Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà Con Xa Không Bằng Láng Giềng Gần

Phiên bản Dịch · 2425 chữ

Vệ Thế Quốc nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Hôm nay có lẽ sẽ được nghỉ nửa ngày."

Hắn rửa mặt xong liền ra ăn cơm sáng, lại là mỡ heo xào rau cùng với trứng luộc, ngày nào cô phô trương xa xỉ như thế.

Nhưng mà nghĩ lại thì rất thơm a, chính là mấy lượng dầu kia chỉ sợ không đủ dùng, mới được có mấy ngày...

"Nếu có thể nghỉ ngơi một chút là tốt nhất, buổi trưa tôi làm sủi cảo bồi bổ cho anh, vừa lúc cũng dưỡng thân thể ứng phó thu hoạch vụ thu." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc xem như không nghe thấy lời nói quan tâm của Tô Tình, hắn tuyệt đối sẽ không bị cô mê hoặc, bằng không về sau chỉ có hắn nếm mùi đau khổ.

"Chú, ông cháu bảo hôm nay đại khái sẽ mưa, cháu đã sớm đi thu giỏ bắt cá, không được nhiều cá trích lắm." Một đứa trẻ hơi đen thò đầu nhìn vào, nhìn thấy Vệ Thế Quốc ở nhà, hắn liền cầm sọt vào nhà.

Cá trích trong sọt không nhiều, nhưng có hai con, có hơi bé một chút, nhưng vẫn hầm canh được.

"Hôm nay không đi làm chú dắt cháu đi bắt cá." Vệ Thế Quốc nói.

"Được ạ." Đôi mắt đứa trẻ tức khắc tỏa sáng.

Tô Tình hỏi đứa trẻ: "Cháu muốn ăn kẹo sữa hay ăn trứng gà?"

"Thím giữ lại mà ăn, cháu không ăn đâu." Đứa trẻ lắc đầu trả lời.

Tô Tình liền nhìn Vệ Thế Quốc.

Vệ Thế Quốc thuận miệng nói: "Lấy kẹo đi?"

Nhưng vừa mới nói xong hắn liền hối hận, hắn yêu cầu muốn kẹo của cô làm gì,lấy xong rồi cô sẽ trở mặt sao?

Tô Tình không quan tâm sắc mặt của hắn, nghe vậy liền đi vào lấy kẹo sữa đưa cho cu nhóc, nói: "Cháu sớm như vậy đã mang cá tới đây chắc chưa ăn sáng đúng không, về ăn cơm với nhà trước đi."

Cu nhóc nhìn Vệ Thế Quốc rồi lại nhìn sang Tô Tình, lại nhìn một lúc, lúc này mới nhận kẹo sữa, nói: "Chú, cháu đi về trước a?"

"Được." Vệ Thế Quốc mặt bình tĩnh gật đầu.

Cu nhóc này gọi là Hắc Thán, là cháu trai nhà họ Vương, là con trai của Vương Thiết anh của Vương Cương, trước kia Vệ Thế Quốc thường xuyên sang chơi, nó đối với Vệ Thế Quốc tự nhiên là quen thuộc .

Hắc Thán về nhà liền đưa kẹo cho mẹ nó.

"Đường này ai cho con vậy?" Mẹ Hắc Thán sửng sốt một chút, hỏi.

"Chú Thế Quốc bảo thím đưa cho con." Hắc Thán nói.

"Tô thanh niên trí thức?" mẹ Hắc Thán biểu tình ngây dại, kinh ngạc nói.

"Đúng a." Hắc Thán gật gật đầu.

Mẹ Hắc Thán lập tức bát quái hỏi: "Chuyện là như thế nào, mau nói mẹ nghe?"

Hắc Thán nói: "Mẹ, con còn chưa ăn cơm nữa, mẹ có để phần con cơm không?"

Mẹ Hắc Thán liền bưng bát cháo đã phần cho con tới, Hắc Thán thực sự đói bụng, thở hổn hển liền ăn.

Chờ con trai ăn xong mẹ Hắc Thán mới vội vàng hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao.

