Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Anh Em Tâm Sự

Phiên bản Dịch · 2309 chữ

Trận mưa này không nhỏ.

Từ buổi sáng lúc 11h vẫn luôn mưa đến chạng vạng, lúc này mưa mới chậm rãi nhỏ dần.

Mưa rơi tuy nhỏ, nhưng bầu trời vẫn dầy đặc mây đen, hiển nhiên còn chưa hết đâu.

Đội trưởng đã bảo cháu trai mang áo mưa tới trả, ban đêm lúc mưa nhỏ hơn, Vệ Thế Quốc liền mặc áo mưa, còn mang theo cả giỏ trúc ra ngoài.

Hắn hiện tại cũng không quá muốn nói chuyện với cô, bất quá Tô Tình cũng không để ý nhiều, chỉ là trước khi người đàn ông này đi ra ngoài cô liền nhét vào miệng hắn một viên kẹo sữa.

Hắn mở miệng muốn nói cô giữ lại mà ăn, hắn không muốn ăn, nhưng lúc há miệng Tô Tình liền nhét kẹo sữa vào.

Vệ Thế Quốc đến tìm Hắc Thán, hai chú cháu cùng nhau đi mò cá, miệng ngậm kẹo sữa mà ngọt ngào tới tận tim.

Hôm nay thu hoạch cũng khá tốt, không sai biệt lắm khoảng bốn giờ đi ra ngoài mò cá, cũng không lâu lắm, khoảng sáu giờ rưỡi liền về đến nhà .

Còn mang theo rất nhiều cá trong sọt về, trong đó cá trích là nhiều nhất, có cá lục, mặt khác còn có một ít cá chép, tuy rằng không lớn nhưng cũng phải được một cân.

Cái này khiến đôi mắt Tô Tình không nhịn được mà tỏa sáng: "Trời đổ mưa mà sao có nhiều cá như vậy?"

"Bên kia có đạp chứa nước, trời đổ mưa cá lại càng nhiều." Vệ Thế Quốc nhìn Tô Tình một cái, nói.

"Ngày mai nhà thím Mã làm đậu hũ, cá trích giữ lại một nửa tiếp tục nuôi, tối nay ăn cá hầm trước nha?" Tô Tình hỏi.

"Được." Vệ Thế Quốc cũng không có ý kiến, giữa trưa ăn sủi cảo rất no, nhưng giờ hắn đã đói bụng rồi.

Tô Tình cắt một ít gừng còn có hành, lột mấy tép tỏi, lần trước mua được không ít xì dầu, như vậy liền vừa vặn , đem cá giết rồi mang đi hầm.

Món chính là bánh ngô, tâm tình Tô Tình rất tốt; cô cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ lắm, nói: "Thế Quốc, tối nay ăn nhiều một chút, anh bồi bổ cho tốt."

Bên kia Vệ Thế Quốc đang giết cá, nghe xong thiếu chút nữa cắt vào tay mình.

Ngoài mặt lời nào cũng không nói, nhưng trong lòng lại nhịn không được oán thầm, cô lại muốn câu dẫn hắn!

Tô Tình tột cùng là muốn làm gì? Thật sự nghĩ là chính mình mang thai, cho nên mới muốn sống cùng hắn cho thật tốt hay sao?

Nếu mà nghĩ như vậy thì cũng đúng.

Được...

"Chờ thêm một chút thời gian nữa, cô ngồi xe lừa vào trong thành đi kiểm tra thân thể." Vệ Thế Quốc tuy rằng đắn đo suy nghĩ, nhưng vẫn kiên quyết muốn cảnh tỉnh chính mình, tuyệt đối không thể ôm tâm lý may mắn mà sống.

Tô Tình hiểu lầm chính mình mang thai, nhưng cái này cũng khó trách, cô có hiểu biết gì về vấn đề này không? Hắn kỳ thật lớn như vậy rồi cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng là đàn ông thì trời sinh có cảm giác về phương diện này.

Ngoài ra, cánh đàn ông tụ tập cùng một chỗ không phải đều nói đến vấn đề ở trên giường hay sao?

Cho nên mưa dầm thấm lâu, Vệ Thế Quốc đương nhiên cũng biết một ít, không nhiều, nhưng tuyệt đối hiểu biết hơn so với Tô Tình.

Bảo cô đi kiểm tra trong thành là tốt nhất, không mang thai sẽ không đối tốt với hắn nữa, hắn cũng không cần thừa nhận áp lực lớn như vậy.

Tô Tình gật gật đầu nói: "Khi nào rảnh tôi sẽ đi, về sau tôi còn muốn thường xuyên đi khoa sản kiểm tra."

Khóe mắt Vệ Thế Quốc giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, tùy thôi, chờ kiểm tra xong biết không mang thai thì cô sẽ trở lại như cũ.

"Hoa hồng xấu hổ yên tĩnh mở ra ~" Tô Tình tiếp tục hát tiểu khúc.

Vệ Thế Quốc giết cá xong liền đưa cô đi nấu, nhìn Tô Tình ở phòng bếp một bên bận rộn nhưng miệng lại không ngừng ca hát, nhịn không được ao ước, cô thật không ghét bỏ nếu mang thai con của hắn sao?

