Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến thực sự (1)

Tiểu thuyết gốc · 1605 chữ

Trường Không nhìn thấy hai bóng đen kia, đã lờ mờ đoán được sự việc. Tuy nhiên hắn vẫn chưa hành động mà lẳng lặng chờ.

Đám tu sĩ của Mặc gia, kẻ thì bay, kẻ thì đứng dưới đất đang chuẩn bị phản công vào đám người Tráng Tâm.

Còn hai kẻ kia thì đứng đấy, đôi mắt vô hồn, cất lên một giọng trịch thượng:

- Mau cút khỏi đây cho ta!

Đám tu sĩ Mặc gia nghe vậy, tưởng hắn đang khiêu khích, cơn giận dữ nổi lên. Tên kia là cái thá gì mà có thể ra lệnh cho bọn ta! Hắn tưởng hắn là đại năng sao mà có thể đưa ra cái giọng trịch thượng đáng ghét ấy.

Mỗi tên trong đầu lại có một suy nghĩ khác nhau, nhưng đều đồng quan điểm: tên cao ngạo này không biết trời cao đất dày, cần dạy hắn một bài học.

Mà ngoài đám người ấy ra, có lẽ người tức giận nhất không phải là chúng, mà là Mặc Nhĩ. Lão ta không ngờ được rằng, thằng con trai phá phách, luôn là một con rối trong tay hắn nay lại giở ra một cái giọng điệu khinh nhờn như vậy. Lão tức giận, hét to:

- Giết được Tráng Tâm thưởng như quy định, bắt sống Khách Ly thưởng 150 vạn linh thạch hạ phẩm.

Lũ tu sĩ hám tài kia nghe được, huyết mạch sôi trào, hò hét nhau. Mỗi kẻ đều nở một nụ cười đáng sợ, ma quái.

Đây mới chính là sức mạnh đáng sợ của tiền bạc!

Bọn chúng lần lượt từng đám người phóng lên giao chiến. Tráng Tâm bắt ra vài cái pháp quyết đơn giản, đồng thờ niệm chú ngữ. Một luồng khói trắng không biết từ đâu xuất hiện che mất đi hai người bọn họ. Sau đó, một lực chấn cực khủng, tản sạch khói trắng đi. Tráng Tâm và Khách Ly đang đứng trong một vòng linh quang màu vàng, miệng nói:

- Không biết sống chết!

Tráng Tâm điều động chân nguyên, đưa nó đến hai bàn tay. Khi vừa đủ rồi, hắn phóng xuất ra thành từng mảnh. Hắn cứ làm như vậy trong vào lần, nhưng tốc độ rất nhanh. Khi tạo đủ hơn trăm mảnh khí sắc nhọn rồi, hắn giơ hai tay lên, làm mấy động tác như chỉ đạo một dàn nhạc công.

Hai tay hắn vung lên rồi hạ xuống, rất nhịp nhành, có thể dễ dàng đoán là do quy luật. Theo từng bước điểu khiển, những mảnh khí ngưng sắc nhọn, màu đỏ đậm như mà máu, lần lượt di chuyển đồng thời.

Chúng cũng lần lượt lao lên, ghim vào da thịt những tên tu sĩ đi đầu, máu chảy ra, chết ngay lập tức.

Mấy kẻ tiếp theo thấy vết xe đổ của đám đồng bạn, rút kinh nghiệm, liền lùi lại, không dám tiến công.

Trường Không nhìn thấy tuyệt chiêu này, giật mình mà thốt lên:

- Vậy mà lại là Khiển Bách Tích Tinh!

Đây thực ra là một môn công pháp thượng cổ, xuất hiện từ lúc Đại Thảm Họa xảy ra, đã tuyệt diệt rất lâu. Mà công pháp này thực ra cũng cực khó luyện, cả lịch sử cổ giới cũng chỉ có năm người luyện thành.

Món công pháp này sát thương rất lớn, đã thế còn điều khiển hơn trăm viên Liên Tinh, nên cũng khá cực khổ, lượng chân nguyên bòn rút qua thời gian rất nhiều.

Nói tóm lại, đây là một môn công pháp cực phẩm, thuộc hàng cực khó.

Trường Không cẩn thận suy xét, nếu có người đã sử dụng công pháp mạnh như vậy, ắt là người từ thời đầu Đại Thảm Họa. Nghĩ tới đây, hắn nghĩ tới một thứ:

Trọng sinh!

Có lẽ chính là như vậy. Cổ giới tuy là khởi nguồn của các đại năng, di tích nhiều nơi nhưng trải qua hơn 5000 năm, phần lớn đã bị khai thác. Mà hiện nay cũng chưa chắc còn. Tên Tráng Tâm kia vận khí lớn, tìm ra được một cái di tích chứa linh hồn một lão già nào đó chăng. Đây có lẽ là lời giải thích duy nhất lúc này.

Vậy thì thế trận đã xoay vần, đã nghiêng về phía Tráng Tâm. Một quyển mật tịch công pháp như vầy đủ quét sách một môn phái hiện nay.

Trở lại trận đấu. Đám tu sĩ cứ lớp người này lao lên lại là lớp người khác. Số lượng Liên Tinh cũng giảm đi chỉ còn vài cái, mà số lượng người chạy lên thì cứ đều đều.

