Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 764 chữ

Tháng 11 năm 1974, huyện Long An là một huyện phía Nam cũng đã bước vào đầu mùa đông, tối hôm qua còn có một trận mưa, hôm nay trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Trên đường phố ít người hơn so với bình thường không ít, có điều ở Cung Tiêu Xã vẫn tấp nập người như cũ, Lâm Thính Vãn mua những đồ vật mà mẹ cô dặn dò rồi chen ra Cung Tiêu Xã, trên người đều toát ra một thân mồ hôi mỏng, ra khỏi cửa chính gặp phải gió lạnh làm cô run rẩy một chút.

Cô đưa tay đem khăn quàng cổ quấn một vòng rồi xách theo giỏ thức ăn bước nhanh về nhà, cô xuyên sách đã nửa tháng, nhưng vẫn như cũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nửa tháng trước nàng vừa được thăng chức trong vũ đoàn, vũ đoàn có một hồi lưu diễn toàn cầu, khi đi lưu diễn nước đầu tiên liền gặp phải xui xẻo sự cố sân khấu, sau đó vừa mở mắt cô liền đi tới vừa quen thuộc lại vừa xa lạ thập niên 70.

Quen thuộc là khi còn bé thường xuyên nghe ông bà nội kể chuyện thời đại đó, xa lạ là bởi vì những thứ này chỉ tồn tại trong lời nói của ông bà nội, bản thân cũng không có cảm thụ qua.

Nhưng mà năng lức thích ứng của cô coi như mạnh, trong vòng nửa tháng cô đã từng bước thói quen ở nơi này, chỉ là có chút hoài niệm tin tức phát triển thời đại.

Lâm Thính Vãn mới đi đến cửa nhà liền thấy trong tay mẹ mình Trình Hoa Trân cầm chổi lông gà đuổi theo em gái từ trong phòng chạy ra, trong tay giơ chổi lông gà thật cao chậm chạp không rơi xuống.

“Chị ba cứu em.”

Lâm Thính Vân nhìn thấy chị gái giống như nhìn thấy cứu tinh nhào vào trong ngực cô, Lâm Thính Vãn không có phòng bị, bị nhào vào lùi lại hai bước.

Trình Hoa Trân giơ chổi lông gà lên thật cao, sau khi nhìn thấy con gái thứ ba dường như tìm được cớ không đánh tới, nhẹ nhàng buông xuống, đưa tay nhận lấy giỏ thức ăn trong tay Lâm Thính Vãn, nhìn áo khoác nhung không tính là dày của cô nói, "Trời lạnh như thế, đi ra ngoài sao không mặc thêm một bộ quần áo?" Nói xong sờ sờ tay con gái.

Lâm Thính Vãn vừa tháo khăn quàng cổ vừa đi vào nhà nói, "Cũng không lạnh, chỉ là gió hơi lớn.”

Trình Hoa Trân không nói gì, như là có tâm sự mang theo giỏ thức ăn đi vào phòng bếp, thấy Lâm Thính Vãn đi theo tới, đem thức ăn buổi trưa muốn ăn lấy ra đặt ở trong ngăn tủ bên cạnh nhìn thoáng qua chung quanh, có chút muốn nói lại thôi nhìn con gái một cái.

Cha mẹ nhà họ Lâm là công nhân viên chức của xưởng đường ở huyện thành, cả nhà ở tòa nhà công nhân viên chức của xưởng đường, thời đại này sắt thép, xưởng đường đều thuộc về đơn vị quốc gia có phúc lợi tốt, nhà họ Lâm lại có vợ chồng đều là công nhân viên chức, cho nên phòng ở được phân đến coi như rộng rãi.

Nhưng mà hiện tại toà nhà công nhân viên chức có một điểm không tốt chính là phòng bếp thuộc về địa phương công cộng, một hàng dài tất cả đều là phòng bếp kiểu mở của các nhà các hộ.

Lúc này là thời điểm chuẩn bị cơm chiều, phòng bếp công cộng người không ít, lại là ở cùng một chỗ rất nhiều năm hàng xóm, có lời nói cũng không ít, thân thiện nhưng khuyết thiếu tính tư mật.

Hôm nay là sinh nhật của cha Lâm Thính Vãn, Lâm Thành An, thời đại này không thích những thứ này, nhưng mà Trình Hoa Trân vẫn cố ý mua thịt, dự định buổi tối nấu thịt, hầm một con cá, xào hai món ăn, thêm một đĩa đậu phộng.

Một buổi chúc mừng đơn giản và giản dị ở trong thời đại này đã không tồi rồi.

"Chị Hoa Trân, hôm nay nhà chị ăn thịt à?" Hàng xóm bên cạnh Lý Thúy Phân bưng thau rửa rau đi ra liền nhìn thấy trong thau rửa rau có thịt ba chỉ nhìn nhiều một chút.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhỏ Hạnh Phúc của Thanh Tri Hứa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ennie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.