Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khóc vì gái | Xuất chiến ( Hồi 1 )

Tiểu thuyết gốc · 1607 chữ

Sáng hôm sau, Tráng Tâm đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị một bữa cơm rất ngon, phong phú món ăn.

Trường Không bị hương thơm đánh thức từ giấc mộng. Hắn mơ thấy sư phụ mình, và hắn đang đứng tại một vách núi. Sư phụ quay lưng về phái hắn, còn hắn đưa một ánh mắt thành khẩn nhìn sư phụ.

Sư phụ chợt nhảy xuống vách núi, Trường Không thì lao theo nhưng bị vấp một cục đá, ngã gục xuống kèm theo một tiếng thét thất thanh.

Hắn giật mình tỉnh dậy, đã thấy ngay trên bàn ăn bày biện rất nhiều món ăn. Tráng Tâm đang đứng ở một bên, sắc mặt hơi chút ngưng trọng.

Trường Không hỏi:

- Sao? Mặt ta dính gì à?

Tráng Tâm lắc lắc đầu, lại trở lại vẻ mặt bình thường. Hắn nói:

- Bán sư, hôm nay ta hẹn chiến với tên Khách Ly kia. Dám hỏi bán sư nên đánh như thế nào?

Lần đầu nghe cái danh xưng "bán sư", Trường Không không hiểu, hỏi lại:

- Này, ngươi gọi ta bán sư nghe lạ quá, gọi tên luôn đi.

Tráng Tâm lắc đầu, nhắc lại:

- Bán sư, đánh Khách Ly như thế nào?

Trường Không lặng thinh. Sau đó đứng dậy nói:

- Phát huy sở trường của ngươi.

- Sở trường... của ta.

Tráng Tâm hơi ngạc nhiên. Trường Không bèn giải đáp:

- Đánh như thế nào, ta không biết. Ngươi giờ đã khôi phục gần hết tu vi, ngang cơ tên đó rồi. Phát huy hết sở trường của ngươi, để nó lấp đi những khuyết điểm, tạo ra sự phối ứng hoàn hảo. Thành sự tại nhân. Thắng bại do chính ngươi.

Tráng Tâm nghe vậy, được chỉ điểm, tâm trí nâng cao, đạo tâm lại càng thêm vững. Quá xúc động, hắn quỳ xuống:

- Sư phụ, nhận của đồ nhi một lạy.

Trường Không vội vàng đỡ dậy, không quên trách mắng:

- Mấy cái lời thoại cũ rích, đừng gọi sư phụ nữa. Cứ gọi bán sư được rồi.

Tráng Tâm đứng dậy, cười tủm tỉm:

- Ha ha ha... cuối cùng ngài cũng để con gọi tiếng bán sư rồi.

Trường Không ngẩn ra, ai ngờ lại bị một thằng oắt lừa. Nhưng hắn cũng chẳng buồn, thậm chí sau đó còn cười một tràng lớn.

- Được rồi, chỉ có một cái thay đổi, ta sẽ đi xem ngươi chiến cùng tên kia.

Tráng Tâm hai mắt sáng lên, gật đầu lia lịa. Trường Không lại bồi thêm một câu:

- Nếu không thắng thì đừng gọi ta mấy tiếng bán sư nữa.

Mắt Tráng Tâm lại càng sáng hơn nữa.

Trường Không cạn lời.

Bỗng hắn đưa tay lên, ra hiệu im lặng. Lắng nghe mấy giây, bảo:

- Có người đang tiến lại đây. Là nữ nhân.

Tráng Tâm giật mình, lẩm bẩm:

- Không ngờ đầu buổi sáng lại là cô ta đến tìm ta đầu tiên.

- Cựu thanh mai trúc mã của ngươi hả?

Tráng Tâm gật đầu. Đưa một ánh mắt xin chỉ thị về phía Trường Không. Hắn lắc đầu, bảo:

- Chuyện của ngươi thì tự giải quyết lấy.

Tráng Tâm gật đầu, đi ra khỏi phòng. Lúc đi ra hắn vẫn không quên đóng cửa lại.

Bên ngoài, một người con gái xinh xắn, kiều diễm, mặc một bộ váy đầm đang tiến lại. Dáng vẻ nàng ta rất thanh cao, quý phái. Tráng Tâm cũng vừa bước ra khỏi phòng, hơi chút ngạc nhiên, tiến lại trước mặt cô ta, nói:

- Tử Phiêu, cô đến đây làm gì?

Tử Phiêu nhìn thoáng qua Tráng Tâm một hồi, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh mà nói:

- Có vẻ cậu đã khôi phục đan điền, nhưng với chút thực lực hiện giờ của cậu có lẽ sẽ không bao giờ đánh thắng được Khách Ly đâu. Với tư cách là bạn thuở nhỏ của cậu, khuyên cậu mau chóng bỏ chiến, chạy đi nơi khác đi.

Tới đây, Tráng Tâm bỗng cảm nhận được một sự ấm áp từ trong lòng. Người con gái mà hắn đã gần như quên mất lại tới đây khuyên bảo và an ủi hắn. Đó là sự quan tâm. Tuy vậy, giờ cũng đã muộn rồi. Tráng Tâm bèn bảo:

- Xin lỗi! Nếu chị đến sớm hơn mấy ngày nữa thì tôi chắc chắn sẽ suy xét đề nghị này. Tuy nhiên giờ đã muộn, không còn kịp nữa.

Xong rồi hắn ôm nữ nhân kia vào lòng, hai hàng lệ rơi.