Ít nhất bây giờ xem ra, hắn không nhìn thấy dấu hiệu cô ghét trong bụng có con của hắn.

Tuy rằng tỷ lệ có con không cao.

Nhưng Tô Tình cũng có chút chờ mong, không thấy cô vẫn luôn tự bồi bổ thân thể hay sao? Trước kia tuy rằng cũng thích ăn, nhưng lại càng thích mặc, hiện giờ cô rất chú tâm vào mỗi bữa ăn của mình, mỗi ngày đều ăn ngon.

Vệ Thế Quốc một bên đan lồng gà lại nghĩ, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nghĩ đến, bởi vì hắn không hiểu trong đầu cô đang suy nghĩ những gì nữa.

Lồng gà trong tay đan không sai biệt lắm, lúc này trong phòng bếp mùi hương của cá đã tỏa ra bốn phía, cuối cùng Tô Tình lấy nắp đậy nồi lại, nói: "Ninh một chút cho cá càng ngọt vậy là có thể ăn tối rồi."

"Được." Vệ Thế Quốc đáp ứng cô một tiếng.

"Thợ mộc trong thôn tay nghề có tốt không? Nếu được, nhờ thợ mộc làm xe đẩy cho trẻ con." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc nhếch miệng, nói: "Còn sớm."

"Biết là còn sớm, nhưng làm cũng không nhanh như vậy." Tô Tình nói.

"Chờ mùa đông tới rồi làm cũng không muộn." Vệ Thế Quốc đạo.

"Người ta làm đồ cưới hay tủ giường gì đó đều tìm hắn, không nhất định có thời gian làm cho chúng ta, nhưng không có thì không được, tôi liền viết thư cho anh cả của tôi, bảo anh tôi hướng xưởng nội thất làm một chiếc, đến thời điểm ăn tết thuận tiện mang về." Tô Tình nghĩ, đôi mắt nhịn không được tỏa sáng.

Chủ ý thật sự quá hợp lý.

"Ăn cơm trước đi." Tô Tình tạm thời không nghĩ nữa, đi vào mang cá cùng bánh bột ngô ra.

Vệ Thế Quốc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mà thôi, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, để cô nói cho sướng mồm, chờ cô đi bệnh viện kiểm tra phát hiện mình không mang thai, hết thảy đều không cần suy nghĩ nữa.

Hắn cơ hồ có thể cảm nhận được cuộc sống bây giờ tốt đẹp như thế nào; sau này chờ Tô Tình phát hiện mình không mang thai cuộc sống sẽ lại càng trở nên tệ.

Nghĩ như vậy, Vệ Thế Quốc cảm thấy cá hầm này không còn thơm nữa.

Ăn cơm tối xong hắn liền rửa bát, sau đó lại đi ra ngoài, Tô Tình hỏi: "Muốn đi đâu vậy?"

"Đi tìm Cương Tử ngồi nói chuyện một chút." Vệ Thế Quốc theo bản năng đáp.

"Được, anh cứ đi đi." Tô Tình gật gật đầu.

Vệ Thế Quốc nói thật sự không sai, quan hệ cùng những người trong thôn kia cũng tốt, nhưng không tốt tới mức đó.

Nhưng cùng Vương Cương không giống nhau, tuy rằng có nhiều chuyện hắn làm mà Vương Cương không hề biết, nhưng đối với chuyện nhà mình, Vệ Thế Quốc vẫn nguyện ý đến tìm Vương Cương nói chuyện một hai câu.

Vương Cương mãi cho tới bây giờ mới biết tất cả mọi chuyện, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Chuyện là Tô thanh niên trí thức không hiểu biết về phương diện đó, cho nên hiểu lầm chính mình có thai, cho nên tính tình mới chuyển biến rõ ràng như vậy.

Vương Cương đã là cha của hai đứa nhỏ rồi, tuy rằng trình độ văn hóa không cao, không học được nhiều thứ, nhưng kinh nghiệm về phương diện này là có.

Thời gian ngắn như vậy mà đã biết mình mang thai rồi sao?

"Anh có tính toán gì không? Anh có muốn cùng Tô thanh niên trí thức sống với nhau hay không?" Vương Cương nhịn không được nhỏ giọng hỏi.

"Tôi không biết cô ấy nghĩ những gì." Vệ Thế Quốc cau mày nói.

"Vì sao anh lại không biết Tô thanh niên trí thức nghĩ gì, biểu hiện của cô ấy còn chưa đủ rõ ràng sao, nếu thật sự mang thai cô ấy muốn cùng anh sống cho thật tốt, hiện tại mấu chốt là phải xem anh!" Vương Cương nói.

"Xem tôi làm gì?" Mày Vệ Thế Quốc nhăn sâu hơn.

"Đương nhiên là xem anh nghĩ như nào rồi, anh nếu muốn sống cùng Tô thanh niên trí thức, vậy thì thêm chút sức lực, biển giả thành thật, như vậy là xong rồi!" Vương Cương nhỏ giọng nói.

Vệ Thế Quốc trong lòng nhảy dựng.

