Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thích em từ khi nào thế

Phiên bản Dịch · 932 chữ

Đôi môi mềm mại ấm áp của cô dán lên môi anh, sau đó lại hôn lên yết hầu, đôi mắt sáng long lanh như đang cười dịu dàng, tràn đầy tình cảm mà Hạ Tùng Bách chưa bao giờ nhìn thấy.

Một sợi tóc buông xuống bờ vai, giống như bàn tay nhỏ đang vuốt ve, khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Hạ Tùng Bách không nhịn nổi rên lên một tiếng, sau đó đầu óc lập tức tỉnh táo lại, anh cố cử động người để kháng cự, nhưng lại không kìm nén được hơi thở nặng nề của mình

Anh cất giọng khàn khàn giống như bị mài qua giấy ráp, giọng nói vừa mơ màng lại vừa trầm thấp: “Buông tôi ra.”

Lúc này cô gái mới ngồi thẳng người dậy, cất giọng trong veo: “Anh có muốn thử tìm hiểu tôi không?”

Hạ Tùng Bách vừa nghe thấy vậy, cả người giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm có một tia kinh ngạc thoáng qua, nhưng anh không dám tin tưởng.

Anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, vất vả dịch sang bên cạnh, cách cô nửa mét, phủi sạch quan hệ. Đôi môi tái nhợt mấp máy vài cái, trên khóe môi vẫn còn hơi ấm của cô, vẫn còn mùi hương, hơi thở nhè nhẹ của đối phương, lúc này nó trở nên tươi đẹp khác thường.

Anh cố làm mặt lạnh, nhưng mà lỗ tai lại đỏ bừng.

Triệu Lan Hương sờ nhẹ lên lỗ tai đáng yêu của anh, hỏi lại một câu nữa: “Không cần sao? Vậy tôi hôn đến khi nào anh đồng ý mới thôi.”

Nói xong, cô lại đè xuống, mút mút môi anh.

Hạ Tùng Bách hô hấp càng dồn dập hơn, máu trong người anh giống như chảy ngược, chảy thẳng hết lên mặt, hơi thở nặng nề, giống như người bị bệnh rất nguy kịch, để mặc cô thích làm gì thì làm, không hề có sức chống cự.

Đột nhiên Triệu Lan Hương cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, người ta đã bị thương như vậy rồi, cô còn ỷ thế hiếp người. Nếu như ngược lại, vào lúc anh vẫn còn sinh long hoạt hổ, cô làm gì có gan cưỡng ép anh.

Cô dừng lại buông lỏng anh ra, trong lòng có chút xấu hổ, đồng thời lại có chút buồn bã, cô cố tỏ vẻ mình không sao cả nói: “Được rồi, nếu anh không đồng ý thì thôi vậy, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì…”

Cô còn chưa nói xong, cả người bỗng nhiên đã ngã xuống giường, tất cả ngôn từ đều bị bao phủ trong cái hôn ngây ngô của người đàn ông, trái tim Triệu Lan Hương đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đập nhanh đến mức dường như nhịp tim đã quá một trăm lần trên một phút, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.

……

Mẹ nó, đúng là quá đã.

Đây là tất cả cảm nhận của Triệu Lan Hương khi bị anh đảo khách thành chủ áp xuống dưới giường, hôn đến mức đầu óc toán loạn.

Đúng là vừa bạo lực lại vừa ngây ngô, giống như một con nghé con chỉ biết húc đầu về phía trước, cả người đều đầy sự nhiệt tình.

Sau khi bị hôn, Triệu Lan Hương chép miệng hưởng thụ, cô dùng ngón cái sờ lên đôi môi đã sưng lên của mình, rồi nghi ngờ hỏi: "Anh thích em từ bao giờ thế?"

Nhưng mà người đàn ông trên giường đã lấy chăn che kín đầu lại, giả vờ ngủ như chết rồi.

Triệu Lan Hương cũng không vội, cô cười híp mắt thu dọn lại căn phòng bừa bộn, dọn những mảnh thủy tinh của bình thuốc bị vỡ đem ra ngoài.

Hai lần đều bị vỡ chai đựng thuốc, nhưng mà lần này tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng. Lần trước, là lần đầu tiên lòng cô nổi lên cơn bão tuyết, còn lần này lòng cô lại cảm thấy ngọt như bị bao phủ bởi đường mật, ngọt ngấm vào tận tâm can.

Hứ... Người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững này, bình thường giả vờ giống lắm, không lộ ra chút dấu vết nào cả, ngay cả người có hỏa nhãn kim tinh như Triệu Lan Hương cũng không nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Triệu Lan Hương cảm thấy miệng mình ngọt như vừa uống nước đường, còn chứa cả hương vị của anh, cô lè lưỡi ra liếm môi một cái, nhớ lại dư vị ngày trước.

Đây chính là nụ hôn mạnh mẽ phiên bản tuổi trẻ của lão chồng già nhà cô, rất đáng quý đó.

Cô đẩy đẩy anh, rồi ra khỏi giường, sau đó cũng không thẹn thùng rời khỏi đó ngay lập tức như những cô gái khác, mà kéo người đàn ông đang rúc đầu trong chăn ra, sau đó cẩn thẩn kiểm tra lại miệng vết thương cho anh.

Cô nhíu mày lo lắng: "Mặc quần áo tử tế, em đưa anh đi trạm xá khám thử, cả người toàn vết thương, rất dọa người đó."

Hạ Tùng Bách nheo mắt, thản nhiên nói: "Không sao đâu."

Nhưng bàn tay dưới chăn đã nắm chặt thành nắm đấm.

Triệu Lan Hương nói: "Đi khám thử xem, để em yên tâm một chút, em đi bảo bí thư chi bộ viết giấy giới thiệu."

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ của Tố Muội Bình Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 738

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.