Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn bạc

Phiên bản Dịch · 956 chữ

Trong thôn, nhà nào cũng có ít nhất năm sáu đứa con, may mà cha mẹ Lâm khá thoáng, lại có mấy đứa cháu trai cháu gái, nên không quá coi trọng cháu chắt.

Cha mẹ Lâm ăn xong sau đó chia cho mấy đứa con trai chén mì mà Cố Tử Ý mang đến hồi nãy.

Xong việc thì bảo chị dâu cả dọn dẹp, rồi gọi Cố Tử Ý và cha Lâm vào nhà chính.

Chắc là mẹ Lâm chưa kịp nói chuyện Lâm Quân Trạch bị thương với cha Lâm nên vừa ngồi xuống đã kể lại chuyện đó, đồng thời bảo mọi người bàn bạc xem ai sẽ đi chăm sóc.

Cha Lâm vừa nghe thằng tư bị thương, cũng rất sốt ruột.

Ông không giống mẹ Lâm, dễ lừa gạt, nếu thằng tư bị thương không nặng thì cấp trên sẽ có cách sắp xếp khác đâu cần phải có người nhà đi chăm sóc.

Phải nói, cha Lâm làm thư ký thôn nhiều năm, vẫn có một chút bản lĩnh.

Tuy nhiên, ông không nói thẳng cho mẹ Lâm nghe, bèn nhìn về phía Cố Tử Ý, hỏi: "Vợ thằng tư, chuyện này con tính thế nào?"

Cô biết ngay sẽ hỏi vậy mà! Cố Tử Ý trong lòng chửi thầm một câu, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh.

"Cha, con định rồi, vẫn là con nên tự đi chăm sóc Lâm...chăm sóc Quân Trạch đi."

Cha Lâm gật gật đầu, nhưng không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.

Mẹ Lâm là người đầu tiên phản đối: "Không được, con hiện tại còn đang mang thai, đi tàu xe mệt nhọc, nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé thì sao?"

Cố Tử Ý âm thầm trợn trắng mắt, phản bác:

"Mẹ, mẹ chẳng bao giờ ra khỏi nhà, nếu mẹ đi thì đến lúc đó tìm đường không ra lại làm phiền thêm cho Quân Trạch. Hơn nữa, hiện tại đứa bé cũng ổn định, cẩn thận một chút là không có việc gì."

Sau đó, cô còn nhỏ giọng nói thầm: "Hơn nữa, cái tên làm cha đó còn không biết con đang mang thai đâu?"

Mẹ Lâm nghe Cố Tử Ý nói vậy, đúng là không thể phản bác.

Thằng tư đi từ năm ngoái đến bây giờ vẫn không có tin tức, trong nhà cũng không nói với nó chuyện Cố Tử Ý lại mang thai, cho nên Quân Trạch cũng không biết sắp được làm cha lần nữa.

Mẹ Lâm còn chưa kịp nói gì thì đã bị cha Lâm ngắt lời:

"Được rồi, nếu vậy thì để vợ thằng tư đi chăm sóc đi, gia đình chúng đã hơn nửa năm không gặp nhau, thằng tư bên đó còn chưa biết được làm cha, vợ thằng tư đi cũng thích hợp."

Cha Lâm đã lên tiếng, mẹ Lâm cũng không dám nói gì nữa, chỉ dặn dò Cố Tử Ý phải chăm sóc tốt bản thân.

Cha Lâm cũng dặn dò Cố Tử Ý chú ý trên đường đi, nói là ngày mai sẽ đi trong thôn giúp Cố Tử Ý lấy giấy giới thiệu.

Lúc này, không có giấy giới thiệu thì ra cửa không thể đi tàu hỏa, không thể thuê nhà khách, nên muốn ra ngoài một chuyến thì phải có giấy tờ chứng minh trong thôn.

Cố Tử Ý cũng không từ chối, liền hẹn ngày mai xuất phát, hai đứa nhỏ thì để ở Lâm gia, ngày mai chuẩn bị một chút đồ ăn trên đường.

Nói xong, nhìn trời đã không còn sớm, Cố Tử Ý cũng rời khỏi nhà Lâm, gọi hai đứa nhỏ về nhà.

Nhân lúc trời chưa tối hẳn, Cố Tử Ý một nhà vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã về đến nhà.

Về đến nhà, Cố Tử Ý múc nước trong nồi ra, cả ba mẹ con đều lau mặt rửa chân rồi lên giường đi ngủ.

Đêm nay Nhị Bảo đặc biệt phấn khởi, Cố Tử Ý để cậu bình tĩnh lại, liền kể chuyện cho bọn nó nghe, kể truyện Tây Du Ký.

"Từ lâu lắm rồi, có một con khỉ, nó được sinh ra từ một tảng đá..."

Cố Tử Ý còn chưa nói xong, Nhị Bảo đã ngẩng đầu lên nhìn Cố Tử Ý: "Mẹ ơi, con khỉ không có mẹ sao?"

Lúc đầu Cố Tử Ý vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho Nhị Bảo, sau đó Đại Bảo cũng cùng hỏi:

“Mẹ ơi, con khỉ ở trên núi ăn gì vậy?”

“Mẹ ơi, con khỉ con là con khỉ sinh ra sao?”

Nhị Bảo còn nghiêm túc dạy dỗ anh trai:

"Không phải, con khỉ là từ tảng đá sinh ra."

Rồi sau đó lại hỏi Cố Tử Ý, "Mẹ ơi, chúng ta cũng là từ tảng đá sinh ra sao?"

Đại Bảo còn tò mò gật gật đầu, nói: "Chúng ta đây mẹ đâu?"

Cố Tử Ý:...

Cố Tử Ý nghĩ thầm, hai đứa nhỏ này đang bắt đầu mười vạn câu hỏi vì sao à? Cuối cùng cô không kiên nhẫn nữa, nói:

“Mẹ là mẹ của các con, các con ngoan ngoãn nghe lời, không là mẹ sẽ không kể chuyện nữa.”

Quả nhiên, Cố Tử Ý vừa nói không kể chuyện, hai anh em cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Nghe Cố Tử Ý không nhanh không chậm kể chuyện, trong đêm tối, giọng cô nghe có vẻ đặc biệt êm dịu, ôn hòa.

Không bao lâu, hai đứa cũng ngủ thiếp đi.

Cố Tử Ý không khỏi thở phào nhẹ nhõm, con nít ở thời đại này thật khó dỗ, mệt chết cô rồi.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu của Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GàHầmCon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.