Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

SAN HÔ VẤN CHÂN TÌNH

Tiểu thuyết gốc · 1691 chữ

Nam Hỏa Nhân bị Khốn Thần Tác trói lấy, dần tỉnh lại trong hôn mê. Khi phát hiện mình bị Thần Tác bắt được hắn cực phẫn nộ, nhưng thủy chung không thể làm gì.

Nam Hỏa Nhân không thể chấn nát thần hồn của mình mà trốn được nữa, nếu làm vậy chẳng khác nào tự vẫn. Hắn đã liên tiếp mất đi thần niệm và thân thể.

Nữ Hỏa Nhân có vẻ khuất phục hơn, chỉ lặng yên chấp nhận mà không nói gì. Nàng là vậy, lúc đại chiến cũng không nói bao nhiêu lời.

Long Ân đưa cho Miêu My một số đan dược, tỏ ra hương thơm ngạt ngào, để nàng chữa thương cho mình cùng Kỳ Lân Nam, vết bỏng trên mắt hắn, tạm thời Long Ân cũng không biết xử lí thế nào?

Long Ân đến trước mặt Nam Hỏa Nhân, vẻ mặt thành thật hỏi:

-Đại chiến lúc nãy, các ngươi biết được không ít về Thiên Vĩ. Có thể nói cho ta biết không?

Nam Hỏa Nhân khinh thường:

-Hừ… Vọng tưởng.

Long Ân lắc đầu vẫn với gương mặt thánh thiện kia, hướng Nữ Hỏa Nhân hỏi:

-Có thể cho ta biết?

Nàng liếc hắn một cái, rồi quay đầu phắt đi, không nói một lời.

Thái độ hai Hỏa Nhân như vậy, Long Ân không mảy may tức giận, mà hắn lại cười dịu dàng:

-Ta cho các ngươi một lần cơ hội, mà các ngươi không biết nắm bắt đấy thôi. Đừng hối hận.

Long Ân từ trong giới chỉ lấy ra một một phiến lá, hương thơm ngào ngạt, nhưng lại làm Miêu My ngạc nhiên, rồi cũng hứng khởi chung vui:

-Long Ân ca, tàn nhẫn. Nhưng như thế muội lại thích.

Hai Hỏa Nhân ngoan cố, biết rằng mình sẽ bị các loại bức cung nhưng họ chắc rằng dù thế nào cũng không mở lời, đó là tự tôn của cường giả. Nên họ vẫn thế, biết nguy hiểm nhưng không nao núng.

Long Ân tôn trọng ngạo khí của họ, nên nói lại lần nữa:

-Trả lời câu hỏi của ta, ta để các ngươi bình an ra đi.

-Ngươi cho rằng sẽ giết được ta. Mọi chuyện ngươi làm chỉ là trò trẻ con.

Nam Hỏa Nhân vẫn nóng nãi như vậy mà khinh thường Long Ân đang diễn trò.

Long Ân nhẹ nhàng đáp:

-Hy vọng trò trẻ con này, đủ làm các ngươi vui.

Rồi Long Ân bước đến cạnh Miêu My, đưa cho nàng và Kỳ Lân Nam thứ gì, toàn thân hắn lần nữa dần biến đổi, tiểu tử thú đáng yêu, chạy nhảy trên người hắn biến mất.

Cả người Long Ân Lam Quang dịch chuyển liên tục, phiến lá Long Ân lấy ra dung nhập vào người hắn, sau khoảnh khắc dung nhập đó thì một cây tiêu hiện ra trong tay hắn.

Cây tiêu này, sắc xảo vô cùng, không phải là tre, hay trúc thông thường, mà lại là San Hô, một nhánh San Hô, mĩ lệ, màu sắc diễm lệ. Hương thơm từ San Hô Tiêu tỏa ra rất dễ chịu, nhưng nó lại làm người khác mê mệt như bị thôi miên.

Nữ Hỏa Nhân nhìn thấy San Hô Tiêu mà kinh ngạc:

-San Hô Tiêu. Vũ khí của Ngũ Vĩ.

