Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thúc thúc muốn đi sao?

Phiên bản Dịch · 1566 chữ

Tiêu Dụ trợn tròn mắt, chuyện cho tới bây giờ hắn không thể nào ngờ tới Tống Thanh Thư cảm thấy hứng thú không phải chuyện của Hứa vương Hoàn Nhan Ung cũng không phải là vì quận chúa Mông Cổ Triệu Mẫn, mà là Mộ Dung Cảnh Nhạc.

- Năm đó thần cứu được hắn cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cho nên lúc hắn nói địa điểm nếu có việc cần trợ giúp thì đến gặp hắn cũng không có để ở trong lòng, vì vậy thần..thần cũng không nhớ rõ đến cái chỗ kia mà hắn nói.

Tiêu Dụ phía sau lưng đã ướt đẫm, hắn cũng muốn tìm một lý do nào đó để qua mặt Tống Thanh Thư, nhưng có thể vì bị ánh mắt sắt bén của Tống Thanh Thư, liền cảm thấy tâm tư gì của mình cũng đều bị nhìn thấu, nên đâu còn dám trêu đùa với tâm nhãn Tống Thanh Thư.

-Không nhớ rõ?

Tống Thanh Thư cũng bị hắn làm cho tức chết, nói như vậy và chưa có nói gì thì khác nhau chỗ nào đây chứ

Tiêu Dụ cũng biết chỉ dựa vào một câu nói lập lờ nước đôi để giữ được tính mạng của mình thì cũng không ổn, nên vội bổ sung:

-Thần tuy rằng không nhớ rõ địa điểm cụ thể, nhưng thần còn nhớ rõ hắn nói chính là …… ngay tại bên trong kinh thành Liêu quốc!

Cuối cùng thì Tống Thanh Thư cũng lưu lại Tiêu Dụ một mạng, nhưng không có thả ra để cho hắn rời đi, bởi vì nói không chừng sau này hắn còn có chỗ hữu dụng.

"Trong Kinh Thành?" Nhìn theo thân ảnh Tiêu Dụ ly khai, Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ, theo lý thì Mộ Dung Cảnh Nhạc là loại người đại ác nhân hèn hạ vô sỉ, thì rất khó tin được là hắn sẽ biết đến việc báo ân.

Bất quá dựa theo lời của Tiêu Dụ, có thể là nắm đó Mộ Dung Cảnh Nhạc đang lúc trong thời điểm chán nản, tuyệt vọng thì được người khác trợ giúp, phần ân tình này chỉ sợ cả đời khó quên, cho nên Mộ Dung Cảnh Nhạc mặc dù là đại ác nhân, nhưng hắn cũng là con người, thì cũng có các loại tâm tình của con người.

Bây giờ dựa theo các tình huống, hắn ẩn thân ở Liêu quốc rất có thể còn tránh được phạm vi thế lực của Mộ Dung thế gia cùng với Độc Thủ Dược Vương, đối với Mộ Dung Cảnh Nhạc mà nói quả thực Liêu quốc là một nơi ẩn thân vô cùng hoàn mỹ!

Nghĩ đến thời gian trôi qua lâu như vậy, bất kể là Hồ phu nhân hay hoặc là Mộ Dung thế gia, thậm chí ngay cả thần thông quảng đại như người của Nhữ Dương vương phủ cũng không có tra được địa điểm mà hắn ẩn thân, Tống Thanh Thư liền minh bạch địa điểm hắn ẩn thân tuyệt không phải là chỗ bình thường, lúc này hắn thậm chí còn hoài nghi đối phương rất có thể là ẩn giấu ở bên trong triều đình Liêu quốc.

Chỉ tiếc Tống Thanh Thư lúc này không có phương pháp phân thân, không có cách nào khác tự mình đi đến kinh thành Liêu quốc kiểm chứng, nên âm thầm viết một lá thư, kèm theo ám hiệu đưa đến Nhữ Dương vương phủ, đem việc này báo cho Triệu Mẫn biết, để cho nàng đi đến kinh thành Liêu quốc tìm hiểu một phen.

Kim quốc bên này một loạt sự tình cần phải xử lý, nhưng hắn đến Kim quốc cũng đã có một thời gian rất dài rồi, bây giờ cũng không biết tình huống Kim Xà doanh bên kia thế nào, còn có Giang Hoài với Lý Khả Tú đang khống chế mười vạn quân binh, lúc trước phái A Cửu cùng Tiêu Uyển Nhi đến thương thuyết, cũng không biết tình hình tiến triển đến đâu rồi…

Thời điểm này hắn thấy mình có được may mắn đã có được mấy hồng nhan tri kỷ xinh đẹp lại có năng lực, Thanh quốc thì có Đông Phương Mộ Tuyết tọa trấn, Kim Xà doanh thì có Viên phu nhân cùng A Cửu công chúa tiếp quản, Thần Long giáo có thì có Hồng phu nhân cùng Phương Di... Nếu không có các nàng tương trợ, thì cho dù là mình có ba đầu sáu tay cũng không có cách nào làm được nhiều chuyện như vậy.

