì chúng tôi được nghỉ tết, năm nay chỉ nghỉ có 7 ngày đám bạn tôi cực kì thất vọng còn tôi thì không. Cơ bản xa nữ thần một ngày tôi cũng không chịu được đằng này là cả 1 tuần dài đằng đẵng. Nhưng mà tất cả nghỉ học không lẽ tôi lại vác cặp đến trường thế nên tôi đành theo số đông.

Tết với tôi chẳng có gì vui vẻ cả, một phần vì lớn rồi không còn hứng thú với những màn pháo hoa với lại tiền lì xì cũng bị mẹ giữ hết nên nghỉ tết chỉ như là chuỗi ngày nghe mẹ tôi nói nhiều hơn bình thường.

Tết năm nào cũng vậy đều phải dọn nhà, bộ bàn ghế gỗ nhà tôi bao nhiêu là lỗ và nhiệm vụ của tôi là lau sạch mấy nghìn cái lỗ đó. Lau xong bàn ghế lại đi làm gà, mẹ tôi là hiệu trưởng nhưng vô cùng trong sạch không hề nhận tiền của ai chỉ có quà thì mẹ tôi mới nhận. Thế là người ta cứ đem từng cặp gà đến biếu, có ngày căng nhất có đến 20 con gà, và tôi phải làm sạch sẽ hết cả rồi nhét vào tủ lạnh ăn dần.

Mẹ tôi phải mua thêm 2 cái tủ lạnh mới đủ để nhét hết đống gà ấy còn cánh tay của tôi rã rời khi làm xong xuôi. Làm gà xong chưa phải đã hết viêc, còn có quét nhà, quét sân, rửa xe, những gì có thể làm được đều phải làm hết.

Đến tận tối 29 tết tôi mới làm hết việc ngồi xuống uống 1 ly bạch thủy tinh khiết. Tự nhiên tôi nhớ đám anh em, nhớ cả Bạch Yên nữa, tôi bèn xin mẹ cho đi chơi nhà bọn nó nhưng mẹ tôi từ chối thẳng thừng

-Nhà bọn nó cũng có việc, mày đến đó làm gì?

Ok tôi lại ngoan ngoãn ở nhà trong khi mẹ tôi thả con Nhọ Nhọ cho nó đi chơi với bạn gái tức thật mà không làm gì được. Tối đó tôi phải tắm cho con Nhọ Nhọ để nó có thể đón tết một cách đẹp trai nhất. Trong nhà này chỉ có mỗi con Nhọ Nhọ coi trọng tôi, nó nhìn tôi với anh mắt y như Bạch Yên rồi vẫy đuôi mắt thì nhắm tịt như đang cười.

Tôi thấy cái điệu bộ đó của nó cũng phải bật cười thành tiếng. Nhọ Nhọ rất ngoan không bao giờ cắn cái hay sủa ai câu nào, có lần trộm vào nhà nó cũng vẫy đuôi ra mừng rồi để trộm khuân đồ đi một cách không thể dễ dàng hơn.

Lúc bố mẹ tôi phát hiện ra, tôi cứ nghĩ bố tôi sẽ cho nó một gậy nhưng không hiểu sao ông ấy chỉ thở dài rồi nói

-chó ngoan chó ngoan, lần sau không được thế nghe chưa

rồi ông xoa đầu nó rồi vứt cho nó một miếng thịt. Ơ hay sao mỗi lần tôi mắc lỗi không được đối xử như vậy thật là bất công. Có lẽ tôi cũng phải bò bằng 4 chân rồi quẫy đuôi thì bố mẹ sẽ yêu thương tôi chăng.

Đến 30 tết mẹ tôi cũng chẳng cho tôi đi chơi nên tôi ở nhà xem phim. Tôi thường xem lại những bộ phim huyền thoại trong list phim của tôi như “forrest gump” “hidango” “3 idiots”...

Xem nhiều thì cũng chán, tôi lại ra ngoài hành lang hít một hơi thật dài, không khí thật là trong lành tôi cũng thấy yên bình khoan khoái chỉ tiếc giá như có Bạch Yên ngồi đây đối ẩm với tôi chắc chắn sẽ là khoảnh khắc đẹp nhất đời này.

Đột nhiên có một đám trẻ trâu lướt qua nhà tôi hét lớn

-Thanh Phong có nhà không?

Hóa ra là đám huynh đệ, bọn nó đến nhà tôi chơi này, tôi vội chạy xuống mở cửa đón bọn nó với một tâm thế không thể hạnh phúc hơn

-Tao đợi chúng mày hơi lâu rồi đấy

Tôi như muốn khóc, bọn này vào nhà thì ngoan như cún không thấy nói bậy câu nào, mẹ tôi thấy tôi chơi với Mục Vô Thần thì hết sức cảm động

-Các cháu nhớ bản ban nó giùm cô đừng để nó chơi bời lêu lổng

bọn kia đồng thanh đáp

-Vâng ạ

Sau đó mẹ tôi phát lì xì cho từng thằng, ngoại trừ tôi, sao mẹ lại không phát cho con, con là con trai của mẹ cơ mà, mắt tôi long lanh nhìn mẹ như muốn cầu xin mấy đồng tiền lẻ đêt đi net nhưng mẹ tôi vờ như không thấy, bà lạnh lùng rời đi bỏ lại 1 nỗi thất vọng to lớn trong tôi.