Nam Hỏa Nhân cũng kinh ngạc:

-Ngươi… ngươi sao lại có được nó.

Long Ân không thèm trả lời, mà hướng Nữ Hỏa Nhân hỏi:

-Các ngươi đã thấy nó, vậy có thể trả lời ta được chứ.

Nam Hỏa Nhân thay nàng đáp:

-Tiểu tử cuồng vọng, dựa vào Nhất Vĩ ngươi, muốn dùng San Hô Tiêu, đúng là không biết trời cao đất rộng. Ngươi có giỏi thổi lên đi, không bị phản hệ đến chết cũng làm nô lệ của nó mà thôi.

Nữ Hỏa Nhân níu mài, nhìn Nam Hỏa Nhân:

-Ngươi bình tĩnh chút đi, hắn không thể chỉ lấy San Hô Tiêu ra hù dọa.

Nam Hỏa Nhân đúng là tứ chi phát triển mà không có não, hắn nhìn nàng mà tỏ vẻ thông minh giáo huấn:

-Tiểu tử này lắm trò nhiều kế. Lấy ra San Hô Tiêu chỉ để đe dọa chúng ta nói ra sự thật. Hắn thủy chung không làm được gì đâu.

Long Ân lắc đầu, không biết nên nói gì với tên Hỏa Nhân này, hắn đưa San Hô Tiêu lên miệng, rồi hướng Nữ Hỏa Nhân hỏi lại lần cuối:

-Các ngươi thật muốn ta thổi.

Nữ Hỏa Nhân có phần do dự. Thì Nam Hỏa Hỏa Nhân đã thay nàng nói:

-Cứ tự nhiên.

Miêu My phía ngoài thấy hắn do dự mãi mà hối thúc:

-Long Ân ca, thổi đi. Họ rất muốn làm “nô tài” cho ca rồi đấy.

Long Ân nhìn hai Hỏa Nhân:

-Tặng các ngươi khúc San Hồ Vấn Chấn Tình vậy.

Cả người Long Ân Lam Quang hiện lên, bao phủ toàn thân hắn, một rừng San Hồ mênh mông trôi nổi trong Lam Quang, hắn như hòa vào một thể trước nét thơ mộng quyến rũ này.

Nam Hỏa Nhân nhìn thấy dị tượng trước mặt mà miệng đờ đẫn lấp bấp:

-Sao ngươi lại là Ngũ Vĩ. Không phải người là Nhất Vĩ sao. Ta không tin….. Không lẽ ngươi… Nữ Hỏa Nhân lúc này cũng phát hiện:

-Ngươi… ngươi… là Bát Vĩ Long. Thiên Vĩ dùng “năng lực vay mượn”.

Miêu My ở ngoài nuốt lấy một viên linh đan mà Long Ân cho lúc nãy, rồi ở ngoài vui vẻ nói vọng vào:

-Đáp đúng rồi, Long Ân ca, thưởng họ Khúc Vấn Tình San Hô đi.

Nam Hỏa Nhân lúc này như dại ra:

-Đừng mà,, đừng thổi.

Nữ Hỏa Nhân thì lại trực tiếp nói thẳng:

-Chỉ cần ngươi không thổi. Ta sẽ nói ngươi biết tất cả. Nếu không ta sẽ tự vẫn.

Nàng vận dùng lực lượng còn sót lại của mình mà để tự bạo, nhưng khi vừa động. Khốn Thần Tác lại chuyển động, nghịch loạn chi khí của nàng, làm lực lượng của nàng vừa động đã mất.

Long Ân trước uy hiếp của nàng mà không thèm để tâm:

-Ngươi cứ tự nhiên. Nếu vượt được Khốn Thần Tác.

Rồi hắn bắt đầu thổi lên một Khúc nhạc, Nam Hỏa Nhân vừa nghe tiếng nhạc đầu tiên, gào thét điên cuồng, không chấp nhận thực tại nữa.

Nữ Hỏa Nhân, buồn rầu, nàng lặng lẽ rơi lệ. Trong lòng muôn phần không cam tâm, với nàng việc làm nô lệ cho người khác là sỉ nhục, nàng không phục nhưng tất cả là do nàng tự chuốc lấy.

