Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BẠCH KHÔNG MIÊU ĐỒ - LONG TIÊN THÁNH NỮ

Tiểu thuyết gốc · 2073 chữ

…Bách Nhật Đình, tam nhân mệt mỏi thi pháp, cổ phù Kỳ Lân ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ của Phù Không Kỳ Lân tạo ra vùng không gian chết chóc cũng bắt đầu suy nhược, sau lưng là tầng không gian sắc bén của đôi Linh Miêu cũng ảm đạm, bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn, Nhật Hảo mệt mỏi hỏi:

-Còn bao lâu nữa bọn nhóc đó mới đến được Vạn Thú Vẫn Cốc, ta sắp không được?

Long Đình mệt mỏi không kém, nhưng gương mặt vẫn sắc xảo xinh đẹp, đáp:

-Đoạn đường đến Long Dao Hồ, không tính là dài, tuy nhiên vì tránh pháp tắc chắc hẳn Long Ân sẽ không thể trực tiếp đến đó được, có lẽ còn khoảng một canh giờ nữa.

-Không ổn thật sự không ổn, từ lúc bắt đầu đến giờ cũng chỉ một canh giờ, chúng ta đã dùng đến Phù Không Kỳ Lân rồi, muốn kiên trì một canh giờ nữa khó mà làm được. Lân Tâm cũng cảm thấy khó khăn.

-Nếu không được thì chúng ta thu tay đi, suy cho cùng cũng không cần liều mạng như vậy. Nhật Hảo đề nghị Hai người còn lại lập tức khẩn trương, kỳ thật chuyện này cùng Nhật Hảo quan hệ rất ít, nên nàng cũng chẳng bận tâm gì nhiều, nhưng đối với Long Đình cùng Kỳ Lân Tâm lại rất quan trọng, nó liên quan đến tương lai của đệ đệ họ nên họ lập tức ngăn cản, Kỳ Lân Tâm khẩn trương:

-Nhật Hảo sao lại… Sau đó chợt đổi lời: “Miêu tiểu thư sao lại như thế? Đưa thuyền sang sông, chưa cập đến bến lại muốn dừng, bọn nhóc sẽ làm sao đây” Nhật Hảo chợt thấy ngượng ngùng, nhưng nàng suy nghĩ lại rồi bảo:

-Kỳ thật nếu là ngừng lại tại đây ta cũng xấu hổ vạn phần, nhưng ngươi cũng thấy chúng ta đã cố gắng hết sức, “chiếc thuyền này ta chèo không nổi.” -Nếu có thêm một cái chèo nữa thì sao? Long Đình lên tiếng Nhật Hảo khó hiểu hỏi: “Ý Long Đình là gì?” Sau đó từ trong cổ trạc Long Đình xuất hiện ra một bức tranh rất kỳ lạ, không cảnh sắc mặn mà, cũng chẳng là giai nhân tuyệt trần, không một câu thơ văn, chỉ toàn một khoảng không trắng, đây là một bức tranh không có gì hay nói đúng hơn là một mảnh giấy trắng được nẹp trúc bên trên mà thôi, nhưng khi Miêu Nhật Hảo nhìn thấy bức tranh này lại lập tức kinh hô:

-Bạch Không Miêu Đồ, một trong những trấn bảo của Miêu gia sao cô lại có được?

Long Đình bình tĩnh đáp:

-Nhật Hảo không cần khẩn trương, Nhật Hảo có còn nhớ lúc Long Đình truyền tống đến Miêu Tinh Cổ Vực mời Nhật Hảo đến đây, trước lúc rời đi, Miêu My muội muội từng mời Long Đình nán lại, gửi đôi lời truyền đạt Long Ân.

Nhật Hảo chợt hiểu ra: “Không lẽ là lúc đó.” Long Đình gật đầu, khiến cho Nhật Hảo trợn tròn mắt tức giận: “Tiểu My My, muội thật quá đáng dám vì một nam nhân mà trộm trấn bảo ra ngoài, đã thế lại giao cho Long Đình mà không phải là cho ta.” Long Đình bảo:

-Nhật Hảo không cần tức giận, chẳng qua Miêu My muội muội sợ bị trách phạt, từng nhiều lần nhắc Long Đình, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không được cho Nhật Hảo thấy được, nếu không nàng chắc hẳn phải chịu phạt.

Dừng lại đôi chút, Long Đình quan sát sắc mặt Nhật Hảo cũng không còn nét tức giận nữa mà nói tiếp:

-Cho nên Long Đình hy vọng mọi chuyện như áng mây trôi đi, sau tất cả, Nhật Hảo sẽ không nhẫn tâm quay về mà trách phạt Miêu My muội muội.

-Đợi mọi chuyện xong rồi quyết định.

