Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 983 chữ

Tôn Chiêu Đệ lôi kéo Truyền Căn bị đánh thành đầu heo, gương mặt bởi vì phẫn nộ sung huyết thành màu gan heo, tức giận chỉ vào Lưu Hồng Anh, nếu không có Diệp Hòa Bình lôi kéo, cô ta chắc chắn muốn đi lên cào Lưu Hồng Anh.

"Tôi nói này chị dâu, chị dạy con cái thế nào vậy? Chị nhìn Mao Đản và Địa Qua nhà các chị đánh Truyền Căn nhà tôi đi, cái mặt này còn gặp người như thế nào nữa? Mắt thấy ngày mốt đã là năm mới rồi, chị có ý để Truyền Căn nhà tôi bị người ta chê cười đúng không?"

Dù sao Mao Đản và Địa Qua cũng có hai người, khi đánh nhau miễn cưỡng chiếm ưu thế số người, bị đánh không ít hơn Truyền Căn là bao, trên mặt tuy rằng cũng có chút dấu, khi so với Truyền Căn thì quả thực có thể gọi là lông tóc không tổn hại.

Con người Lưu Hồng Anh ngày thường thích sĩ diện, bị Tôn Chiêu Đệ chỉ vào mũi mắng như vậy, cô ta có hơi không nâng đầu nổi, trong lòng lập tức sinh ra một cút bất mãn với Tôn Chiêu Đệ. Cô ta không tin đứa nhỏ nhà mình vô duyên vô cớ muốn đi đánh Truyền Căn, ngày thường hai đứa con của cô ta nghe lời phân rõ phải trái, chắc chắn là nhãi con Truyền Căn của nhà chú hai gây chuyện trước.

Cô ta lập tức nói: "Vợ chú hai, em bớt nóng trước đi, ngày thường Mao Đản và Địa Qua nhà chị có điệu bộ thế nào, em cũng không phải không rõ, trong chuyện này có thể có hiểu lầm gì đó."

Lưu Hồng Anh thật lòng không muốn ầm ĩ với người trong nhà vào năm mới để người khác chế giễu, trong nhà Mạnh Phỉ không có con trai, chỉ có hai đứa con gái, mấy năm nay chỉ cần là con gái thì không có chuyện không tìm được chồng, nếu điều kiện của người đàn ông không tốt, nhưng thật sự không dễ cưới vợ, Lưu Hồng Anh cũng không muốn có tiếng xấu khó ở chung.

Nghĩ đến việc này Lưu Hồng Anh đã đau đầu: "Mao Đản, Địa Qua, hai người các con nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Mạnh Phỉ cúi đầu nhìn Diệp Mễ duỗi dài cổ xem náo nhiệt, lặng lẽ dùng ánh mắt ý bảo: Không phải con làm chứ?

Diệp Mễ nhìn hiểu ánh mắt của mẹ cô bé, kiên định lắc đầu, ánh mắt trong suốt lại kiên định, không biết vì sao, Diệp Ngư đột nhiên vừa nhìn đã hiểu tâm tư nhìn như trong sáng thực ra rất cực phẩm của chị cô.

Không phải con.

Con còn chưa kịp ra tay mà.

Diệp Ngư: …

Bà chị hờ của cô thật lợi hại.

Bội phục đồng thời trong lòng cô cũng có chút không yên: Cô đã có thể nhìn hiểu tâm tư của chị cô, xem ra tư tưởng này cũng ngày càng rảo bước tiến về phía cực phẩm, lẽ nào cô bé thật sự cũng muốn biến thành một cực phẩm sao?

Không phải chứ?

Nhà bác cả nhà chú hai nhà họ Diệp bên kia tranh cãi gay gắt hơn.

Lưu Hồng Anh vừa hỏi như vậy, Mao Đản và Địa Qua lập tức nói thật, vừa nghe bọn họ lấy chuyện giành toàn bộ trứng gà trách tội lên đầu mình, Truyền Căn lập tức không quan tâm nữa.

"Tôi nhổ vào! Cái gì mà tôi cầm hết toàn bộ trứng gà, sao tôi có thể lấy đi hết trứng gà chứ! Hoàng Hoa là em gái tôi, em gái tôi bồi bổ thân thể, hai ngày nay tôi cũng không hề giành, hôm nay nó chủ động chia trứng gà với tôi, sao tôi có thể giành được?"

"Em gái Hoàng Hoa đã nói bị em giành hết trứng gà rồi, nếu em không cướp thì em chạy cái gì?"

"Tôi nghe em gái tôi nói là các anh giành hết trứng gà mới muốn đuổi theo lấy trứng gà về!"

"Em nói dối!!"

"Các anh thúi lắm!!"

Mắt thấy sắp biến thành trẻ con chửi đổng, Diệp Mễ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhảy ra kết thúc màn tranh cãi của bọn chúng: "Các em đều nói là Hoàng Hoa nói, vậy gọi Hoàng Hoa ra hỏi một chút, không phải biết rốt cuộc là ai nói dối sao."

Diệp Hoàng Hoa đang nằm trên giường ở nhà con hai nghe tiếng động bên ngoài lén lút vui vẻ, thình lình bị điểm danh, hoảng hốt một chút, vội vàng an ủi mình đừng lo, chỉ cần cô ta cắn chết chính là hai đứa con nhà bác cả giành trứng gà, không có những người khác thấy, cho dù Mao Đản và Địa Qua làm thế nào đi nữa cũng không có cách gì.

Cô ta biết làm như vậy có hơi có lỗi với Mao Đản và Địa Qua, nhưng cô ta cũng là có lòng tốt, cả nhà chú ba thím ba dưới sự trợ cấp của hai nhà bọn họ sống phải gọi là thoải mái, đều nói kẻ ác không có kết cục tốt, thế nhưng thẳng đến khi cô ta chết, cả gia đình chú ba thím ba sống rất tốt, cô ta thật sự không muốn sống khốn khổ như đời trước.

Cũng chỉ có thể để Mao Đản và Địa Qua chịu thiệt, nhưng đừng lo, chờ thêm hai ngày nữa cô ta lại nghĩ cách giúp nhà bác cả và nhà chú ba ở riêng là được rồi, đây cũng tương đương với trả nhân tình của Mao Đản và Địa Qua.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm (Dịch) của Phù Trẫm Khởi Lai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ND_TIEUMOC
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.