Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1535 chữ

Thiếu nữ trong long lòng kinh ngạc không hiểu sao mà hắn phát hiện được. Vội vàng ngồi dậy khẽ lay lay Tả Tinh Vũ, nhưng mà cái vị nam tử này lại cứ nằm lù lù ở đó chẳng buồn mở mắt, khiến cho nàng phân vân chẳng biết nên làm gì. Chợt trong đầu nảy ra một ý, nàng bèn thò tay móc trong ngực nam nhân trước người ý định muốn xem cái đồng xu kia. Khi ngón tay đã sắp chạm đến chỗ đó thì trái tim không khỏi giật thóp lên, vội vàng rụt tay lại. Ngước nhìn lên trên thì sắc mặt liền đỏ. Nàng cố gắng giải thích:

- Ta, ta chỉ xem một chút thôi không có ý gì đâu.

Xung quanh có một người trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào nàng, rất nghi ngờ nói:

- Không nên như vậy, rất xấu đó.

Nói xong hắn liền quay gót rời đi. Thiếu nữ run sợ không thôi, không dám có hành động gì lỗ mãng nữa, chợt nàng chỉ thấy đùi mình nhẹ đi Tả Tinh Vũ ngồi bật dậy tức giận hừ lạnh một tiếng. Sau đó hắn cứ thế mà bước. Bất quá hướng đi của hắn lại ngược lại với giới luật viện hiển nhiên, là đang có ý định trốn đi. Thiếu nữ hấp tấp đuổi theo:

- Sư huynh đi nhầm rồi, không phải đường đó đâu.

Nàng vừa chạy vừa nói, rất gấp đột nhiên Tả Tinh Vũ quay người, thiếu nữ không làm chủ được tốc độ, đôi chân quẹo vào nhau lập tức ngã nhào về phía trước. Bàn tay quơ lên chỉ muốn vịn được vào thứ gì đó. Khi thân thể của nàng đang từ từ đổ xuống thì phép màu hiện ra. Chỉ thấy mặt đất giống như ngưng đọng hay nói cách khác chính bản thân nàng đang lơ lửng mà không ngã xuống. Hai tay ủ rũ thân thể khẽ chấn động một chút, nàng lấy lại tinh thần chỉ cảm thấy ngực mình bị xiết lại. Thân thể đang từ từ được nâng lên đến khi có thể giữ thăng bằng. Ánh mắt quét xuống liền nhìn thấy được một vòng tay ôm lấy ngực của mình, chợt bàn tay đó bóp bóp mấy cái khiến thiếu nữ không khỏi đỏ mặt. Hốt hoảng quay người lại thì liền chạm phải Tả Tinh Vũ, giương ánh mắt long lanh mà nhìn nam tử trước mặt. Tả Tinh Vũ tay run run mà buông ra cười nói:

- Ờ ta không cố ý, muội muội đừng để trong lòng. Chúng ta mau đi thôi kẻo vị kiếm sư kia không nhịn được mà sẽ gia tăng hình phạt lên đấy.

Tả Tinh Vũ quay người kéo lấy tay thiếu nữ mà bước đi. Trong lòng hoan hỉ không thôi, cực kì thoải mái, chốc chốc lại liếc mắt nhìn lên khuôn mặt cô nương kia rất thỏa mãn. Thế là một nam một nữ chẳng bao lâu đã tiến vào cửa đại viện, xác nhận đây đích thực là giới luật viện liền bước vào. Trong đó có một người đang ngồi ghi chép lại hàng tá sổ sách, bất quá thủ bút của hắn cực kì nhanh mỗi lần đảo tay liền có hàng trăm con linh xà uốn lượn in vào mặt trang giấy, nghiên mực vốn dĩ đã đầy trong chớp mắt liền cạn sạch. Tả Tinh Vũ há hốc mồm kinh ngạc trước một màn này, hắn đang định xin được chỉ giáo. Thì người đó mở miệng:

- Thiếu môn chủ người đã tới.

Sau đó quay sang nói:

- Các ngươi mau báo ra tên họ của mình đi.

- Tả Tinh Vũ.

- Tường Yên Nhi.

Tả Tinh Vũ vội vàng sửa lời:

- Tường Yên.

Thiếu nữ mở tròn đôi mắt:

- Ca ca vẫn gọi ta là Yên Nhi.

Tả Tinh Vũ bèn không nói gì thêm.

Chợt cả ba người liền quay đầu rất hiếu kì nhìn lấy tấm rèm che ở gian phòng kế bên. Chỉ thấy bức rèm đã kéo ra một nửa thì không hiểu sao lại buông lại.

Vị kiếm sư khó hiểu vội vàng đi tới nói:

- Thiếu môn chủ.

