Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 896 chữ

----

Nhưng sống hơn hai tháng cuộc sống nông thôn, trải qua nhiều chuyện không tưởng tượng được so với kiếp trước, cái gì không thể chấp nhận cũng đã chấp nhận rồi.

Người ba Bí Thư Chi Bộ nói một câu khiến cô bước ra khỏi chiếc mai rùa, dù cho kiếp trước như thế nào thì cô cũng không thể trở về, cuộc sống hiện tại, cô phải tính toán cho tương lai.

Nhưng Tô Hoài Cẩn có tính toán khác, cô muốn kết hôn với gia đình giàu có, không phải chấp niệm, mà vì đó là cách duy nhất cô còn giữ được liên hệ với kiếp trước.

Vẫn là câu nói, người tính không bằng trời tính, cô không lo lắng chuyện này khó khăn cỡ nào, cũng không cầu kết quả tốt, chỉ là làm người thì phải có ước mơ.

Cô cũng không quên ý định ban đầu của mình.

Tô Hoài Cẩn bị sự kiên định của bản thân làm cho cảm động.

Bởi vậy, đề nghị của người trong nhà cô không thể chấp nhận, Tô Hoài Cẩn chỉ có thể dùng cái đầu thông minh suy nghĩ con đường khác, cô thực sự nghĩ:

"Con không thể đi ra ngoài làm việc sao?"

Bí Thư Chi Bộ họ Tô hơi ngạc nhiên, đại khái ông không nghĩ tới đứa con gái vừa đòi ăn bám, lại có chí khí như vậy, không màng thái độ sắp rút gân của vợ, ông trầm ngâm nói:

"Có thể, nhưng con có thể tìm được việc gì?"

Lưu Xuân Phương còn chưa hiểu được, vấn đề trọng điểm kiếm con rể tốt, sao lại nhảy đến tìm công việc, nhưng dĩ nhiên bà ta không nhịn nữa, đứng bật dậy:

"Có phải con vẫn còn nhớ chuyện nhà máy phía nam?

Mẹ nói cho con biết, không đời nào!"

Tiếng chuông cảnh báo của bà Lưu vừa vang lên, không ngờ phản ứng của con gái cũng không nhỏ, cô lắc đầu như trống bỏi:

"Không không không, con không muốn vào nhà máy vặn đinh ốc!"

Dâu cả nhà họ Tô nhỏ giọng nói thầm:

"Đinh ốc cái gì? Bây giờ không phải là đang phổ biến nhà máy may áo lông sao…"

Tô Hoài Cẩn lắc đầu nguầy nguậy:

"Mặc kệ là vặn đinh ốc hay dệt áo len, không được là không được."

Không thể không nói đi làm thêm để sinh tồn đã thảm lắm rồi, ít nhất phải tìm cho mình công việc nhẹ nhàng có mặt mũi chứ?

Dù sao cũng không thể vào nhà máy, cả đời này cũng không thể vào nhà máy.

Anh cả nhà họ Tô lương thiện và dễ dãi, vẫn là anh ta hiểu rõ em gái, liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất ưa nhẹ sợ nặng, không khỏi nhắc nhở:

"Tiểu Mỹ, nếu em có bằng tốt nghiệp trung học trong tay, làm giáo viên tiểu học ở tại thôn chúng ta cũng được, thoải mái ngồi văn phòng.

Nhưng em không đi học, chỉ có chứng nhận tương đương cấp 2, chắc chắn ba không thể lo cho em."

Thực ra, giáo viên tiểu học của mấy thôn lân cận cũng chỉ có bằng cấp 2, cũng chưa có ai nói cái gì, nhưng ba của bọn họ là Bí Thư Chi Bộ, ngoài việc đốc thúc người dân trong thôn cần cù lao động làm giàu, ông ta coi trọng nhất là giáo dục trẻ em trong thôn, thậm chí cưỡng chế trẻ em trong thôn đi lên thị trấn học xong cấp 2.

Ông sẽ không cho phép Tiểu Mỹ đi làm giáo viên tiểu học trong thôn gieo tai họa cho những đóa hoa của tổ quốc.

Lời nói của anh cả rốt cuộc chạm đến trái tim của Bí Thư Chi Bộ họ Tô, ông gật đầu:

"Đúng vậy, nếu con có bằng tốt nghiệp trung học, đừng nói trong thôn chúng ta, con muốn đi lên thị trấn, thậm chí là lên huyện, cũng không phải không thể lo."

Tô Hoài Cẩn đang muốn hỏi người ba Bí Thư Chi Bộ có thể lo việc gì cho cô, không nghĩ có người còn lo lắng hơn cô, dâu cả nhà họ Tô đã hỏi trước:

"Ba, ba có thể lo cho Tiểu Mỹ đi huyện làm việc gì?"

"Ba có quen biết vài người ở huyện, nếu con bé có bằng cấp, làm thư ký hay kế toán nhà máy đều có thể đảm nhiệm, nhân viên thư viện tạm thời cũng được, thoải mái đàng hoàng."

Chị dâu Tô nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, cô vẫn biết ba chồng thần thông quảng đại, nhưng lại không nghĩ ông có mối quan hệ như vậy, cô em chồng lấy cái bằng trung học có thể làm thư ký, kế toán, cái này chẳng phải là không khác biệt mấy với bằng trung cấp chuyên môn?

Bí Thư Chi Bộ họ Tô không ngờ con gái không phản ứng trước những lời này, nhưng vợ thằng cả thì bị mê hoặc, đáy lòng thở dài, quay đầu hỏi con cả:

"Con có muốn đi huyện làm việc không?"

Tô Chấn Hưng bị hỏi thì ù ù cạc cạc:

"Không phải trước kia đã hỏi rồi sao?

Bạn đang đọc Thập Niên 80: Người Vợ Yêu Kiều (Dịch) của Thanh Việt Lưu Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LapCola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.