"Nhưng nếu anh không nghĩ tới chuyện đó, vậy thì quên đi, nhưng thân thể trong sạch của Tô thanh niên trí thức đều trao cho anh, nếu như không có con với nhau, cô ấy cũng không nhất định không đi theo anh, muốn có con không phải rất dễ dàng hay sao, làm nhiều vài lần liền có? Hiện giờ thái độ của cô ấy đối với anh đã thay đổi, tôi nghĩ nguyên nhân cũng không phải do con cái, chủ yếu vẫn là tự cô ấy nghĩ thông suốt." Vương Cương nói.

"Cô ấy làm sao mà nghĩ thông suốt được, cô ấy mê mẩn Bùi thanh niên trí thức như vậy anh còn không biết sao?" Vệ Thế Quốc nói.

"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, anh kể một chút thái độ của cô ấy đối với anh đi!" Vương Cương nói.

Hắn cũng chỉ vì hạnh phúc anh em hắn, đây cũng không dễ dàng a, đường đường là một người đàn ông thô lỗ cũng có thể nói những lời dễ nghe như vậy.

"Rất tốt." Vệ Thế Quốc nhếch miệng, ăn ngay nói thật đáp, nhưng hắn cảm thấy cũng không kiên định lắm.

Vương Cương biểu tình đầy mặt nhìn Vệ Thế Quốc: "Như vậy là tốt rồi, chuyện cùng Bùi thanh niên trí thức kia đều là chuyện quá khứ, hai ngày nay mọi người đều nói đến chuyện Trần Tuyết đưa canh gà cho Bùi thanh niên trí thức, sau khi Tô thanh niên trí thức biết cũng không đi qua nhục nhã Trần Tuyết không phải sao, tôi nghĩ cô ấy thông suốt rồi, hiện tại người không nghĩ sẽ mở lòng mình là anh ý, Tô thanh niên trí thức muốn có con, anh thêm chút sức làm cô ấy hài lòng, hết thảy mọi chuyện đều được giải quyết!"

"Hơn nữa Tô thanh niên trí thức coi trọng anh cũng không sai, anh ưu tú như vậy, tướng mạo đường đường chính chính, cao khỏe như vậy, làm việc cũng là một người tài giỏi, có cái gì không bản lĩnh? Sao anh lại thiếu tự tin trước Tô thanh niên trí thức như vậy."

Vệ Thế Quốc không phải không tự tin, hắn sẽ không cảm thấy mình kém hơn so Bùi thanh niên trí thức, hắn cảm thấy cô chính là gái thành phố lớn, sẽ không dễ dàng định cư ở nông thôn như vậy.

Nhưng hắn sẽ không nói với Vương Cương những chuyện đó, Vệ Thế Quốc về nhà thì thấy Tô Tình đang đánh răng.

Tô Tình nhíu mày nói: "Đánh răng xong đi ngủ sớm một chút, mấy ngày nay nghỉ ngơi nhiều một chút, lúc thu hoạch vụ thu mới có tinh thần."

Vệ Thế Quốc trong lòng có chuyện, chỉ ừ một tiếng.

Lúc hắn ra ngoài, Tô Tình đã tắm qua một chút, bây giờ cả người đều thoải mái.

Vệ Thế Quốc đi theo Tô Tình vào phòng ngủ, cũng lấy quần áo ra tắm rửa, mùa đông thì không được, nhưng vào mùa hè mỗi ngày hắn đều tắm rửa, hắn cũng rất thích sạch sẽ.

Hôm nay hai người cũng cùng nằm trên giường lò, nhưng bây giờ nhiều lắm cũng mới hơn tám giờ mà thôi, bên ngoài mưa vốn lất phất, một lúc sau lại biến thành mưa to.

"Phòng chúng ta ngủ sẽ không bị dột đi?" Tô Tình lo lắng hỏi.

"Năm trước vừa sửa qua, sẽ không bị." Vệ Thế Quốc nói.

Tuy rằng cách nhau một mét, nhưng Tô Tình vẫn cảm thấy hơi thở của hắn không ngừng hướng về phía bên này,khiến Tô Tình có chút khẩn trương.

Lúc trước cô đều vô tâm mà ngủ, cảm giác không quá mức như vậy, hiện giờ lại cùng hắn nằm như vậy, Tô Tình đương nhiên có điểm khẩn trương.

"Vậy anh đi ngủ sớm một chút." Tô Tình nói xong cũng quay lưng lại với hắn.

Vệ Thế Quốc không nói gì chỉ nhìn cô, tuy rằng trong phòng không nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được cô có chút kháng cự với hắn.

Quả nhiên Vương Cương không hiểu, Tô Tình chỉ vì mình mang thai nên mới đối tốt với hắn.

Trong bụng nếu không có gì, cô còn không trở mặt với hắn sao?

Nhưng dù sao cuộc sống như hiện tại hắn cũng rất hài lòng, cũng không muốn cùng cô trở mặt, việc này nên xử lý như nào đây?

Bạn đang đọc Thập Niên 70 : Nàng Dâu Là Thanh Niên Trí Thức ( Bản Dịch) của Niên Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiiNhii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.