Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1494 chữ

Thần Kiếm Môn trải dài từ đông sang tây trên đỉnh đại vũ linh, dưới ánh sáng của mặt trời đông thiên huy hoàng. Thánh địa này uy phong lẫm liệt nằm tại đó, nguy nga vô tận phòng là kiếm thuật sư tới đây đều phải ngước nhìn lên, cung cung kính kính mà vái lậy, đâu chỉ có vẻ bề ngoài, ngay cả trong lòng cũng không dám cỏ nửa điểm giả dối. Ăn mặc cũng phải diện những trang phục đẹp đẽ nhất của mình, kiếm cũng phải dát vàng dát ngọc. Mặc dù Thần Kiếm Môn cũng không có quy củ quá nghiêm ngặt như vậy, thế nhưng đám hậu sinh lại cứ thích nhiều chuyện, chơi đùa nào ngờ quá đà một câu nói đùa vang đến tận ngàn sau, muốn thay đổi cái suy nghĩ đã hằn sâu trong đám phàm nhân thì thật là thiên nan vạn nan.

- Lão bá.

Lúc này dưới chân núi vũ linh các bậc kiếm giả trẻ tuổi đều không hỏi quay đầu nhìn về phía một người mặc cẩm bào, tay nắm lấy thanh trúc ngọc kiếm, nghênh ngang mà bước chẳng coi ai ra gì. Một vị thiếu niên có chút nóng vội liền bước xuống:

- Lão Bá kẻ sĩ học kiếm đều phải bái lậy, ngươi làm như vậy chính là bất kính đối với Thiên Môn, trong số chúng ta, bất cứ ai cũng đều có thể tru diệt Tặc Tử như ngươi.

- Bất kính.

Y cười lên ha hả, nước miếng bắn tung tóe, rất mất tương xứng với cách ăn mặc sang trọng và không khí ở nơi đây. Thiếu niên vội vàng lui lại lấy khăn lau đi vết nước bọt còn đọng lại trên mặt, trên người.

- Khư, thật chẳng ra làm sao ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, thế mà ngươi bản tính khó đổi chẳng có chút thành tâm nào, được ta hôm nay sẽ thay mặt Thiên Môn trừ khử đi kẻ bàng môn tả đạo như ngươi.

Nói rồi thiếu niên giơ kiếm lên mắt nhìn thẳng rất nghiêm túc, nhưng trên cái khuôn mặt non nớt mà làm ra cái bộ dạng đó thì chẳng khiến cho người khác không nhịn được mà phá lên cười ư. Xung quanh lác đác có mấy vị kiếm giả trẻ tuổi tò mò đi tới. Thiếu niên vung kiếm một vòng, mũi kiếm thẳng tắp chỉ xuống đất.

- Đạo hữu chúng ta đã thấy cả rồi ngươi vì đại nghĩa quên mình, vì thiên môn mà trừ gian diệt ác, bọn ta tự thẹn bản thân vô dụng cầu đạo mà hèn nhát. Sau này chỉ có thể giúp ngươi kể ra toàn bộ sự việc, để các vị tiên nhân mở lòng từ bi mà khoan dung chấp nhận ngươi vào sư môn. Còn chúng ta hắn khẽ thở dài nói :

- Cũng đã không còn hi vọng.

Thiếu niên cúi người rơi lệ:

- Đa tạ các vị đạo hữu đã không màng gian nan mà mở lời, Du mỗ cảm kích không thôi.

Tới đây cẩm bào trung niên cũng đã không nhịn được nữa, y ngửa mặt lên trời cười ha hả, 2 chân dậm xuống đất, chẳng khác nào một đứa trẻ nít. Du Tú Chân quay đầu:

- Tặc tử ngươi cười cái gì.

Trung niên cẩm bào cười đến phát nấc, chốc chốc trong cổ họng lại nảy lên một cái, y kho khan một tiếng cố gắng áp chế cơn nấc cục của mình rất khổ sở nói:

- Hiền trất ta lớn tuổi hơn ngươi đó, ngươi không quỳ xuống cầu xin ta thì thôi đi lại còn ở đó hống hách, thực là không biết lễ độ.

- Khư, đối nghịch với thiên môn, là thần tử của kiếm đạo nhưng lại bất kính với kiếm, hôm nay có các vị đồng đạo chứng giám ngươi có trăn trối gì không.

Vừa nói hắn vừa bộc phát ra khí tức, nội lực từ bốn phương tám hướng trong thân thể phóng ra ép cho không khí bên ngoài vang lên những tiếng ong ong. Nội lực của hắn cực kì uy mãnh, luyện tới mức này cũng có thể được coi là cao thủ trong đám phàm nhân. Bất quá pháp môn tu luyện tới đây thì dừng, không thể tiến thêm bước tiếp theo, chính vì vậy mà hắn không ngừng khổ tu kiếm thuật, cốt sao có thể được Thần Kiếm Môn thu nhận.

