Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn

Phiên bản Dịch · 1104 chữ

Lâm Quân Trạch từ lúc cô đi lúc sáng thì vẫn luôn suy nghĩ, lần này bị thương phỏng chừng phải xuất ngũ. Còn chưa nói với cô, cũng không biết cô có phản ứng thế nào, từ trước đến nay, cô đều lấy việc có thể gả cho người làm quan để tự hào.

Lần này đột ngột, Lâm Quân Trạch sợ cô không tiếp nhận được.

Giống như mọi khi mang cơm đến rồi gõ cửa, Lâm Quân Trạch có thể đang nghĩ chuyện gì đó lại không phát hiện Cố Tử Ý đi vào, Cố Tử Ý từ cửa nhìn vào, vừa vặn nhìn thấy Lâm Quân Trạch đang ngẩn người ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh, như là cho anh thêm một tầng hào quang.

Ở viện hơn nửa tháng , làn da ngăm đen vốn có của anh tựa hồ trắng hơn một chút. Chờ Cố Tử Ý đến gần một chút thì còn có thể nhìn thấy trên mặt anh có những sợi lông tơ, ma xui quỷ khiến, Cố Tử Ý cúi người nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống bàn.

Nhẹ nhàng vỗ một cái lên bả vai Lâm Quân Trạch, vốn dĩ muốn dọa anh giật mình, không ngờ vừa chạm vào bả vai Lâm Quân Trạch, anh quay đầu lại, trong chớp nhoáng, hai người môi không biết như thế nào liền chạm vào nhau.

Thời gian như thể dừng lại, Cố Tử Ý mở to hai mắt, vẫn là Lâm Quân Trạch phản ứng nhanh hơn chút, trong nháy mắt xúc cảm, làm anh có chút hoảng hốt, lại vươn đầu lưỡi liếm, khiến Cố Tử Ý kinh ngạc, lập tức lui ra.

Toàn bộ mặt đỏ bừng, nhìn Lâm Quân Trạch, may mắn là anh ấy vẫn còn hơi đen, mặt đỏ cũng không nhìn ra, nhưng tai thì đỏ thật.

Cố Tử Ý tránh ánh mắt của Lâm Quân Trạch, ý định nói sang chuyện khác:

“Anh đang làm gì vậy? Em vào cũng không phát hiện.”

Vừa dứt lời, Cố Tử Ý hận không thể đánh chết chính mình, thật là cái hay không nói, nói cái dở.

Nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Cố Tử Ý, Lâm Quân Trạch đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, lời nói vừa đến bên miệng nuốt xuống:

“Nhớ em” nói xong cũng không đi quan tâm Tử Ý, đương nhiên, nếu tai không đỏ hơn thì có thể tin một chút.

Cố Tử Ý “......”

Vậy à? Đây là đang trêu chọc cô? Không phải đâu? Đúng không?

Còn nói trai thẳng lạnh lùng? Bộ dạng này xem có giống không?

Cố Tử Ý bị Lâm Quân Trạch liếc nhìn đến mặt đỏ tai hồng, nhưng cố ý giả bộ bình thường, không có gì thẹn thùng. Cô vội vàng chuyển đề tài:

"Anh đói bụng chưa? Ăn cơm đi."

Nói xong, cô loay hoay mở hộp cơm, lấy đồ ăn ra.

Lâm Quân Trạch nói câu kia chỉ là thuận miệng, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy Cố Tử Ý như vậy, anh lại muốn trêu cô một chút.

Không sai, anh chính là cố ý. Cố Tử Ý thật đúng là không làm anh thất vọng.

Lâm Quân Trạch cũng không vạch trần cô, theo ý cô: "Ừ, có chút đói bụng, để anh xem trưa ăn gì?"

Nhìn thấy Cố Tử Ý nấu cho anh canh xương sườn hầm bắp, còn có một phần xương sườn chua ngọt và rau ngó sen.

"Sáng nay em về nhà hỏi bác sĩ, anh có thể ăn cơm và thịt. Nên trưa em mang lại đây ăn cùng anh." Cố Tử Ý vừa múc cơm vừa nói.

Lâm Quân Trạch nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy.

Lâm Quân Trạch thích ăn chua ngọt, khẩu vị này có lẽ ngay cả mẹ Lâm cũng không biết.

Trước kia gia đình điều kiện khó khăn, có thể ăn cơm đã là không tồi, đâu có chú ý chua ngọt hay chua cay.

Cho nên lúc này nhìn thấy Cố Tử Ý mang theo xương sườn chua ngọt, anh mới có thể vui mừng như vậy.

Cố Tử Ý hạ tấm ngăn trên giường xuống, bày đồ ăn ra tồi tàn éo một chiếc ghế, ngồi ở mép giường.

Hai người dường như đều lựa chọn quên đi hình ảnh thân mật vừa rồi, ăn cơm rất tự nhiên, như một đôi vợ chồng già.

Khi ăn cơm gần hết, Lâm Quân Trạch ho một tiếng, mới nói: "Cái đó, vợ, anh có chuyện muốn nói với em."

Cố Tử Ý chỉ nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Lâm Quân Trạch lời nói đến bên miệng, rất nhiều lần đều nói không nên lời, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm nói:

"Vợ, em cũng thấy rồi, anh bị thương thế này cũng không biết sẽ hồi phục như thế nào, nếu hồi phục không tốt thì có khả năng phải xuất ngũ."

Từ lúc anh nói có chuyện thì Cố Tử Ý đã đoán được có lẽ là chuyện này.

Thực ra Cố Tử Ý cảm thấy, xuất ngũ hay không đối với cô không quá quan trọng.

Cuối cùng cô không phải nguyên chủ, không có tham vọng làm vợ quan. Mặc dù Lâm Quân Trạch xuất ngũ, chờ đến thời kỳ cải cách mở cửa, cô vẫn có thể nuôi cả nhà sống qua ngày không tồi.

Nhưng lúc này cô trầm mặc trong mắt Lâm Quân Trạch chính là tức giận, không chấp nhận được.

Không đợi Cố Tử Ý nói chuyện, anh lại vội vàng bảo đảm nói:

"Em yên tâm, dù anh không ở quân đội, anh cũng sẽ cố gắng nuôi gia đình, tuyệt đối sẽ không để mẹ con em phải chịu khổ." Nói rồi còn nắm lấy tay Cố Tử Ý.

Cố Tử Ý hoàn toàn không biết chính mình trầm mặc một lúc Lâm Quân Trạch đã tự suy diễn ra một vở kịch, còn liên tục bảo đảm. Thấy anh như vậy, Cố Tử Ý biết mình nên biểu lộ thái độ như thế nào.

"Xuất ngũ thì xuất ngũ thôi. Nhà chúng ta vẫn còn nhiều việc, về sau cuộc sống nên thế nào thì thế nào, chẳng lẽ anh không ở quân đội, còn có thể khiến mẹ con em đói à?"

Lâm Quân Trạch theo bản năng lắc lắc đầu, rồi sau đó phản ứng lại. Vậy là xong rồi à?

Chỉ…như vậy???

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu của Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GàHầmCon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.