Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giọng nói của tiên tử

Phiên bản Dịch · 1427 chữ

CHƯƠNG 1115: GIỌNG NÓI CỦA TIÊN TỬ.

Đôi lông mày dài nho nhỏ, khóe miệng cong cong, nếu là Địch Vân ở chỗ này, khẳng định phải cảm thán khuôn mặt sư muội so với mấy năm trước đầy đặn chút ít, đồng dạng thân thể cũng càng tăng thêm độ lồi lỏm nẩy nở đầy đặn khêu gợi hơn trước rất nhiều..

Bất quá Vạn Sĩ Khuê lại không hào hứng thương hương tiếc ngọc, nghe được thê tử nói, không khỏi biến sắc, đứng dậy đem nàng đẩy ra:

-Cái gì gọi là hại người, chuyện của nam nhân, phu nhân chỉ là một nữ tắc thì biết cái gì!

Thích Phương buồn bã nói:

-Muội đến từ sơn dã nông thôn, không có kiến thức, thế nhưng thị phi đen trắng vẫn còn quải niệm phân biệt được, chuyện của các người hôm nay làm, muội hoặc nhiều hoặc ít cũng biết, làm người trong giang hồ cũng không có hổ thẹn đâm sau lưng đả thương người, gia gia thân là tể tướng triều đình, làm việc không từ thủ đoạn, huynh chẳng những không có không can mà ngược lại còn vẽ đường cho hươu chạy...

“ Bốp…”

Một cái tát vang dội, trên khuôn mặt trắng noãn của Thích liền hiện lên màu đỏ dấu bàn tay.

-Câm miệng!

Vạn Sĩ Khuê sợ hãi hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, gặp phụ cận không có ai, hắn mới yên lòng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn thê tử,

-Ngươi biết cái gì, phụ thân ta là nhất mạch thứ xuất, cho tới nay ta còn lưu lạc giang hồ, nếu không nghĩ cách lấy lòng lão gia gia, thì về sao làm như thế nào đặt chân vào trong gia tộc.

-Không thể đặt chân thì có quan hệ gì chứ, cùng lắm thì chúng ta quay trở lại Kinh Châu thành ẩn cư, người một nhà vui vẻ không tốt hơn sao?

Cho dù trong lòng ủy khuất, Thích Phương chứa đựng nước mắt vẫn lôi kéo cánh tay trượng phu, hy vọng dùng nhu tình mềm hoá ý chí sắt đá của hắn.

-Phu nhân phải hiểu điều này..

Vạn Sĩ Khuê hất lên tay, hừ lạnh,

-Gia gia ta thân là tể tướng đương triều, dưới một người, trên vạn người, là bực nào tôn quý, ta tại dưới trướng của gia gia tùy tiện làm việc, sao lại quay về Kinh Châu? Đến lúc đó ngay cả ánh mắt của một tên tri phủ đều có thể trên chúng ta, ta cũng không muốn tiếp tục trải qua cái loại sinh hoạt biệt khuất này.

Thích Phương trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, nàng rốt cuộc minh bạch cái nhìn của hai người ở trên phương diện này chênh lệch thật sự quá lớn, không cách nào dung hòa. Nàng tuy rằng không đọc sách nhiều, thế nhưng là theo tâm địa thiện lương, phân được rõ ràng thị phi đúng sai, lúc trước biết được gia gia Mặc Kỳ Tiết tức là Vạn Sĩ Tiết hiện nay của trượng phu năm đó hại chết Nhạc Phi, nàng lập tức có một loại cảm giác trời sập xuống, bất quá nàng xưa nay tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, tuân theo lý niệm lấy phu theo phu, gả cẩu thì theo cẩu, nên lặng yên chịu đựng hết thảy. Bất quá hai năm qua nàng không ít lần khuyên trượng phu rời đi, cứ mỗi lần như vậy đều khiến cho hai phu phụ không vui.

-Muội muốn sáng mai quay về Lâm An, muội nhớ Tâm Thái rồi.

Thích Phương bỗng nhiên mở miệng nói, Tâm Thái là nhi nữ của nàng cùng Vạn Sĩ Khuê.

-Chúng ta ở tại chỗ này còn có chuyện phải xử lý, ngày mai đi đâu được chứ?

Vừa nghĩ tới Tống Thanh Thư vẫn như đang còn lẩn trốn, Vạn Sĩ Khuê tâm trí có chút không tập trung, bất quá chứng kiến thê tử thần tình đau khổ, trong lòng lại mềm nhũn, biết rõ để cho nàng tiếp tục lưu lại nơi đây chỉ là dày vò thêm mà thôi,

-Được rồi, vậy ngày mai ta phái người tiễn đưa phu nhân trở về.