Nam nhân không bao giờ được khóc, đặc biệt là vì nữ nhân. Nhưng đây không phải là giọt nước mắt đau khổ, mà chính là giọt nước mắt sung sướng, sung sướng vì nhận được sự quan tâm của người thương. Hắn ghìm thật chặt cô nương vào lòng, rặn ra từng chữ:

- Cảm ơn! Cảm ơn em vì đã ở bên tôi những lúc suy sụp nhất.

Tử Phiêu thấy vậy, cũng không đẩy Tráng Tâm ra, cứ mặc hắn vậy, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác vui sướng.

Trường Không nãy giờ ở trong nhà đã thấy được hết mấy cái cảnh kia rồi, thầm lắc đầu: không lẽ tên Tráng Tâm kia mới là nhân vật chính. Trường Không khá thất vọng, nhưng ngay lập tức gạt mấy cái suy nghĩ này ra. Hắn đứng lên, đẩy của đi ra. Sau đó hắng giọng mấy cái.

Đôi nam nữ đang rất tình cảm kia bị một người phá đám, vừa xấu hổ vừa tức. Hồi lâu không ai lên tiếng. Trường Không bèn xóa bỏ bầu không khí im lặng khó chịu này:

- Còn không mau đi!

- Ế! Nhưng còn đống bát đĩa con chưa rửa.

- Đánh xong rồi rửa!

Tráng Tâm nghe vậy, nhất thời hưng phấn cực kì. Vì bán sư đã đặt hi vọng lên hắn.

Thế rồi ba người cùng cất bước đi về nơi hẹn chiến.


_____Tại Sinh Tử Đài___

Người xem náo nhiệt ở đây rất đông, ước chừng hơn ngàn người.

Sinh Tử Đài là khu vực chiến đấu, sinh tử bất luận. Người thắng có toàn quyền quyết định kẻ thua, dù có giết ngay tại chỗ cũng không ai dị nghị.

Nơi đây xây theo kiểu trũng. Sàn đấu được làm từ Hắc Diệm Thạch, siêu cứng rắn. Xung quanh cách tâm sàn đấu 100m là một trận pháp khổng lồ ngăn cản các dư âm trận đấu phát ra ngoài.

Hàng ghế xếp theo kiểu vòng quanh hình tròn, gồm các nấc. Chúng cũng phân ra ghế VIP và thường.

Một kẻ ngồi trên khán đài thường nói:

- Này, sau trận này sẽ là trận đấu của Tráng Tâm và Khách Ly ấy.

Kẻ kia đáp:

- Ta nghĩ Khách Ly chắc chắn thắng. Tên Tráng Tâm kia bị phế rồi, chắc chắn thu không nghi ngờ.

Người hỏi kia cảm thán:

- Haizzz... Ta cũng nghĩ như vậy. Mà cũng tiếc cho một nhân tài. Nếu tên Tráng Tâm kia không bộc lộ tài năng quá yêu nghiệt thì đâu đến nỗi bị người ta ganh ghét mà phế mất tu vi.

Ngươi kia chợt ra hiệu nhỏ tiếng, sau đó nhìn quanh. Hắn thở phào một cái rồi bảo:

- Bé cái mồm thôi không bị ai nghe thấy là chúng ta sẽ phải bồi táng theo tên Tráng Tâm kia đấy.

Người kia cũng chợt giật minh, lấm lét quay quanh xem có ai đang nghe họ họ nói chuyện không. May mắn là không.

Bỗng một tràng âm thanh ồn ào rầm rộ vang lên:

- Thế mà thành chủ cũng tới! Xem ra trận này có lẽ sẽ rất thú vị. - một người nói.

Phóng ánh mắt của hắn lên thật xa, đó là một người đàn ông. Trông cũng đã có tuổi, khoảng vào năm mươi. Mặt mày ưa nhìn, có chút phong phạm của các bậc tiền bối, cổ nhân. Ông mặc một cái áo choàng kiểu vest, trông hơi lạ mắt.

Tiếp sau đó chính là cha của Khách Ly, Mặc Nhĩ. Khách Ly thuộc họ Mặc, tên đầy đủ là Mặc Viên Ly. Khách Ly là tên biệt danh của hắn.

Mặc Nhĩ cũng ăn mặc bình thường, một cái áo vest quần tây. Khuôn mặt người này cũng không phải là người tà ác. Nhưng chớ nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Sau cái vẻ mặt thánh thiện ấy chính là một lão ranh ma.

Hai người trên áp chế khí tức, không dò xét được tu vi. Cả hai đều mang theo một cái phong phạm rất nghiêm trang, đều nói cười với nhau như không có khoảng cách.

Sau khi hai người đó tiến vào là mấy lão đầu trực thuộc bộ máy chính quyền Nam Châu Chí Bảo.

Bên dưới võ đài là một bóng người rất năng động. Hắn cầm lấy một chiếc micro thông báo, giới thiệu về trận tiếp theo. Khi vừa nói tới trận đấu giữa Tráng Tâm và Khách Ly, trên khán đài đã nổi lên một trận ồn ào kinh điển. Người người kẻ kẻ đều nói về trận đấu này. Ai cũng chắc chắn Khách Ly thắng.

Phòng cược cũng đã khai mở, với tỉ lệ Tráng Tâm là 1:10, còn Khách Ly là 10:1. Tất nhiên ai cũng đặt hết vào Khách Ly mà không ai đặt vào Tráng Tâm cả.

Tuy nhiên, một cô gái xinh đẹp, cao sang quý phái đi về phía quầy đấu giá. Cô ta là Tử Phiêu, mang theo một xấp tiến đặt hết vào Tráng Tâm.

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.