Nhìn qua bề ngoài thì bên Mặc gia đang nắm chắc, nhưng Mặc Nhĩ lại tỏ ra rất lo lắng. Tại sao Khách Ly vẫn chưa ra tay? Nó còn giấu tuyệt chiêu kích sát gì sao? Lão tự hỏi, vẫn còn rất băn khoăn cho kế hoạch tiếp theo.

"Bùm...."

Một âm thanh lớn nổ ra, sau đó là một màn khói mờ mịt. Bên trong là một bóng người, có một vòng huyết quang bao quanh y. Toàn thân y đậm nồng mùi oán khí, hai mắt đầy tơ máu.

Đó chính là Khách Ly, nhưng hắn bây giờ không phải lúc bình thường, mà là một kẻ điên, mang tràn đầy lệ khí, quỷ dị khó lường. Đám tu sĩ, cả lành lăn và bị thương sau khi được chữa khỏi, tụ lại một chỗ, vẻ mặt người nào người đấy đều toát lên một tia sợ hãi.

Bọn họ đều kêu lên sợ hãi, kinh dị.

"Đây... đây cũng đâu phải là người nữa chứ, rõ ràng là quái vật mà!"

"Lệ khí quá đáng sợ! Tên ác quỷ này thực lực tăng lên quá kinh điển."

"Có lẽ hắn đã nhập ma rồi!"

"Ch... chạy! Ta đi đây. Mạng của ta qua trọng hơn trăm vạn linh thạch ấy!"

Một số kẻ nhát gan, nhanh chân chạy mất. Đây giống như là một hiệu ứng đomino. Một kẻ chạy, mấy kẻ khác cũng sụp đổ mà chạy theo. Tuy nhiên câu chuyện chưa dừng ở đó.

Khách Ly với bản năng ác quỷ hiện tại, trong đầu tồn tại toàn ý niệm chết chóc. Lúc thường ngày hắn rất ghét mấy kẻ nhát gan, nay gặp mấy kẻ lâm trận bỏ chạy, sự khát máu dâng lên cực điểm.

Hắn vung ngang tay một cái, vài đạo kiếm khí bay ra. Mấy tên kia vừa chạy, vừa để ý, rất nhanh thôi đã phát hiện nguy cơ đến gần, nhưng không kịp nữa. Những tiếng thét thất thanh vang lên trước khi cơ thể bị chém làm đôi.

Mấy người còn đứng lại nhìn thấy cảnh này, cũng không khỏi khiếp sợ. Trong số những người bọn họ đều là cảnh giới [Kim thể: Thành Thân], đã được tính là cường giả trong cường giả. Thế mà nay lại bị một thằng oắt [Thiên Nhân: Sơ kì] một chưởng chết tươi, phải gọi là cái gì mới đúng chứ.

Nội tâm bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ, bây giờ đã chìm trong đáy của sự tuyệt vọng.

Họ ngã khuỵu chân xuống, ánh mắt đờ đẫn, tuyệt vọng. Một số thì hai tay ôm mặt kêu lớn, than trời than đất. Một số kẻ triệt để tuyệt vọng, hai mắt rưng rưng, ngất xỉu.

Bọn họ đã hoàn toàn sôc trước màn này của Khách Ly và Tráng Tâm. Hai kẻ đó tồn tại một thứ sức mạnh cực hạn mà họ nằm mơ cũng không có được.

Trường Không thấy cảnh này, biết Mặc gia phế rồi, đặt Tử Phiêu xuống, định lao ra. Vừa mới động lực, đã có một bóng người lao lên trước mặt Khách Ly, đó là Mặc Nhĩ.

Lão điều động chân nguyên tụ lên hay bàn tay, bắt cả hai tay mấy cái pháp quyết. Đợi đủ chân nguyên rồi, lão hét lớn:

- Nghịch tử, mau theo ta về chịu phạt! Lý Mặc Chi, mau lên!

Đằng sau là Lý Mặc Chi, nàng đang lấy ra mười hai viên linh thạch thượng phẩm. Điều khiểu nó quay xung thân mình, đoạn đọc khẩu ngữ.

Đọc xong, cả mười hai viên đá lần lượt thắp sáng cả một vùng trời tối om.

Mỗi viên tan ra, hóa lỏng tạo thành hình một con vật. Tất thảy là mười hai con, tương ứng với mười hai con giáp.

Mỗi thánh thú đều hiện ra, đem theo phật quang. Sau đó, mỗi con hóa thành một người, vóc dáng, khuôn mặt đều khác nhau, mặc những bộ quần áo trường bào thời cổ.

Mười hai con giáp hiển linh, tà mà tất diệt.

Cả mười hai cái bóng đều lần lượt triển khai tấn công với Khách Ly.

Còn Tráng Tâm, y đang tìm Trường Không. Nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy, nét mặt y có chút lo lắng. Nhưng tạm thời gạt bỏ chuyện này sang một bên, điều duy nhất cần chú ý là tên Mặc Nhĩ kia đã.

Sau khi mười hai thú nhân đều lao vào chiến một trận với Khách Ly bất phân thắng bại, thì Mặc Nhĩ bắt đầu chuyển hướng tấn công sang phía Tráng Tâm.

Sắp có giao tranh mạnh!

__________Hết chương 16 ________

Hẹn gặp lại vào 9h tối mai.

Các bạn đón đọc ch.17: Trận chiến thực sự (2)

Với nhiều tình tiết có thể gọi là bánh cuốn cho những ai rảnh rang.

Cảm ơn vì đã đọc.

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.