Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn tay nứt nẻ (1)

Phiên bản Dịch · 962 chữ

Món “cạc cạc” thật sự là rất ngon.

Ô Đào ăn nguyên một bát, canh nóng nóng làm ấm bụng, cô bé cảm thấy một ngày bôn ba mệt nhọc của mình đều tiêu tan hết, toàn thân đều cảm thấy thoải mái.

Cơm nước xong xuôi, cô bé và Ninh Diệu Hương nói đến chuyện mang cơm ngày mai: "Nhà chúng ta không phải có cái vạc cơm cũ tráng men sao, con sẽ dùng cái đó mang theo một cái bánh cao lương.”

Ninh Diệu Hương lại hỏi: "Vạc cơm cũ tráng men?”

Ô Đào: "Đúng vậy, chính là ở cái rương ngăn kéo…”

Ninh Diệu Hương lại đột nhiên đổi sắc mặt, vỗ bàn một cái: "Ai cho con động vào chỗ đó!”

Ô Đào sợ tới mức run rẩy, không biết làm sao.

Sắc mặt Ninh Diệu Hương tái xanh, không nhìn Ô Đào nữa.

Ô Đào cứng đờ ngồi tại chỗ, rồi liền nhớ tới bộ phim phóng sự kia. Có người đánh giá bộ phim phóng sự, nói Ô Đào trong bộ phim phóng sự rõ ràng là có điều kiện ác liệt sinh trưởng từ nhỏ, thiếu thốn sự giáo dục từ gia đình, còn nói từ nhỏ đã có cảm giác không an toàn.

Những lời kia, Ô Đào không hiểu, cũng không quá để tâm, nhưng mà hiện tại, bị Ninh Diệu Hương làm giật mình như thế, lúc cô bé hoàn toàn không biết nên làm thế nào thì lại đột nhiên nhớ tới.

Có rất nhiều thứ cô bé hoàn toàn không có cách nào lý giải, nhưng giờ khắc này, thật kỳ diệu, cô bé lại tự mình trải qua hết thảy.

Cô bé nghĩ, những lời mà người kia nói, chính là chỉ hiện tại.

Vậy cô bé nên làm cái gì bây giờ?

Cô bé phải làm như thế nào mới có thể cải biến hết thảy, để cho mình không trở thành cái người "thiếu thốn cảm giác an toàn" kia.

Ô Đào mờ mịt ngồi ở chỗ đó, ngây ngốc suy nghĩ một phen, nhưng cũng không có cách nào khác. Nhưng mà cô bé cảm thấy, mình tốt nhất là không nên để ý, hoàn toàn không thèm để ý, như vậy có lẽ mới là tốt nhất.

Lúc này, Ninh Diệu Hương lại đột nhiên để tay xuống bàn, đứng dậy, lấy từ cái giường tủ dưới đáy giường một chồng giấy da trâu hơi có niên đại, phía trên đã phủ đầy tro bụi.

Ninh Diệu Hương lấy ra, đi đến trước lò vỗ vỗ, lúc này mới ném cho Ô Đào: "Những cuốn sách kia của con đều là bỏ tiền ra mua, con tay bẩn, làm hỏng nó thì lại tiếc. Bọc bìa cho nó đi.”

Ô Đào vội vàng gật đầu, thế là liền chạy đi lấy một cái kéo trong cái sọt gần đầu giường ra, bắt đầu thử làm bìa sách.

Cô bé không biết làm, nhưng mà cũng có thể tưởng tượng ra đại khái nên liền thử làm một chút, miễn là có thể bọc sách lại là được.

Ô Đào gói kỹ một cái, cẩn thận nhìn nhìn Ninh Diệu Hương, Ninh Diệu Hương còn đang cúi đầu thêu thùa may vá, cô bé liền cầm quyển sách đã được gói kỹ đi đến trước mặt Ninh Diệu Hương: "Mẹ, mẹ nhìn con bọc có được không?”

Ninh Diệu Hương đến cả ngẩng đầu cũng không ngẩng: "Đẹp.”

Ô Đào liền cười nói: "Vâng, con cũng cảm thấy rất đẹp.”

Ninh Diệu Hương không để ý, Ô Đào liền không cười được nữa, cô bé lại cúi đầu tiếp tục bao bìa sách, lúc bao khó tránh khỏi sẽ nghĩ, có phải mình là con nhặt được hay không.

Trẻ con nào cũng có một ước mơ, đó là khi mẹ của chúng không đối tốt với chúng thì bọn chúng sẽ không nhịn được mà mơ ước đây không phải là mẹ ruột của mình, kỳ thật trên đời này còn có một mẹ ruột khác, sẽ tới tìm mình, yêu thương mình, mua cho mình đồ ăn ngon, cho mình bánh kẹo, bọc cho mình bìa sách, sẽ cười nói ôn nhu ngọt ngào với mình.

Nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời viển vông mà thôi, chờ mong nho nhỏ rất nhanh đều sẽ tan vỡ, mẹ với Thanh Đồng cũng như vậy. Mình và Thanh Đồng có vẻ ngoài rất giống nhau, người khác đều nói mắt mình và mẹ giống nhau, cho nên làm sao là con nhặt được.

Giấc mộng về người mẹ ôn nhu lập tức bị phá huỷ, Ô Đào cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cúi đầu tiếp tục bao bìa sách, đèn điện đã tắt, chỉ có ngọn đèn dầu.

Dưới ngọn đèn to như hạt đậu rang muối, cái kéo sắc bén cắt qua giấy da trâu ố vàng, phát ra thanh âm rất nhỏ, kèm theo là âm thanh “tách tách” thỉnh thoảng phát ra trong ngọn đèn.

Buổi tối nằm ở trên giường, Ô Đào suy nghĩ rất nhiều, cô bé biết mình phải học chữ trước, phải học rất nhiều chữ.

Ngoại trừ biết chữ, cô bé còn muốn luyện tập viết chữ.

Thế nhưng bút chì và vở không thể tùy tiện dùng, dùng hết còn phải đi mua, cho dù viết xong lau đi thì cũng lãng phí tẩy.

Ô Đào định dùng phấn viết, có thể viết trên phiến đá. Cô bé thậm chí còn nhớ lúc trước kia nhặt lõi than, thỉnh thoảng sẽ nhặt được hoạt thạch, cái đó viết chữ đẹp hơn so với phấn, sẽ không làm tay bị dính bụi.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh của Nữ Vương Bất Tại Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Truongxuancung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.