"Chú Thế Quốc không phải bảo con đi bắt cá trích hay sao, sáng nay con đi thu sọt xách qua nhà chú ấy, có hai con thôi, nhưng mà thím rất vui vẻ, hỏi con muốn ăn trứng gà hay là kẹo sữa, con nói không cần, thím liền quay sang hỏi chú, là chú nói cho kẹo sữa, thím liền đưa con kẹo sữa." Hắc Thán nói.

Hắc Thán đương nhiên sẽ không từ chối kẹo sữa nhưng trên thực tế cá trích không đáng bao nhiêu tiền, kẹo sữa lại rất đáng giá, không phải nhà nào cũng ăn được, không giống cá trích muốn ăn thì chỉ cần ra sông bắt là được.

"Chú Thế Quốc bảo Tô thanh niên trí thức đưa con kẹo, Tô thanh niên trí thức liền nghe lời đi lấy kẹo cho con ăn?"Mẹ Hắc Thán bắt lấy trọng điểm hỏi.

Hắc Thán nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Là như vậy."

Mẹ Hắc Thán đưa con trai một viên kẹo sữa, còn một viên giữ lại để mang tới cho em dâu nhìn.

Chị em dâu của cô chính là vợ Vương Cương, hai người không chỉ không có xích mích mà quan hệ vô cùng tốt.

Bởi vì con trai đầu của Vương Cương đầu khá to, mọi người hay gọi Đầu To, cho nên vợ hắn chính là mẹ Đầu To.

Nhưng mẹ Đầu To không thích xưng hô như vậy, người ta gọi cô cũng không trả lời .

Gọi là vợ Cương Tử mới trả lời.

"Chị dâu, kẹo sữa này ở đâu ra vậy?" Vợ Cương Tử hỏi.

"Đây là kẹo Hắc Thán cầm về, có hai viên, chị đưa thím một viên, thím cho anh em Đầu To chia nhau ăn." Mẹ Hắc Thán nói.

"Ai cho Hắc Thán kẹo sữa vậy?" Vợ Cương Tử nhận lấy, nói.

Mẹ Hắc Thán liền đem lời Hắc Thán thuật lại một lần, sau đó nói: "Chú hai với Thế Quốc quan hệ tốt; thím có biết tin gì không? Thím nhìn Tô thanh niên trí thức hiện tại, đều là phu xướng phụ tùy."

Thế Quốc bảo cô cho cô liền cho, mắt không chớp chút nào, đây nhất định là muốn sống thật tốt, nên mới nghe lời đàn ông trong nhà.

Vợ Cương Tử cũng rất hóng chuyện, lập tức nói: "Em đi hỏi chồng em một chút."

"Đi hỏi đi, hỏi xong rồi nhớ nói vưới chị." Mẹ Hắc Thán nói.

Vợ Cương Tử liền đi hỏi chồng, Vương Cương đang chuẩn bị bắt đầu đi làm, nghe vợ kể Vệ Thế Quốc bảo Tô thanh niên trí thức cho Hắc Thán kẹo sữa, Tô thanh niên trí thức liền nghe lời cho cũng có chút không tin được, nhưng cũng hiểu được phần nào.

"Vậy còn cần nói sao, anh em của anh là người như thế nào, Tô thanh niên trí thức còn có thể đối cứng với hắn? Nhất định là bị thu thập rồi." Vương Cương tuy có chút không tin được, nhưng tự tin ngời ngời nói.

Đàn ông như bạn hắn, có ai lại không thích a? Lăn lộn trên giường một đêm, kể cả ngựa hoang cũng sẽ dễ bảo ngoan ngoãn như nước.

Hắn tin tưởng bạn hắn có thể làm được, cho nên Tô thanh niên trí thức hiện tại ngoan ngoãn nghe lời, hết thảy đều là chuyện hợp tình hợp lý.

Vợ Cương Tử còn không đoán được hắn có ý gì sao, khẽ đánh hắn một cái, sau đó liền tới tìm chị dâu tám chuyện.

Vương Cương đến tìm Vệ Thế Quốc cùng đi làm việc, tuy rằng thời tiết không được tốt, nhưng muốn làm thì vẫn được, buổi chiều nếu mưa thì tính sau.

