Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận nuôi bọn trẻ (1)

Phiên bản Dịch · 1057 chữ

Phía tây thôn, nhà Cố Trường Quý.

Cố Trường Quý và Cố Trường Phú là anh em cùng cha khác mẹ. Khi mẹ Cố Trường Phú sinh ông ấy khó sinh mà chết, một năm sau, cha Cố đi bước nữa, năm sau đó sinh ra Cố Trường Quý.

Có mẹ kế liền có cha dượng, từ nhỏ Cố Trường Phú đã không được sống yên lành, năm bảy tuổi gặp phải đại hạn, đồng ruộng mất mùa, gia đình thật sự quá gian nan, mẹ kế ngày đêm thổi gió bên gối, khiến cha Cố đưa con trai cả tới gia đình giàu có làm người ở, lấy được một đồng bạc tiền bán thân.

Cứ như vậy, Cố Trường Phú chặt đứt liên hệ với nhà họ Cố. Ai ngờ Cố Trường Phú tốt số, vì làm việc nhanh nhẹn, lại thành thật yên phận nên được chủ nhân nhìn trúng, được đi theo làm thư đồng cho thiếu gia, đi theo thiếu gia đọc sách biết chữ.

Sau này nước Tân Hoa thành lập, địa chủ bị đả đảo, gia chủ suy tàn, nô bộc con ở xoay người làm chủ.

Cố Trường Phú trở lại quê quán, dẫn theo cô vợ mới cưới Liễu Như Ngọc của ông ấy, Liễu Như Ngọc là nha hoàn bên cạnh tiểu thư nhà chủ nhân cũ, ở bên cạnh tiểu thư cũng học được không ít chữ, cứ như vậy hai vợ chồng trở thành người có văn hóa hiếm thấy trong thôn Dương Liễu này.

Nếu chỉ như vậy thì không nói làm gì, có văn hóa thì thế nào? Chẳng phải vẫn giống bọn họ bán mặt cho đất bán lưng cho trời sao? Khi ấy cha Cố đã chết, mẹ kế sống với con cái thân sinh của bà ta, không hề có ý định nhận lại người con riêng Cố Trường Phú kia về lại nhà họ Cố. Cố Trường Phú cũng không có ý định ấy, ông dựng nhà ở đầu khác trong thôn, từ đó một nhà phía đông một nhà phía tây, nước giếng không phạm nước sông.

Cứ như vậy qua vài năm, chính phủ bắt đầu nhận người vào bộ máy nhà nước, Cố Trường Phú được đề cử lên trên, nhận được cơ hội huấn luyện, sau khi huấn luyện xong, được phân về làm cán bộ thôn Dương Liễu, từ đó cuộc sống càng ngày càng tốt. Mẹ kế thấy vậy vô cùng ghen tức, vài lần tới cửa muốn nối lại quan hệ đều bị từ chối ngoài cửa, mãi cho tới khi chết vẫn không thể khiến con riêng mềm lòng gật đầu.

Sau khi mẹ kế mất, Cố Trường Phú không hề giận chó đánh mèo với Cố Trường Quý, cũng không có ý định nối lại tình anh em, hai nhà ở chung một thôn, cùng chung dòng máu, lại không khác gì hàng xóm láng giềng bình thường.

Sau khi xem náo nhiệt ở nhà họ Cố về, Tống Ngọc Mai vợ của Cố Trường Quý lập tức nảy sinh ý đồ xấu. Bà ta đóng kín cửa lại, kéo chồng mình vào phòng thương lượng.

“Ông nói xem, chúng ta nhận nuôi mấy thằng nhãi con nhà Cố Nam Vọng được không?”

Cố Trường Quý lập tức hiểu được ý của vợ mình: “Tiền an ủi?”

“Đúng vậy! Ba thằng nhãi con kia, mỗi thằng có một trăm, cộng lại là ba trăm đó! Hơn nữa với tính tình của Cố Nam Sóc, chắc chắn sẽ cho bọn họ cả năm trăm, có số tiền này chúng ta có thể xây nhà mới rồi, cũng xây gạch xanh ngói đỏ khang trang, nhà rộng phòng nhiều giống như bên kia.”

Nhà Cố Nam Sóc đang ở mới xây lại hai năm trước, tường cao ngói đỏ, vô cùng khí phái, gia cụ trong nhà cũng hoàn toàn mới, là căn nhà tốt nhất thôn Dương Liễu, Tống Ngọc Mai đã thèm thuồng từ lâu.

Ý định không tồi, nhưng Cố Trường Quý lại có chút sầu lo: “Minh Huy đã mười một tuổi, thanh niên choai choai ăn nghèo cha mẹ, càng khỏi nói hai đứa bé hơn một đứa tám tuổi, một đứa ba tuổi, tiêu dùng không hề nhỏ. Nuôi trẻ con đâu phải dễ dàng, năm trăm đồng nhiều thật đấy, nhưng tiếp củ khoai lang nóng phỏng tay này, phiền toái cũng không dứt.”

Tống Ngọc Mai trừng mắt: “Ông ngốc à! Mười một tuổi bằng nửa lao động trưởng thành rồi! Tám tuổi cũng làm được không ít việc, bốn tuổi không phải hai năm nữa cũng lớn sao? Hơn nữa ông chỉ nghĩ tới năm trăm đồng thôi, không nghĩ được thứ gì khác? Bây giờ đã phân điền đến hộ, thôn chúng ta phân ruộng theo đầu người, chúng ta nhận nuôi ba thằng nhãi ấy, không phải ruộng đất dưới danh nghĩa bọn nó cũng thuộc về chúng ta à? Sống ở nhà chúng ta, ăn bao nhiêu, ăn thế nào, còn không phải do chúng ta quyết định sao?”

Cố Trường Quý sửng sốt: “Vậy còn tiền học phí thì sao?”

Tống Ngọc Mai đẩy ông ta một cái: “Chẳng lẽ ông còn định nuôi chúng nó vào đại học? Học hết tiểu học là không tồi rồi, ba thằng nhãi con đó đều còn nhỏ, có đứa nhỏ nào không hàm chơi? Chúng ta dùng chút thủ đoạn dẫn đường, dung túng bọn nó chơi bời lêu lổng, tự bọn nó không muốn đi học, ai có thê nói được gì? Trong thôn không ít trẻ con bỏ học từ sớm, thêm ba đứa bọn nó cũng không nhiều.”

Cố Trường Quý gõ gõ tẩu hút thuốc: “Bà nghĩ thì hay lắm, nhưng Cố Nam Sóc có đồng ý hay không mới là vấn đề, cậu ta là chú ruột, chúng ta không thể lướt qua cậu ta được.”

“Điều này chưa chắc! Không phải trong tộc còn vài vị chú bác sao? Chúng ta chỉ cần nghĩ cách là được!” Sắc mặt Tống Ngọc Mai tươi tỉnh, lòng tin bạo lều: “Cố Nam Sóc vẫn chưa kết hôn đâu, cậu ta bằng lòng nuôi một đám gánh nặng, vợ tương lai của cậu ta cũng bằng lòng sao?”

Bạn đang đọc Thập Niên 80 - Nuôi Vai Ác của Thời Hòe Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 179

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.