Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 920 chữ

Quanh mình trở nên an tĩnh, đôi mắt Tô Yên lại lần nữa nhìn về phía bên cạnh, cô gái kia sau khi rời khỏi đây không có đóng cửa, làm nàng có thể thấy rõ ràng hơn nhiều, lúc này mới phát hiện nguyên lai là một gian nhà ở nhỏ hẹp rách nát, vách tường là đất đỏ, bên trong cái gì đều không có, chỉ có mấy cái giường song song dựa vào nhau, giống hệt mấy phim cổ trang mà hạ nhân phải nằm xuống đất, kỳ thật nói là giường cũng không chính xác, chính là mấy tấm ván gỗ đế sát bên nhau, mặt trên trải một chiếc chăn rách nát.

Giường của nàng nằm ở bên ngoài cùng, dựa gần vào vách tường, vách tường dùng báo dán một vòng, trên giường còn được che bằng một chiếc mùng(màn) màu trắng, loại mùng (màn) này Tô Yên chỉ thấy duy nhất một lần trong nhà ở nông thôn của bà ngoại, nhưng đó là chuyện hồi nhỏ, là màu trắng băng gạc, nhưng hiện tại ngay cả bà ngoại nàng cũng không cần.

Tô Yên càng nhìn càng hồ đồ, đầu cũng ngày càng đau, làm nàng không có biện pháp tập trung tinh thần chú ý.

Không biết nơi này rốt cuộc là chỗ nào, theo lý thuyết, nàng hiện tại hẳn là đang ở phòng ngủ, hình như tối hôm qua an ủi đứa bạn cùng phòng bị thất tình hai đứa ngồi uống với nhau quá nhiều rượu, cũng chỉ có thể ở bệnh viện, như thế nào lại ở cái nơi như này…… Địa phương kỳ quái.

Trong lòng ẩn ẩn mao phát*, hoài nghi chính mình có phải hay không bị sao.

Chỉ chung tóc lông trên thân thể người

Tô Yên còn không có kịp nghĩ ngợi, cô gái gầy gò kia rất nhanh trở lại, phía sau còn vài người đi theo, đều là gương mặt xa lạ, bất quá xem ở trong mắt nàng, lại mạc danh* cảm thấy rất quen thuộc.

Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ

Cô gái kia đem chén đưa cho nàng, Tô Yên cũng ngượng ngùng mà tiếp tục nằm, chậm rãi từ trên giường bò dậy, tiếp nhận chén trong tay cô ta, phát hiện chỉ là một chén cơm cùng với nước trông như cháo, mặt trên còn có mấy cây rau cải, chén còn bị sứt hai miếng, nhìn không được sạch sẽ cho lắm.

Cho dù nàng thật sự đói bụng, nhìn đến cháo này, Tô Yên cũng không còn dục vọng ăn uống nữa, cô gái kia thần sắc tự nhiên mà ngồi vào cuối giường, nhỏ giọng nói: “Cô mau uống đi, không sai biệt lắm một ngày cô không có ăn cơm, tối hôm qua còn bị mắc mưa, thế nên hôm nay mới bị sinh bệnh.”

Tô Yên cố kìm chế tính tò mò trong lòng, nhìn cô gái kia liếc mắt một cái, không nói thêm cái gì, ngoan ngoãn cúi đầu há cái miệng nhỏ uống cháo.

Theo vào phía sau là ba người đàn ông, tựa hồ chú ý tới động tác do dự của Tô Yên, những người khác chưa nói cái gì, chỉ nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, đỡ phải mất công đi lên bệnh viện công xã.”

“Buổi chiều cô nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay trời mưa, trong đội cũng không có việc gì.”

Trong ba người chỉ có một người đàn ông đứng ra, nhìn sắc mặt Tô Yên có chút khó coi, lời nói ra liền không tốt lắm: “Tô Yên, ngươi sao có thể ích kỷ như vậy, tối hôm qua ngươi làm hại mọi người đều bị liên luỵ, ban ngày mọi người bắt đầu xuống ruộng làm việc, buổi tối còn phải đi tìm ngươi, ngươi có phải hay không thật sự cho rằng mình là đại tiểu thư* trong thành?”

Tiếng gọi chung con gái. Ngày xưa, con gái nhà quyền quý được gọi là tiểu thư. Về sau con nhà giàu cũng gọi là tiểu thư.

“Chúng ta cùng cô tính, mọi người không nợ cô cái gì cả, ánh mắt người đội sản xuất nhìn chúng ta hôm nay đều thay đổi, chính là bởi vì cô, bởi vì cô ích kỷ, bởi vì cô không hiểu chuyện, nếu tối hôm qua có người bởi vì cô đã xảy ra chuyện, cô có gánh nổi trách nhiệm này không?”

“Đừng tưởng rằng điều kiện nhà cô tốt nên chúng tôi mọi việc đều phải nghe theo cô, nơi này là nông thôn, cuối cùng có thể trở về thành không chẳng ai biết đâu, hiện tại mọi người chúng ta đều là giống nhau……”

Người đàn ông kia càng nói càng to, ồn ào làm cho đầu Tô Yên càng đau hơn, một chén cháo thực nhanh liền uống xong rồi, Tô Yên đem chén đưa cho cô gái bên cạnh, cô gái đó tiếp nhận chén liền đứng dậy đi ra ngoài, thấy người đàn ông kia còn đang nói, liền khuyên hai câu, “Được rồi, mọi người đều không có việc gì nữa, cậu liền nói ít đi hai câu đi.”

Người đàn ông kia tựa hồ rất tức điên, vừa nghe, giọng nói nháy mắt càng to hơn, “Bớt tranh cãi, ta nói gì không đúng sao? Ta cũng là quan tâm cô ta mới nói……”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Nữ Phụ Tìm Đường Chết (Dịch) của Hồng Cần Tô Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cảithảokẹođường
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 323

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.