Cẩm bào trung niên cười ha hả.

- Nếu bây giờ ta ra tay thì không khỏi sẽ bị chê là ỷ lớn hiếp bé, ngươi nên biết tự lượng sức, mau mau quỳ xuống bái lậy thì ta còn khoan dung mà bỏ qua chuyện vừa rồi.

- Ma đầu to gan tiếp chiêu đi.

Du Tú Chân chuyển mình mũi kiếm trực chỉ trước ngực y phóng tới, chợt mũi kiếm xoay một vòng từ đông sang tây, sau đó Du Tú Chân loạng choạng lui ra.

- Hừ lão ma đầu không tệ có thể tránh thoát được chiêu mạnh thứ 3 trong Kim Xà kiếm pháp.

-Chơi với tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi, lão phu không cần dùng đến nội lực.

- Khư, nói càn.

Du Tú Chân hít vào hơi lãnh khí, chợt chuyển thân kiếm quang vù vù lao tới, trong chớp mắt đã đánh ra 2 chiêu, vậy mà trung niên cẩm bào vẫn chỉ biết tránh né không thèm rút kiếm tiếp chiêu. Du Tú Chân trong lòng nhói một cái, càng đánh càng cảm thấy ớn lạnh. Đây đích thực không phải là người, mắt hắn nhắm chặt lại ra chiêu loạn xa chẳng có bài bản gì. Trong lòng càng ngày hoảng sợ, kiếm đánh vào thân thể lão cứ như là đánh vào không khí vậy, chẳng có tí cảm giác nào. Du Tú Chân quả thực là chưa từng nhìn qua các bậc kiếm sư trong tiên giới, cho nên vẫn cứ nghĩ đó là vong hồn do một vị cao thủ hóa thành đi tới nhân gian để giết người, cộng với tính tình non trẻ mà thập phần sợ hãi hồn bất phụ thể. Hiện tại thần trí của hắn đã chìm trong bóng tối, chỉ biết ra chiêu mà không biết rằng kẻ đang đứng bên kia đánh nhau với mình lại không còn là cẩm bào trung niên.

- Lôi lão đệ nhanh tới đây, Du đạo hữu đã bị lão ma đầu kia dùng yêu pháp khống chế đang tàn sát tứ phương, nếu không ngăn chặn kịp thời chính là mối hiểm họa cho thế gian.

Lôi Liệt bất đắc dĩ đi tới, những chuyện như vậy hắn vốn dĩ không quan tâm nhưng Vương đại ca đã mở lời hắn không thể không ra tay. Trung niên cẩm bào hiện đang đứng ở một bên quan sát, vừa cười vừa nói:

- Đánh hay lắm, đánh hay lắm, bất quá đúng là ngoài ý muốn của ta, tên tiểu tử kia lớn tới vậy rồi mà cứ như trẻ nít vậy, lại đi sợ 1 thứ vốn dĩ không có thực trên thế gian. Ồ ta lại quên mất chuyện chính rồi, y định phủi tay bước đi thì chợt có một cơn gió thổi qua, khẽ liếc mắt hừ lạnh một tiếng. Đám hậu sinh thật phiền phức đã tha chết cho rồi còn dám tìm ta mà kiếm chuyện. Được, đã như vậy lão phu cho các ngươi toại nguyện.

Cẩm bào trung niên chầm chậm đứng dậy, chợt bàn tay cầm kiếm khẽ đảo, chỉ nghe lách cách mấy tiếng nhỏ sau đó sắc mặt liền trở nên kinh ngạc nhìn lấy cái người đứng ở giữa. Khư, rất không tệ đã có thể luyện khí thành tia nhưng chưa kịp nói tiếp thì ánh mắt liền co rút lại cười nói:

- Hóa ra là vậy, thứ phát ra tia nguyên khí không phải ngươi mà là thanh kiếm này, ừm cũng phải với tư chất thấp kém của đám phàm phu tục tử thì sao có thể tự mình luyện được đến cảnh giới kia. Người đối diện với lão tên là Lâm Vũ, người ngăn trở một chiêu của y cũng là Lâm Vũ. Hắn nếu không được thiên mệnh ban tặng cho 1 thanh bảo kiếm là tàn dư trong trận chiến của các bậc luyện khí sư, thì bây giờ có chăng cũng chỉ là một thiếu niên tầm thường sống vô vị ở thôn quê. Đâu thể có được hùng tâm tráng khí như bây giờ. Trung niên cẩm bào thở dài, một kiếm không giết chết được các ngươi, lão phu tự thẹn với chính mình. Rồi lão trở gót xuyên qua giữa đám người thẳng tắp mà đi, tốc độ cực nhanh trong phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Bạn đang đọc Thất Thải Thiên Kiếm sáng tác bởi vyesuki1s
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vyesuki1s
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.