Lần này hắn sở dĩ mang nàng đến Dương Châu, là vì cải trang như người một nhà đi ra ngoài du lãm, để giấu kín tai mắt người Hàn Thác Trụ ở Lâm An thành, lúc này Dương Châu đại cục đã định, cũng đã cùng đám người Hàn Thác Trụ đối mặt, không có cần phải che giấu nữa rồi, vì vậy để cho nàng quay trở về cũng tốt, miễn cho ở tại chỗ này mỗi ngày lải nhải làm cho hắn thêm tức giận.

Nguyên bản hôm nay kế hoạch đã thành công, Vạn Sĩ Khuê đắc chí vừa lòng, ý định thừa dịp chữa thương tìm đến kiều thê hoan ái một phen, nào ngờ nàng lại lôi ra một đống lớn chuyện cũ mèm nói, khiến cho hứng thú của hắn không còn, liền đáp ứng ngày mai tiễn đưa nàng quay về Lâm An, vẻ mặt mất hứng rời đi.

Trong đầu hiện ra trượng phu lúc rời đi mặt âm trầm, Thích Phương càng nghĩ càng thương tâm, nằm xuống giường khóc lên.

Nếu Tống Thanh Thư biết rõ vì chuyện của mình mà làm cho đôi phu phụ này bất hòa, nhất định sẽ vỗ tay khen hay, chỉ tiếc là hắn trong chốc lát này đang tận lực chạy trốn, Kim Ba Tuần Hoa chi độc lại quấy phá, Tống Thanh Thư dần dần cảm giác được tứ chi truyền đến từng đợt chết lặng, có đôi khi hắn thậm chí có một loại ảo giác, tựa hồ chỉ là hành động trong vô thức…

-Nhanh, ở bên kia…

Phát giác được truy binh cách mình càng lúc càng gần, Tống Thanh Thư cũng trải qua chiến trường, theo tiếng rít truy binh phán đoán, rất nhanh liền ý thức được quân binh ở phía sau đã chia ra làm hai đường, một đạo nhân mã ở phía sau đuổi theo, một đạo nhân mã khác vây quanh lấp kín phía trước.

Biết rõ nếu tiếp tục chạy nữa cũng là phí công vô ích, Tống Thanh Thư dứt khoát ngừng lại, vừa vặn chứng kiến cách đó không xa có một sơn động, liền chạy vào.

Tiện tay kéo chút ít nhánh cây che lại tại cửa động, Tống Thanh Thư lúc này thân thể đã co quắp mềm nhũn ra, bình thường chỉ cần vung phất ống tay áo thì đã có thể làm được, không nghĩ tới bây giờ kém đã muốn cái mạng của hắn khi che kín được mấy nhánh cây.

Hắn cũng hiểu rõ, hoặc là truy binh mắt mù không có phát hiện ra cái sơn động này, vậy thì mọi sự đại cát, đương nhiên cái khả năng mắt mù không thấy này cực kỳ bé nhỏ, đối phương nếu đang lùng bắt hắn, khẳng định mỗi một bụi cỏ cũng đều sẽ không bỏ qua, thì lại làm sao có thể xem nhẹ cái chỗ này.

Bất quá coi như là bị phát hiện thì cũng không có gì, dù sao đã không còn đường có thể trốn, bốn phương tám hướng đều là thụ địch, còn chi bằng mượn nhờ địa hình sơn động một người giữ quan ải, cho dù hôm nay hắn tự biết mạng mình không còn lâu dài, thế nhưng có thể dựa vào địa hình sơn động trước khi chết kéo thêm mấy tên chôn cùng.

"Đến thời điểm lưu lại di ngôn rồi..."

Trong đầu bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm trong đầu, Tống Thanh Thư lập tức đã trầm mặc.

" Ta cũng nên lưu lại cái gì, để chứng minh ta đã từng tồn tại qua cái thế giới này."

Ai ngờ vừa nghĩ như vậy, cách đó không xa liền truyền đến tiếng truy binh rầm rĩ.

"Ai, không có thời gian."

Tống Thanh Thư phát giác được Kim Ba Tuần Hoa chi độc đã chảy vào hắn tất cả xương cốt tứ chi, liền cam chịu số phận mà nhắm mắt lại.

Ngay vào lúc này, bên tai bỗng nhiên xuất hiện thanh âm lành lạnh:

-Um…., đây là kẻ lần trước làm hại ta... làm hại ta thân thể khó chịu với cái loại võ công kia?

Bạn đang đọc Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên) của Lục Như Hoà Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi laihack
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 196

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.