Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống tốt đẹp 1

Phiên bản Dịch · 942 chữ

Trước đây lúc kết bạn ăn cơm chực, anh đã giúp đoàn trưởng Khương gánh rất nhiều hỏa lực, lúc thúc giục kết hôn đều là giục anh.

Anh trẻ tuổi, anh tuấn, gia thế tốt, là một cái bánh bao thơm, những chị dâu kia vừa thấy anh, làm sao còn quan tâm tới đoàn trưởng Khương, một lòng một dạ giới thiệu đối tượng cho anh.

Vương Hữu Lý thở dài một hơi, anh ta tận tình khuyên nhủ: "Em dâu là cô gái tốt, cậu vẫn đừng học theo đoàn trưởng của các cậu, học theo tôi làm người chồng ba tốt tương lai của viện gia chúc đi."

Cố Thịnh ha ha một tiếng, dự định đi ngủ một giấc.

"Cậu cũng đừng thế mãi, khiêm tốn một chút, cẩn thận em dâu đổi ý không đi theo cậu, tuy nói đã gạo nấu thành cơm, thế nhưng hai người còn chưa nhận giấy kết hôn, người ta đổi ý vẫn còn kịp, một cô gái xinh đẹp như thế, sau này ở lại Thượng Hải làm giáo viên, làm bác sĩ không tốt à?"

Bước chân của Cố Thịnh dừng lại, không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Vương Hữu Lý ở lại lắc đầu một cái, anh ta vừa thổn thức vừa cảm khái, đồng thời, không thể tránh khỏi cảm thấy an tâm.

Anh ta viết tờ giấy cam đoan ấy, quả thực không có khả năng làm được 100%, nhưng thái độ của anh ta bày ra ở đó, cũng tuyệt đối thực hiện một cách tích cực.

Cho dù làm không tốt…

Ít nhất còn có thể lôi kẻ ‘phản diện’ Cố Thịnh ra lót đường.

*

Hai mẹ con Hạ Minh Chương không nhận được kết quả tốt gì ở tiệc cưới, gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng. Hạ Minh Chương ngóng trông Triển Ngải Bình giả vờ kết hôn, trong lòng cô còn nhớ tới anh ta, nói không chừng ngày hôm sau tỉnh lại, cô sẽ hối hận rồi tới nhà tìm anh ta…

Ai biết ngày hôm sau người tìm tới cửa cũng không phải Triển Ngải Bình, mà là bà cụ Tần, cũng chính là mẹ chồng của quả phụ kia.

Bà cụ Tần dẫn theo một đám người, "Đập! Đập cho tôi!"

Đám người đằng sau bà ta cùng nhau tiến lên, bắt đầu đập phá nhà họ Hạ. Châu Giai Thúy hét ầm lên: "Các người muốn làm gì? Các người không thể làm xằng bậy!"

Hạ Minh Chương tiến lên ngăn cản, bà cụ Tần phun một ngụm nước bọt vào mặt anh ta, trên tay cầm một cây gậy đánh tới. Hạ Minh Chương thoáng không chú ý bị bà cụ đánh ngã trên mặt đất, trong đầu anh ta đang nghĩ làm sao thoát thân, "Bà ơi, là tôi có lỗi với nhà bà, nhà bà muốn bù đắp gì ——"

Bà cụ Tần nhắm ngay một chỗ, trực tiếp cho anh ta một cước đoạn tử tuyệt tôn, dùng hết sức mạnh toàn thân đạp thẳng lên, ngược lại bà ta đã là người bước nửa bước vào quan tài rồi, con trai không còn, cháu trai lại là con của người khác, một bà già như bà ta sống còn có nghĩa lý gì?

Trực tiếp đồng quy vu tận với anh ta!

Cái thứ này, để anh ta chết luôn cũng là hời cho anh ta!

"Thiên Tứ? Tôi đâm con mẹ nó luôn." Bà cụ Tần đạp thứ kia, trong ống tay áo giũ ra một con dao, đâm tới một cách chuẩn xác.

"A!!!!" Hạ Minh Chương phát ra tiếng kêu như giết heo, một vũng máu ướt đẫm quần anh ta.

Châu Giai Thúy vừa thấy hình ảnh kia, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

*

Không tới mấy ngày, Triển Ngải Bình biết nhà họ Hạ xảy ra "thảm án". Hạ Minh Chương không chết, bà cụ đã phế thứ vô dụng đó, có người nói lúc khiêng tới bệnh viện, còn có một nửa cái đó rớt xuống, có không ít người trong ký túc xá nhìn thấy.

Chuyện này vừa xảy ra, đám đàn ông xung quanh đều cảm thấy căng thẳng, không ít quả phụ được thanh tịnh hơn không ít, còn những lời đàm tiếu của đám đàn ông cũng ít đi, người dám đến quấy rầy quả phụ ít hơn, chỉ sợ lại xuất hiện một người mẹ chồng liều mạng tàn nhẫn, học theo.

Bà cụ Tần lớn tuổi, cho dù ngồi tù cũng chẳng qua là vào trong tù an dưỡng tuổi già, huống chi là chuyện có nguyên nhân, Hạ Minh Chương chỉ mất thứ vô dụng đó thôi, chứ người vẫn còn sống rất tốt.

Anh ta còn bị chuyển xuống đi cải tạo.

Sau khi Triển Ngải Bình biết kết cục của anh ta, nghĩ thầm cũng thật là hả hê lòng người, có điều những chuyện này đã không còn liên quan gì tới cô, bây giờ cô là vợ mới cưới của Cố Thịnh, cuối năm phải quần quật chuẩn bị đón tết.

Chu Kiều Dung và Triển Ngải Giai trở về, Triển Bác gọi điện thoại cô: "Kết hôn rồi sinh sống cho cẩn thận, đừng cứng đầu, nghe Tiểu Cố nhiều hơn… Sớm lãnh giấy kết hôn."

Triển Ngải Bình thuận miệng đáp một tiếng, mặc dù là cha ruột nhưng ở trong mắt cô, cũng là người đã chết từ rất nhiều năm trước rồi, tình cảm cha con nhỏ bé ấy đã sớm tan theo mây gió.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn của Tùng Thử Tuý Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ND_TIEUMOC
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 310

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.