Miêu Nhật Hảo nói xong, liền bay đến lấy Bạch Không Miêu Đồ, đạp không bay về khoảng không gian chết chóc của Kỳ Lân Tâm nói với hắn:

-Ta sẽ tạo ra một vùng không gian vô chủ bao bọc Long Điện, ngươi hãy hổ trợ ta đưa pháp tắc của Phù Không Kỳ Lân vào đó, để nó dẫn dắt tiến hành phong ấn, vì nếu để Bạch Không Miêu Đồ làm chủ nó sẽ lập tức tham gia trận chiến tam thú ngay.

Nàng niệm chú ngữ Miêu gia, lập tức Bạch Không Miêu Đồ xảy ra biến hóa, trung tâm khoảng trắng trên bạch đồ xuất hiện vết xoáy nhỏ rồi dần lan ra, như muốn nuốt chửng tất cả, sau đó từ từ ổn định lại, nàng hô:

-Miêu Tinh Lĩnh Vực đi.

Một khoảng không gian to lớn bên trong người nàng hiện lên vô cùng sắc bén, nếu như loạt vào đấy chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, dần dần đi vào vết xoáy của bức Bạch Đồ, rồi nàng nhìn Kỳ Lân Tâm bảo hắn bắt đâu khống chế Lĩnh Vực, hắn nào dám chậm trễ, pháp lực Phù Không Kỳ Lân ngập tràn tiến vào Miêu Tinh Lĩnh Vực.

Khi vừa tiến vào lập tức hình ảnh thần thú Kỳ Lân, cùng Linh Miêu xuất hiện muốn phát sinh xung đột, thì Linh Miêu như bị xiềng xích không thể cử động, rồi dần tan rã để pháp lực Kỳ Lân tiến vào, Lĩnh Vực hỗn hợp này cũng quá mức kinh khủng có nét mạnh mẽ của Linh Miêu, cũng thập phần cổ quái như không gian Kỳ Lân tiến vào vùng xoáy trên Bạch Đồ, khi chúng gần đến Bạch Đồ thì Bạch Đồ di chuyển vùng xoáy biến mất, Long Đình ngạc nhiên hỏi:

-Nhật Hảo làm sao thế?

Nhật Hảo kỳ quái đáp:

-Ta cũng không biết đột nhiên ta không thể khống chế Bạch Không Miêu Đồ.

Giọng nói già nua vang lên:

-Tiểu thư ngày càng to gan.

Từ trong không gian lại tiếp tục vang lên giọng nói già nua:

-Đoạn Không Kỳ Lân Pháp Một lão nhân thu hết tất cả pháp lực tại đây, khiến cho Bách Nhật Đình lại trở nên yên tĩnh, dần dần ba bóng hình hiện ra, hai lão gia gia khí tức rất kì quái như hòa vào hư không vô tận, một mỹ phụ mặc lục y khí tức có vài phần giống Long Đình, Kỳ Lân Tâm kinh ngạc phát hiện ra một người quen hoảng hốt thốt lên:

-Kỳ Lân Xuyên thúc thúc.

Bên này Nhật Hảo cũng run rẩy lấp bấp: “Miêu Nguyên bá”. Miêu Nguyên bá chỉ nhìn nàng lắc đầu, thở dài:

-Tiểu thư ngày càng to gan, ngay cả Bạch Không Miêu Đồ cũng trộm ra ngoài.

Chỉ riêng có Long Đình là còn trấn tĩnh, nàng lén chấn nát nhẫn ngọc, nhìn về phía mỹ phụ điềm tĩnh bảo:

-Mộc Long cô cô, đến đây ngăn cản Long Đình.

Mỹ phụ buồn bã nhìn nàng, rồi hướng về Long Điện bảo:

-Chỉ là một lần ra ngoài cũng không nên làm đến mọi chuyện như vậy, Long Tinh Ấn, Kỳ Lân Chú, Huyền Vũ Chú đều dẫn động đến, còn dám lấy ra nhiều trấn bảo gia tộc như vậy Phù Không Kỳ Lân, Bạch Không Miêu Đồ, chẳng lẽ Long Đình tiểu thư còn chưa biết sai?

-Sai hay đúng chẳng qua là thõa đi ý nguyện của người nhận xét, việc Long Đình làm chưa từng sai với bản thân.

Mộc Long cô quay lại nhìn nàng suy tư chốc lát, chỉ khẽ nói: “Về thôi.” Nói rồi nàng cùng hai lão nhân mang theo ba người biến mất khỏi đây. Bách Nhật Đình lại trở nên yên lặng như vậy mọi dấu vết của trận thi pháp vừa rồi biến mất dường như trận không gian chiến lúc nãy là không tồn tại. …Long Dao Hồ là địa phương rộng lớn với hàng loạt các tòa đình lâu nối tiếp nhau, đặc biệt với kiến trúc đều được xây dựng trên mặt nước, khiến cảnh sắc càng lộng lẫy, xung quanh Dao Hồ đều được bao bọc bởi những cột nước trắng xóa, như một vòm cầu rộng lớn bằng nước.

