Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về cùng

Phiên bản Dịch · 514 chữ

“Đi, về nhà với bọn anh!” – Lâm Nhị Bảo nhiệt tình mời, bên ngoài lớp học còn có Triệu Tiểu Tứ và Lưu Nhị Trụ đang đứng chờ.

“Em muốn về cùng anh trai.” – Bì Tiểu Tiểu chậm rãi lên tiếng, từ chối lời mời của Lâm Nhị Bảo.

“Ồ, vậy chúng ta có thể về cùng nhau.” – Lâm Nhị Bảo nghe cô bé nói vậy còn hớn hở hơn.

Lâm Nhị Bảo năm nay mười ba, mục tiêu vốn chỉ là lấy được bằng tốt nghiệp tiểu học mà thôi.

Chính bọn nó cũng không ngờ một ngày nào đó lại cảm thấy hứng thú với việc học tập, bọn nó đều rất thích thầy Bì.

Mặc dù Bì Hướng Dung năm nay cũng mới mười bảy, tuổi tác hai bên không chênh lệch bao nhiêu nhưng dầu gì anh cũng là học sinh cấp ba.

Bì Tiểu Tiểu liếc nhìn bọn nó mấy lần, chẳng hiểu tại sao mấy người này lại muốn về cùng cô bé và anh trai nữa.

Song cô bé cũng không thèm để ý, nện bước về phía văn phòng, theo sau là đám Lâm Nhị Bảo.

Bì Hướng Dung đang đứng trước cửa văn phòng chờ Bì Tiểu Tiểu cùng về ăn cơm, thấy mấy người theo sau cô bé còn tưởng là em mình bị bắt nạt bèn nghiêm mặt bước qua.

“Tiểu Tiểu!”

“Anh!”

“Em chào thầy Bì!”

“Chuyện gì đây?” – Bì Hướng Dung nghiêm túc nhìn đám Lâm Nhị Bảo, hay lắm, toàn là mấy nhóc quỷ nghịch ngợm thường ngày vẫn khiến người trong đại đội đau đầu.

“Chúng em muốn về cùng hai người ạ!” – Lâm Nhị Bảo hăng hái nói, cậu ta cảm thấy dáng vẻ này của thầy Bì đặc biệt phong cách.

Tầm tuổi này của bọn nó vốn là thời điểm thích ngưỡng mộ ai đó, thầy Bì Hướng Dung không lớn hơn cả đám bao nhiêu nhưng lại là một người cực kỳ xuất sắc. Cậu ta không tự chủ được muốn ở gần thần tượng.

Bì Hướng Dung yên lòng: “Có phải không biết đường đâu, hay ho gì mà chờ về cùng?”

Chuyện này hả, Lâm Nhị Bảo sờ đầu, cậu ta chẳng biết nên giải thích ra sao.

“Về cùng đi!” – Bì Tiểu Tiểu đeo cặp sách lên lưng, giải vây giúp đám Lâm Nhị Bảo: “Anh, cõng em.”

Cô bé đi bộ được, chẳng qua tốc độ rất chậm.

“Ầy Bì Tiểu Tiểu, lớn tướng rồi còn muốn thầy Bì cõng hả?” – Lâm Nhị Bảo rất ngạc nhiên.

Bì Tiểu Tiểu ghé lên lưng anh trai, thầm nghĩ sớm biết vậy mặc cho mấy anh lúng túng chết luôn.

“Cơ thể Tiểu Tiểu không được khỏe.” – Bì Hướng Dung nghiêm túc giải thích: “Em xem con bé mới cao được từng này.”

Anh rút một tay ra ra dấu, ước chừng độ cao đến đùi mình.

Bì Tiểu Tiểu ở trên lưng anh trợn mắt.

“Ồ, đúng thật!” – Lâm Nhị Bảo đồng tình.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Cả Nhà Là Thánh Cãi của Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dora
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.