Đám bạn đàm đạo với nhau rất lâu sau chuỗi ngày không gặp, đến gần 12h đêm bọn nó mới xin phép ra về để đón giao thừa. Tôi lên phòng lấy điện thoại nhắn tin với Bạch Yên

-Tết này có vui không

Bạch Yên đáp

-Có chứ, đang chuẩn bị xem bắn pháo hoa nè

Tôi thở dài kể cho Bạch Yên về chuỗi ngày tết kinh hoàng rồi nói

- Thôi cậu đón giao thừa đi, tớ đi ngủ đây, ra tết nhớ mua quà cho tớ đấy

- Ok, đợi đó

Đoạn tôi cất điện thoại rồi đi ngủ, chỉ khi ngủ tôi mới có thể hòa vào thế giới của mình. Bản thân tôi tin rằng ở 1 thế giới song song nào đó tôi đang làm lên những thứ rất tuyệt vời.

Tôi tự xây dựng một thế giới trong trí tưởng tượng, tôi muốn một thế giới toàn là sa mạc nóng nóng bỏng rãy, tôi khoác một chiếc áo choàng một mình một ngựa thong dong ở đó tự do tự tại. Trong thế giới đó có vô vàn những sinh vật quái dị còn con người chỉ là con mồi yếu ớt của chúng.

Tôi sẽ đi trong cái thế giới đó từ nơi này đến nơi khác tiêu diệt các quái vật kia an bang tế thế.

Tối nào đi ngủ cũng như vậy tôi đều nghĩ về cái thế giới kia của tôi, cứ thế cứ thế mà chìm dần hòa lẫn vào trong không gian đó. Đột nhiên có tiến pháo nổ rồi tiếng người ồn ào

-Chúc mừng năm mới

Tôi giật mình, thế giới của tôi tan biến

-Con mẹ nó có khác gì ngày thường đâu mà hô với chả hào, lão tử buồn ngủ sắp chết rồi

Điện thoại của tôi rung lên, đó là đám anh em và Bạch Yên nhắn tin chúc mừng năm mới, tôi bất giác nhếch mép cười nhưng không nhắn lại mà lăn ra ngủ tiếp.

Thế giới của tôi mới là thứ quan trọng, tôi sẽ phát triển nó đến một tầm cao lớn hơn không đơn thuần chỉ dừng lại ở chốn sa mạc mênh mông nữa.

Sáng mùng 1 mẹ tôi đánh thức tôi dậy và nấu cho mỗi người một bát mì gà tần, bát mì vị đại dương này khá ngon trừ việc nó không ngon lắm. Ăn uống xong xuôi mẹ tôi sẽ giục mọi người thay đồ để đi tết ông bà, tôi thì nhanh rồi chỉ 5 phút là thay xong nhưng những người khác thì không như vậy.

Bố tôi vận một bộ comple bên trong là quần âu áo trắng sơ vin đóng thùng đâu đấy rồi lại cởi hết ra để đi vệ sinh nặng, tôi cũng không hiểu tại sao bố tôi không đi trước đó.

Quay sang mẹ tôi và chị tôi, mẹ tôi thì thay hết bộ này đến bộ khác rồi hỏi

-Này mẹ mặc vậy có đẹp không

Tôi thều thào đáp trong cơn ngái ngủ tột độ

-Cũng được mẹ ạ

Nghe xong mẹ tôi bèn đi thay bộ khác, còn chị tôi thì thôi rồi, chỉ một bộ quần áo duy nhất mà bà ấy mặc hết 2 tiếng đồng hồ, tôi thiết nghĩ sinh vật chậm chạp nhất cõi đời này nên trao cho chị tôi. Mẹ tôi thay đồ đã lâu nhưng vẫn chứ thể so sánh với chị tôi được, khi cả nhà đã xong hết thì chị tôi mới mặc được cái áo.

Mẹ tôi lại hét lên

-Mạc Viễn Chinh, con có nhanh lên không thì bảo

Mùng 1 tết cũng là ngày duy nhất trong năm chị tôi bị mắng, bởi thường ngày không ai dám mắng bả. Chị tôi thản nhiên đáp lại

-Mẹ cứ từ từ

Đã 11 giờ trưa chị tôi mới xong chúng tôi đến nhà bà nội trước tiên để gặp gỡ họ hàng anh em và chúc tết. Trưa đó bà nội sẽ đãi cơm chúng tôi rồi đến chiều chúng tôi lại sang nhà bà ngoại và ăn tối ở đó luôn.

Mấy hôm sau cũng vậy buổi trưa tụ họp ở nhà bà nội và buổi tối tụ họp ở nhà bà ngoại, hôm nào cũng ăn rất là nhiều đồ, con Nhọ Nhọ cũng được thơm lây khi mà nó đã tăng đến 5kg. Nhìn nó không khác gì vừa nuốt một quả dưa hấu cả.

Tôi đã lớn nhưng ông bà vẫn lì xì, tôi không dùng đến tiền đó nên đưa lại cho mẹ để mẹ tìm cách biếu lại ông bà.

Bạn đang đọc Thanh Xuân Tản Mạn sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.