Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô ấy đang chờ đợi điều gì?

Phiên bản Dịch · 978 chữ

Bất quá vì để không khí không quá xấu hổ, Cố Tử Ý vẫn hiểu ý gật gật đầu, được rồi.

Tựa hồ càng xấu hổ hơn.

"Cái đó......"

"Em......"

"Anh nói trước." "Em nói."

Cuối cùng vẫn là Cố Tử Ý mở miệng trước: "Cái đó, em đi giúp anh gọi Cương Tử vào."

Nói xong cũng mặc kệ ánh mắt xấu hổ muốn chui xuống đất của Lâm Quân Trạch, liền đi ra ngoài.

Cương Tử đang ở hành lang, lúc này cũng vừa ăn cơm xong.

Cố Tử Ý gọi Cương Tử đi vào trước, còn mình thì đi xuống lầu đến phòng bác sĩ.

Ở cửa phòng bác sĩ, cô gõ cửa. Bên trong mấy người bác sĩ đều nhìn về phía Cố Tử Ý:

"Chào mọi người, tôi là người nhà của bệnh nhân Lâm Quân Trạch, muốn tìm hiểu tình hình thương tích của anh ấy."

Vừa dứt lời, một bác sĩ mặc áo blouse trắng, trông hơi gầy, đứng dậy nói: “Tôi là bác sĩ phụ trách Lâm doanh trưởng, cô là vợ anh ấy phải không?”

Cố Tử Ý gật đầu nói: “Vâng, bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, chân của chồng tôi Lão Lâm thế nào rồi...”

Bác sĩ Trần cũng biết, trong đoàn rất quan tâm đến tình trạng chân của Lâm Quân Trạch.

Sau khi Cố Tử Ý ngồi xuống, bác sĩ Trần giải thích cho cô một số thuật ngữ chuyên môn, đồng thời nói thêm một câu để cô dễ hiểu:

“Hiện tại tình hình vẫn đang chuyển biến

tốt, nhưng cụ thể thế nào còn phải xem tình trạng phục hồi sau này.”

“Tôi hiểu rồi, bác sĩ cứ việc nói, chúng tôi sẽ phối hợp hết sức.” Cố Tử Ý nói một cách chân thành.

Bác sĩ Trần thấy Cố Tử Ý bụng bầu lớn vẫn đến chăm sóc chồng, biết được tình cảm sâu đậm của hai người.

Bác sĩ cũng cảm thấy vui mừng vì Cố Tử Ý rất phối hợp.

Bác sĩ sợ nhất là người bệnh và người nhà của người bệnh không phối hợp, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của bác sĩ.

Bác sĩ Trần nói: “Chúng tôi yên tâm khi nghe cô nói vậy. Chúng tôi đều rất hy vọng chân của Lâm doanh trưởng có thể phục hồi, vì trong đoàn không muốn mất đi một người tướng tài như vậy.”

Cố Tử Ý và bác sĩ Trần nói chuyện thêm một lúc về những việc cần chú ý trong quá trình chăm sóc Lâm Quân Trạch. Sau đó, Cố Tử Ý rời khỏi phòng khám.

Hai người nói chuyện không tránh người khác, nên những người bác sĩ khác trong phòng khám đều nghe thấy. Sau khi Cố Tử Ý đi rồi, họ bắt đầu bàn tán về cô.

“Đây là vợ của Lâm doanh trưởng trước đây bị trọng thương à? Xinh đẹp quá nhỉ.” Một bác sĩ nam nói.

“Đúng vậy, nghe nói vẫn luôn ở nông thôn, nhưng nhìn không giống người nhà nông chút nào.” Bác sĩ nam khác nói.

“Còn nữa, vợ chồng Lâm doanh trưởng tình cảm thật tốt, bụng bầu lớn thế mà vẫn đến chăm sóc anh ấy.” Một bác sĩ nam khác chen vào nói.

Lúc này, một bác sĩ nữ lên tiếng: “Mặc quần áo thành phố tưởng mình là người thành phố à? Tôi đoán tình cảm cũng không tốt đến vậy đâu.”

Nữ bác sĩ này có khuôn mặt thanh tú, nhưng xương gò má hơi cao, trông có vẻ hơi chanh chua.

Những bác sĩ khác biết tính cách của cô ta, nên không ai đáp lại. Họ chỉ đổi sang đề tài khác.

Thấy những người khác không đồng tình với mình, Viên San nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên là hồ ly tinh.”

Cố Tử Ý đương nhiên không biết mình đã vô tình có thêm kẻ thù. Lúc này, cô đi lên lầu và gặp Cương Tử ở cửa.

“Chị dâu, chị mới vừa đi đâu vậy? Mới ra ngoài không thấy chị, còn tưởng chị đi về trước.”

“Tôi mới vừa xuống lầu tìm bác sĩ để hỏi về những điều cần chú ý.” Cố Tử Ý nói.

“Chị dâu, chị đối với doanh trưởng thật tốt, em tin doanh trưởng nhất định sẽ sớm khỏe lại và tiếp tục cùng mọi người chiến đấu.”

Cương Tử nói với vẻ mặt kiên định.

“Chắc chắn rồi, tôi sẽ mượn lời tốt đẹp của cậu.”

Lâm Quân Trạch thấy Cố Tử Ý đứng ở cửa, cũng không bước vào, anh nói: “Sao không vào đi?”

Ý thức được mình lại đang miên man suy nghĩ, Cố Tử Ý xấu hổ dời ánh mắt, đi vào, cầm hộp cơm trên bàn định đi, đột nhiên bị Lâm Quân Trạch gọi lại.

“Cái kia......”

“Vâng?”

Lâm Quân Trạch nhìn Cố Tử Ý, ban đầu muốn nói gì đó, vòng qua vòng lại, biến thành “Cái kia, trưa nay ăn gì?”

Còn tưởng rằng anh muốn nói gì “Không cần đi” “Ở Lại chăm sóc anh đi”

Cố Tử Ý: “......”

Được rồi, còn tốt hơn suy nghĩ của mình, may mà không ai biết bằng không thật xấu hổ, mình còn tưởng tượng ra chuyện không ai nên biết.

Trên mặt lại là nghiêm túc trả lời: “ Trưa hôm nay ăn canh cá.”

Nói xong cũng không đợi Lâm Quân Trạch phản đối, lại là cầm hộp cơm đi luôn.

Lâm Quân Trạch nhìn Cố Tử Ý như có ma đuổi phía sau vậy, không nhịn được bật cười.

Sao trước kia mình không phát hiện vợ mình đáng yêu như vậy, vừa rồi nghe xong mình hỏi chuyện, vợ mình chợt lóe qua một tia thất vọng.

Vậy, cô ấy đang chờ đợi điều gì?

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu của Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GàHầmCon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.