Tống Thanh Thư biết mình cũng không có khả năng vĩnh viễn lưu lại tại Kim quốc, như vậy sau khi hắn rời khỏi nơi đây, thì sẽ phái ai nắm giữ cục diện của Kim quốc đây?

Hoàng hậu Bùi Mạn vốn là một người nếu lựa chọn thì đó là một người cực tốt, nàng đã có năng lực, lại có kinh nghiệm, nếu thực giao cho nàng thì nhất định có thể đem cục diện Kim quốc ổn định rõ ràng. Bất quá rất đáng tiếc, hoàng hậu Bùi Mạn lại là một người có tham vọng quyền lực mãnh liệt, nếu có hợp tác với hắn cao lắm chỉ là vì nàng có những nhu cầu cần dựa vào, rất khó có được cái gì gọi là một lòng chuyên chính…

Nếu đem Kim quốc gửi gắm trong tay nàng, không quá mấy tháng, Kim quốc chỉ sợ đã hoàn toàn thoát ly sự kềm giữ của hắn, Tống Thanh Thư đối với lòng dạ hoàng hậu Bùi Mạn thì biết rõ, cho nên hắn đã thanh tẩy sạch thế lực của nàng từ trong nội cung cho đến ngoài cung, hôm nay nàng chỉ còn lại có một cái thân phận hoàng hậu, khó mà có có cơ hội cầm giữ triều chính rồi.

So sánh với hoàng hậu Bùi Mạn, Ca Bích thì đáng tin cậy hơn nhiều lắm, bây giờ trượng phu Đường Quát Biện của nàng đã chết, trãi qua trong khoảng thời gian này ở chung, hai người bất kể là cảm giác ưa thích còn là lợi ích đều một buộc chung lại một chỗ với nhau. Chỉ bất quá Ca Bích quá mức ôn nhu thiện lương, sợ rằng rất khó xử lý tốt những rắc rối phức tạp của triều chính.

Còn Bồ Sát A Lý Hổ mà nói, nàng ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, thậm chí còn thành công chuyện diệt trừ đi Hoàn Nhan Tông Kiền, đó là một nữ nhân có bản lĩnh, bất quá mình và mẫu tử các nàng quan hệ còn chưa có thân cận đến mức có thể đem một phần sự nghiệp lớn như vậy gửi gắm cho các nàng.

Đúng rồi ....còn có Đường phu nhân, nhưng nàng bây giờ vẫn còn là thê tử của người khác, làm sao có thể để cho nàng thay mình làm việc được?

Tống Thanh Thư suy nghĩ đến đau đầu, cũng thật là không thể chọn lựa được người vẹn toàn, cuối cùng chỉ đành quyết định tạm thời đem cái trách nhiệm này giao cho Ca Bích xử lý, dù sao nàng vẫn còn có muội muội Hoàn Nhan Bình một bên phụ tá, hơn nữa lại còn Bồ Sát A Lý Hổ cùng hoàng hậu Bùi Mạn theo bên cạnh hiệp trợ, có lẽ cũng có thể miễn cưỡng ứng phó được chuyện trong triều đình..

Lại qua thêm vài ngày nữa, triều đình chuẩn y tấu của bên hình bộ tấu, lấy tội danh Hoàn Nhan Lượng mưu nghịch đem ra xử tử, trong quá trình hành hình Tống Thanh Thư không có đến nhìn, thậm chí ngay cả mẫu từ Trọng Tiết, tỷ muội Ca Bích cũng không có đến xem, dù sao cái gì muốn báo thù thì đã sớm bên trong mật thất hoàng cung báo rồi.

Tống Thanh Thư yên lặng nhìn xem Ca Bích tế bái xong Đường Quát Biện, sau đó nói cho các nàng biết chuyện mình sắp phải ly khai nơi Kim quốc..

-Cái gì? Thúc thúc muốn đi sao?

Ca Bích giật mình kinh hô, vừa thốt ra miệng liền thấy mình phản ứng không khỏi quá lớn, liền nhìn thoáng qua muội muội, phát hiện Hoành Nhan Bình nghe qua cũng đang thất thần.

Tống Thanh Thư cười khổ:

-Đệ ở tại Kim quốc đã trì hoãn thời gian quá lâu, những nơi khác còn có rất nhiều chuyện chờ đệ xử lý, nhất là khu vực Giang Hoài nơi cát cứ của Lý Khả Tú .

-Thế nhưng nếu tỷ phu rời đi, thì cục diện triều đình bên này làm sao bây giờ đây?

Hoàn Nhan Bình đột nhiên hỏi, lúc này toàn bộ đều là nhờ hắn cải trang thành Hoàn Nhan Đản chống đỡ, một khi hắn rời đi, thì chuyện chân tướng Hoàn Nhan Đản đã băng hà làm gì mà có thể giấu giếm được?

-Đây là vấn đề mà ta đang muốn cùng các người nói đây..

Tống Thanh Thư từ trong lòng xuất ra mấy tấm mặt nạ bỏ vào trước mặt các nàng,

-Đây là mấy cái mặt nạ, các người đeo lên nhìn thử xem một chút..

Bạn đang đọc Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên) của Lục Như Hoà Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi laihack
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.