Vương Cương vừa mới tới, liền thấy Tô Tình đưa cho Vệ Thế Quốc một bộ áo mưa to : "Anh đem theo áo mưa đi, tôi nhìn trời nhất định sẽ mưa, đừng đội mưa trở về, không thì vừa nóng vừa ướt rất dễ ốm, sắp thu hoạch vụ thu rồi, đừng đem sức khỏe ra làm trò đùa."

Nhìn thấy Vương Cương bước đếm, Tô Tình hướng hắn lễ phép cười cười: "Anh Cương Tử đã ăn gì chưa?"

"Tôi ăn rồi." Vương Cương lập tức nói.

"Vậy được, hai người nhanh đi đi." Tô Tình nói.

Tô tình không có ý định làm việc, dù sao mọi người trong thôn đều nói, sau khi Tô thanh niên trí thức nhận được đồ người nhà gửi tới có bao giờ đi làm việc đâu? Đặc biệt hôm nay trời không đẹp lắm.

Không thì vẫn có thể đi đánh rau cho heo kiếm chút công điểm, hiện tại coi như xong, đang làm mưa thì sao, trong nhà không có bộ áo mưa thứ hai.

Vệ Thế Quốc cùng Vương Cương đi làm.

Vương Cương hướng hắn nháy mắt ra hiệu, nói: "Vợ tôi vừa nói với tôi Tô thanh niên trí thức đối với anh là nói gì nghe nấy, tôi còn tưởng là nói quá, không nghĩ đến thật đúng là như vậy, như thế nào, anh nói một chút đi, ở trên giường hầu hạ tốt hết thảy đều tốt, tôi nói không sai chứ?"

Vệ Thế Quốc: "..."

Một bộ áo mưa mà thôi, phải nghĩ nhiều như vậy sao.

Nhưng người phụ nữ trong nhà kia cô đến cùng là muốn làm gì? Trước mặt người khác thì đóng cảnh vợ chồng tình cảm!

Lúc này Tô Tình ở trong nhà đem chậu nước che kín, không chỉ chậu nước, còn có các thùng gỗ chứa nước, đều là Vệ Thế Quốc mua về, bởi vì trời mưa đi múc nước trong giếng không tiện lắm, nước cũng dễ bị đục, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Lúc này lại có khách đến nhà, không phải ai khác, chính là vợ Cương Tử, dù sao hai người đàn ông là anh em tốt, các cô kỳ thật cũng có thể qua lại với nhau.

Trước đây Tô Tình rất kiêu ngạo, hơn nữa lại chướng mắt Vệ Thế Quốc, vì thế vợ Cương Tử không hay tới chơi.

Hiện giờ nhìn thấy sự thay đổi của Tô Tình, vợ Cương Tử liền tới.

Dù sao cô đã là mẹ hai con, vừa vặn có thể chỉ Tô thanh niên trí thức những điều cần lưu ý khi mang thai.

Tô Tình biết cô là vợ Vương Cương, nhìn cô cười nói: "Chị dâu đến chơi."

"Tô thanh niên trí thức ngồi đọc sách sao?" Vợ Cương Tử cười nói.

"Vâng rảnh thì đọc một chút, ngồi ôn không thì sẽ quên hết kiến thức." Tô Tình cười cười nói.

Vợ Cương Tử nhìn Tô Tình một thân lễ phép, hoàn toàn không giống trước kia hay khinh thường người khác, cũng thật vui vẻ, dù sao Vệ Thế Quốc cùng chồng cô rất thân thiết, cô cũng hy vọng gia đình Vệ Thế Quốc có thể hạnh phúc a.

Vợ Cương Tử nói: "Hắc Thán cầm kẹo của thím về, chị dâu còn cho tôi một viên, nói thím quá khách khí, hai con cá trích bé làm sao đổi được hai viên kẹo sữa?"

"Bây giờ em thèm ăn cá trích, Hắc Thán có thể vui vẻ đi cho bắt cho em, em còn phải cơm ơn cháu nó ấy chứ." Tô Tình nói.