Trong một tòa đình lâu có một mỹ nhân độ tuổi ngoài ba mươi mặc bộ lam y sắc xảo, hoa văn tinh tế làm tôn lên vẻ đẹp của nàng đang ngắm nhìn từng dao động trong màn nước, đôi chút hơi nhíu mài lại. Lát sau, bỗng từ trên không trung một giọng thiếu niên vang lên:

-Thủy Long cô cô, Long Ân bái kiến Nàng vung tay lên, thủy cầu bao bọc không gian xung quanh Long Dao Hồ thay đổi, dần dần trên đỉnh vòm thủy cầu xuất hiện một khoảng trống, bọn Long Ân bay vào:

-Thủy Long cô cô, Vũ Lê đã bị thương hy vọng người giúp đỡ.

Nàng nhìn thấy tiểu cô nương của Huyền Vũ Cổ Vực toàn thân đẫm máu, có chút lo lắng, bay đến đón lấy nàng, rồi truyền vào một nguồn thủy lực nhẹ nhàng, ấm áp lạ thường, Long Ân cùng Kỳ Lân Nam dù không trực tiếp đón nhận cũng cảm giác được có một nguồn lực thật thoải mái đang tỏa ra quanh đây Vết máu trên người Vũ Lê đã được nguồn thủy lực này gột rửa sạch sẽ, sau đó Thủy Long cô hướng xuống hồ vẫy tay lập tức từ Long Dao Hồ một tiểu lam long bay lên, nhìn những vết thương trên người Huyền Vũ Lê, rồi tiểu lam long phun ra một màn sương như tinh linh đang nhảy múa chạy nhảy khắp người Huyền Vũ Lê, các vết thương dần dần lành lại, thấy vậy Kỳ Lân Nam hỏi:

-Thủy Long cô cô, đã chữa được cho Huyền Vũ Lê?

Nàng lắc đầu, tuy nhiên vẻ mặt cũng không phải căng thẳng làm cho bọn Long Ân cũng không quá khẩn trương về thương thế Huyền Vũ Lê:

-Ta đã dùng Thủy Long Vũ Sương chữa trị cho Vũ Lê tiểu thư, nếu là bình thường nàng chắc đã tỉnh lại, nhưng hai vị thiếu gia và ta đều hiểu nàng căn nguyên do đâu bất tỉnh thật sự, muốn làm cho tốt tất cả chỉ có thể đến Vạn Thú Vẫn Cốc.

-Ta đã hiểu. Long Ân đáp Thì nhẫn ngọc trên tay hắn vỡ nát, hắn hoảng hốt:

-Tỷ tỷ gặp nạn Sau đó ngẫm nghĩ: “Không đúng tỷ tỷ hiện tại đang cung Kỳ Lân Tâm ca phong bế không gian Long Điện, chắc phải lựa chọn nơi nào tuyệt đại an toàn, không thể gặp nạn, lẽ nào là… bị phát hiện”. Rồi lập tức nhìn về phía Thủy Long cô cô hối thúc:

-Thủy Long cô đại sự không ổn, người hãy mau cho bọn ta đến Vạn Thú Vẫn Cốc đi, ta sợ rằng tỷ tỷ đã bị phát hiện, thiên cơ bại lộ.

Hai người sợ hãi nhìn Long Ân như không tin hỏi lại:

-Đã bị phát hiện thật sao?

-Ta cũng không chắc, dù sao chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.

Nói xong ba người dìu theo Vũ Lê bay về một tòa cổ đình trong Long Dao Hồ, tòa cổ đình này không giống những tòa cổ đình khác bởi nó được tạo ra bởi toàn nước, xung quanh cũng chẳng có gì khác, chỉ riêng dưới mái tòa Thủy Đình là một pháp trận cổ phức tạp, Thủy Long cô vung tay dẫn pháp, truyền tống trận phát sáng nàng hối thúc:

-Hai vị thiếu gia hãy bước lên truyền tống trận này mà đến Vạn Thú Vẫn Cốc. Lần chia tay không biết bao giờ gặp lại, Long Ân thiếu gia người phải nhớ những lời đã hứa với ta, bảo vệ mình cho thật tốt.

Thủy Long cô cô, thoáng buồn nhìn Long Ân dần xa biến mất. Thì bỗng nhiên ánh sáng truyền tống trận mất đi, một tiếng nói lạnh thấu xương nhưng lại khiến người ta mê muội, tôn sùng vang lên:

-Ân Nhi ngày càng to gan, ngay cả mẫu thân Long Tiên này cũng khó quản nổi Ân Nhi rồi.

Bạn đang đọc Thập Nhị Thiên Vĩ sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.