Từng bước chân của hắn dồn dập khiến sàn đại viện vang lên thình thịch. Khi bàn tay của hắn đã sắp chạm đến bức rèm châu kia thì trên trán Tả Tinh Vũ đã toát mồ hôi lạnh. Hắn tu luyện chính là Thần Cơ Bách Pháp. Môn công pháp mà trước đây 20 năm được mệnh danh là bá đạo nhất thế gian. Bất quá danh tiếng của nó không mấy tốt đẹp, nói cách khác chính là bàng môn tả đạo đệ nhất thiên hạ. Nó đã từng một thời gây náo động tiên vực, âm ỉ vô tung vô ảnh mà giết người. Chẳng khác nào một dịch bệnh đang len lỏi trong đám phàm nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay hạ sát kẻ đó. Chuyện lúc đó quỷ dị đến ngay cả Thanh Đế cũng phải ngó một mắt mà nhìn xem sự tình phía dưới, cũng không khỏi ngấm ngầm sợ hãi. Cường giả tiên giới luôn là cái gai trong mắt Thanh Đế, nếu có thể diệt đi mà không phải tốn một binh một tốt nào thì hắn rất vui vẻ mà sẵn lòng. Ngay khi ánh mắt của hắn đang quét qua một góc tiên vực, vẫn chưa kịp hoàng hồn lập tức đồng tử liền co rụt lại. Rất không thể tin, từ phía dưới xuất hiện một đạo kiếm xông thẳng lên trời mang theo cùng cực bi phẫn mà tới trước mắt mình. Hắn vội nhắm mắt mảnh không gian cửu giới lập tức khép lại. 2 thế giới lại trở lại trạng thái ban đầu không một chút liên quan. Thanh Đế run bần bật vẫn chưa an tâm, vốn dĩ hắn là người đứng đầu Đông Thiên nhưng cảnh tượng kì dị vừa rồi cộng với sát khí từ đạo kiếm kia mang theo không phải chỉ đến từ một người, mà là trăm vạn con dân đang sống trong tiên vực. Thanh Đế trầm giọng:

- Triệu tập văn võ bá thần triển khai phòng thủ. Hư, nếu có một con muỗi nào lọt qua ta sẽ chém đầu các ngươi.

Vị thần nhân nhiếp chính đứng cạnh đó vội vàng vâng dạ, không dám trận trễ mà đi ngay.

Thế là bầu trời Đông Thiên được một phen náo động, các đội thiên binh thiên tướng không ngừng di chuyển dàn trận nghênh địch. Bất quá kẻ địch lần này lại không đến từ bên ngoài mà là ở phía dưới chính là tiên vực. Nếu có thể đứng ở phía dưới mà quan sát thì sẽ thấy được một màn biến hóa của tinh tượng, rất nhiều ngôi sao đủ màu sắc lay động kim quang đại phóng, xem đến hoa cả mắt. Có một chút thành tựu về tâm nhãn liền có thể phòng tầm mắt xa hơn, nhìn thấy những tòa cung điện với lối kiến trúc hoa lệ, trong đó nổi bật nhất là những tôn thần cao cao tại thượng khiến người người kinh sợ không dám nửa điểm chống đối. Từ đó mà sinh ra cảm giác tôn kính coi chính bản thân cực kì thấp bé không thể làm trái thiên đạo.

- Con thỏ chết nhát, chỉ biết trốn trong buồng nữ nhân.

Ngay lập tức liền có hàng vạn con mắt nhìn về phía cái kẻ láo xược vừa lên tiếng.

- Du Tú Chân linh quân tín nhiệm ngươi cho ngươi vào hàng ngũ của mình. Ngươi không đi lập công báo đáp thì thôi lại còn ở đây mà hô hoán xấc xược, thật đáng chém.

Du Tú Chân cười ha hả rút kiếm, một kiếm phóng ra chính là máu chảy thành sông.

Linh quân ngồi trong đại điện an nhàn hưởng thụ lấy chút hương vị nữ nhân cũng muốn bị hắn làm cho tức chết. Tay linh quân bóp nát chén rượu, tức giận đến thở không ra hơi.

- Sư tôn, thật chẳng ra làm sao đệ tử sẽ dạy dỗ lại người này.

- Không cần, còn bao nhiêu kẻ như vậy.

- Từ Thần Kiếm Môn lên đây tổng cộng hai người, một tên đã được lệnh gửi tới huyễn trùng cảnh. Hắn còn thiếu một ngày.

- 1 ngày.

- Vâng.

Linh quân cả giận đập bể chiếc bàn tiệc trước mắt.

- Sư tôn lần này tuyệt đối là thật, không có chuyện con bê trễ bỏ việc, thượng quan vân có thể làm chứng. Xin sư tôn minh xét, con làm việc rất trách nhiệm.

- Ai kêu ngươi giữ hắn lại, sao không tống cổ cả hai kẻ đó cùng đi đi. Trước đến giờ ngươi vẫn vậy cơ mà.

Vị đệ tử kia tên Tô Trần hắn chấp tay cúi người không lên tiếng, thầm nghĩ: "mỗi lần ta đổi tác phong thì liền có chuyện không may xảy ra, sớm biết vậy thì cứ như ban đầu mà làm có phải tốt hơn không."

Bạn đang đọc Thất Thải Thiên Kiếm sáng tác bởi vyesuki1s

Truyện Thất Thải Thiên Kiếm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vyesuki1s
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.