Tô Tình đương nhiên cũng hỏi Vệ Thế Quốc tên của Hắc Thán, nhưng không nghĩ đến vậy mà gọi Hắc Thán, không thể không nói còn rất đúng đi.

Thật sự đen luôn ý.

"Hiện tại mấy tháng rồi?" Vợ Cương Tử nhìn bụng Tô Tình hỏi, hỏi.

"Em chưa đi khám, cũng không biết được mấy tháng rồi." Tô Tình nói.

Vẫn còn nhỏ lắm, chắc mấy ngày nay mới có thôi? Bất quá không cần phải gấp, hiện tại việc cô cần làm là bổ sung chất dinh dưỡng thật tốt, cho hai đứa nhỏ điều kiện tốt để phát triển, những cái khác không quan trọng lắm.

Mới kết hôn không bao lâu, chắc cái thai mới được gần tháng, nhưng cũng không ảnh hưởng vợ Cương Tử phổ cập kiến thức cho cô.

Vợ Cương Tử còn cầm hạt đây sang đây sàng, vừa sàng vừa nói những chuyện cần chú ý khi mang thai, kiểu như ba tháng đầu của thai rất không ổn định: "Trong thôn có không ít những đôi vợ chồng trẻ vừa kết hôn không có kinh nghiệm gì, bởi vì làm việc mệt nhọc bất tri bất giác bị xảy, thời điểm lúc tôi có đứa con đầu, cũng rất nguy hiểm, ngày đó buổi sáng bụng không thoải mái lắm, Cương Tử còn bảo tôi xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, chưa được vài ngày liền phát hiện mang thai, nếu khi đó nhất quyết đi làm việc, nhất định là có chuyện xấu rồi."

"Như vậy nguy hiểm quá." Tô Tình gật gật đầu, trong bụng của cô có hai đứa nha, phải càng chú ý hơn mới được.

"Cho nên nếu có gì không thoải mái, phải nói ngay với Thế Quốc, không được giấu, Thế Quốc thương thím, sẽ không để cho thím không khỏe còn đi làm việc." Vợ Cương Tử nói.

"Em biết rồi." Tô Tình gật gật đầu.

Tô Tình vào phòng lấy cho vợ Cương tử ly nước ấm, còn cho thêm chút đường trắng, vợ Cương Tử vội hỏi: "Chúng ta không cần khách khí như vậy? Thím khách khí như vậy tôi lần sau cũng không dám đến."

"Chị dâu sau này nếu rảnh rỗi thì qua đây ngồi nói chuyện với em nhiều một chút." Tô Tình cười nói.

Nghe nhiều kinh nghiệm một chút cũng tốt.

Quan trọng nhất bây giờ là cô mang thai, Vệ Thế Quốc cũng không có anh em nào, chị cùng em hắn đều gả ra ngoài, bà con xa không bằng láng giềng gần a.

Vệ Thế Quốc đâu phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô? Nếu hắn không ở nhà, cô đến khi bụng lớn lại không may xảy ra cái gì, ngay cả một người giúp cũng không có.

Cho nên cô phải giữ những quan hệ này thật tốt mới được.

"Thím nếu không ghét bỏ tôi không biết ăn nói, về sau tôi rảnh liền tới đây." Vợ Cương Tử cũng thật cao hứng, nói.

"Tính tình chị dâu lưu loát sảng khoái, em còn có thể ghét bỏ hay sao? Ngược lại là em trước có chút không hiểu chuyện, để mọi người cười chê rồi." Tô Tình nói.

"Đều là chuyện quá khứ rồi, sống trên đời phải luôn hướng về phía trước, không nên suy nghĩ những chuyện đã qua, Thế Quốc tài giỏi như vậy, về sau hai người sẽ càng ngày càng tốt, thím bây giờ phải bồi bổ thân mình cho khỏe cho tốt, sinh cho Thế Quốc mấy đứa con kháu khỉnh, như vậy là được rồi." Vợ Cương Tử khích lệ nói.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 : Nàng Dâu Là Thanh Niên Trí Thức ( Bản Dịch) của Niên Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiiNhii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.