Miêu My cũng có phần thương cảm cho nàng, Miêu My thương cảm ở đây là thương cảm cho một tinh thần cường giả, không vì bất cứ gì mà khuất phục, nàng thân là nữ nhi kịch chiến kinh thiên, bị thương liên tục cũng không rơi lệ. Mà vì tôn nghiêm cường giả lại rơi lệ. Đây là một điều đáng trân trọng.

Nữ Hỏa Nhân nhìn thấy Miêu My có phần đồng cảm, hướng nàng cầu xin:

-Sau hết thảy, ta hi vọng ngươi có thể giết ta.

Miêu My lắc đầu nhìn nàng:

-Vốn Long Ân ca, cho ngươi rất nhiều cơ hội.

Nữ Hỏa Nhân, không nói gì, vì tất cả đúng như Miêu My nói Long Ân đã cho họ rất nhiều cơ hội.

Tiếng nhạc của Long Ân vẫn cứ vang vọng, không nói về pháp tắc của San Hô Tiêu, chỉ riêng phần âm luật này, cũng đủ khiến người khac mê người. Tiếng trầm bỗng, dịu dịu dàng dàng đưa người ta như lạc vào cõi mộng.

Như thủy triều, khi dâng lên thì mãnh liệt, khi hạ xuống lại trầm lắng nhẹ nhàng. Làm người nghe cứ phải mê hoặc mà dõi theo.

Nam Hỏa Nhân, điên cuồng gào thét kia, giờ đây đôi mắt như trống rỗng ra, hình như vô thức mất rồi, hắn không còn mãnh liệt chống trả, mà giống như si si mộng mộng, mờ hồ ngồi đó.

Nữ Hỏa Nhân cũng đờ người ra, bị Không Thần Tác vây lấy, những giọt lệ trên mắt nàng cũng không còn rơi nữa, mà đôi mắt ấy như vô hồn.

Pháp tắc của Ngũ Vĩ đã dần như thôi miên họ, khiến tri thức họ, vẫn còn đấy, vẫn nhận thức và làm mọi việc tùy thích, nhưng lại đưa ra nhân quả luật, tuyệt tuân theo mệnh lệnh người thổi San Hô Tiêu.

Pháp tắc này lại cổ quái, hoàn toàn không phân địch ta, tấn công tất cả người nghe được. Tuy vậy Miêu My và Kỳ Lân Nam, được Long Ân đưa bảo vật hộ thân nên không bị ảnh hưởng. Miêu My ở phía xa nói vọng vào:

-Long Ân ca. Âm luật của San Hô Tiêu quá lợi hại.

Long Ân thu lấy San Hô Tiêu, mà đáp xuống hướng hai Hỏa Nhân, họ lúc này vẫn còn mơ hồ, bị khống chế chưa thể điều khiển chính mình, nên Long Ân cũng không vội chất vấn. Dù sao họ cũng đã trúng Pháp Tắc của Ngũ Vĩ không thể thoát được.

Miêu My vui vẻ, chạy đến bên Long Ân, ca ngợi hắn lần nữa:

-Long Ân ca quá lợi hại. “Âm” của Ngũ Vĩ cũng tuyệt nữa.

Long Ân vẫn rất thích xoa đầu nàng, hắn xoa đầu rồi nhẹ nhàng bảo:

-Ta đã nói với muội bao nhiêu lần. Ngũ Vĩ không phải dùng “Âm”. Họ dùng pháp tắc khác, chỉ trùng hợp là Ngũ Vĩ dùng San Hô Tiêu làm vũ khí nên phải mượn “Âm” để thi triển pháp tắc.

Miêu My mỉm cười vui vẻ:

-Muội biết rồi, nhưng không có Long Ân ca nhắc, muội lại quên đấy. Nên ca phải ở bên muội mãi đấy.

Long Ân đối với tiểu yêu tinh này là một loại cưng chìu như vậy. Nàng nói gì, làm gì dù có sai đến đâu hắn cũng bỏ qua.

Bạn đang đọc Thập Nhị Thiên Vĩ sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.