Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nến đỏ tối tăm la trướng

Phiên bản Dịch · 4048 chữ

– Lam Phượng Hoàng, ngươi mà còn cười nữa, có tin ta chọc mù đôi mắt của ngươi không?

Đông Phương Mộ Tuyết vẫn còn là rất nhanh, quay đầu hung hăng trừng Lam Phượng Hoàng.

Đông Phương Mộ Tuyết uy lực còn lại vẫn còn, Lam Phượng Hoàng rùng mình, vội vàng thu liễm nụ cười.

– Tỷ hù dọa Phượng Hoàng làm gì, thấy nàng nhu thuận nên khi dễ sao này…

Tống Thanh Thư nói.

– Như thế nào? Nàng còn chưa có lên trên giường với ngươi, mà bắt đầu đau lòng rồi à…

Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh nói.

– Tỷ bây giờ xù gai như nhím, để che giấu sự lo lắng trong tâm trí…

Tống Thanh Thư cười nói…

– Tỷ hãy buông lỏng đi…

Đông Phương Mộ Tuyết chân mày lá dựng thẳng, đang trên ranh giới nổi giận tới, thì Tống Thanh Thư đã đưa miệng hôn lên, đem hết lửa giận của nàng lấp kín quay trở về trong miệng.

– Um… um…

Đông Phương Mộ Tuyết đẩy hắn ra, nhưng nàng đang trọng thương nên nào có khí lực, đẩy vài lại giống như là thân mật vuốt ve hắn vậy…

Đầu lưỡi quấn giao, Đông Phương Mộ Tuyết toàn thân run lên, phảng phất là đến từ linh hồn sợ run, thân thể nàng cũng dần dần mềm nhũn ra, không hề giống như lúc trước như vậy cứng ngắc.

Ngay sau đó, đầu lưỡi bắt Tống Thanh Thư đầu thăm dò bên trong cái miệng hồng nhuận kia, nhiệt liệt hô hấp, dồn dập thở dốc…

Rất nhanh không đợi Tống Thanh Thư phản ứng, một đầu lưỡi thơm tho mềm mại cũng đã liếm trên đôi môi hắn, không cần do dự, Tống Thanh Thư lập tức liền khẽ nhếch miệng mình, tiếp nhận cái lưỡi thơm ngào ngạt của Đông Phương Mộ Tuyết xâm lược ngược lại. Nam nhân dụ dỗ nữ nhân, hơn phân nửa sẽ có chút khó khăn, nhưng một khi nữ nhân dụ dỗ nam nhân, lại là một chuyện vô cùng dễ dàng, nữ nhân là thủy, nam nhân là thổ, thổ quăng vào trong thủy, chưa hẳn có thể nhồi vào, mà thủy dìm thổ, thì có thể đem thổ biến thành bùn, mà giờ khắc này, Tống Thanh Thư là một khối thổ, đã bị Đông Phương Mộ Tuyết thủy này ngâm cho mềm nhũn…

Thật lâu rời môi, Đông Phương Mộ Tuyết một đôi mắt phượng trở nên ngập nước, mất đi vẻ uy nghiêm khí khái hào hùng bình thường, lại có nhiều thêm vài phần vũ mị, hai người mặt cách nhau cực gần, khí tức như hoa lan tản vào trên mặt, Tống Thanh Thư thâm tình nói ra:

– Tỷ thật là xinh đẹp…

Đông Phương Mộ Tuyết lúc này đôi tay ôm cổ hắn, rõ ràng phá thiên hoang địa cúi đầu, trên mặt lộ ra thẹn thùng…

Tống Thanh Thư từ trong lòng lấy ra hai cây nến Long Phượng đỏ đưa cho Lam Phượng Hoàng:

– Lam Phượng Hoàng… đốt nến lên đi…

Lam Phượng Hoàng nhận lấy, cười nói:

– Công tử đúng là nghĩ đến chu đáo.

Đông Phương Mộ Tuyết trong mắt cũng lộ ra dị sắc:

– Tiểu tử ngươi… nguyên lai đã sớm tính toán hết tất cả rồi…

– Sự tình xảy ra vội vàng, làm hôn lễ cũng không có cách nào khác, chỉ đành lấy hai cây nến đỏ thay thế tỏ tâm ý của đệ…

Tống Thanh Thư khẽ cười nói, hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc, hy vọng tỷ không phiền muộn vì quá đơn sơ.

Đông Phương Mộ Tuyết hừ một tiếng:

– Bổn tọa là ai chứ, há có thể giống như phàm phu tục tử mà để trong lòng những lễ nghi phiền phức kia, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, thì đã xứng đáng thân phận của bổn tọa rồi.

Tống Thanh Thư trong lòng âm thầm phản ứng, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, tuy rằng nghe cực kỳ mỹ cảm, trên thực tế nơi đây không phải là bên ngoài hoang dã, đương nhiên những lời này, hắn là tuyệt đối không dám nói ra sợ bị rủi ro với Đông Phương Mộ Tuyết đấy.

– Đừng mở miệng một tiếng là bổn tọa này, bổn tọa kia, về sau ở trước mặt đệ là phải xưng là thiếp thân…

Tống Thanh Thư cũng là đau đầu, khẩu khí này của nàng, dù sao cứ làm cho hắn lại nhớ tới Đông Phương Bất Bại.

– Đừng có ảo mộng…

Đông Phương Mộ Tuyết hất cằm lên hừ một tiếng, khóe miệng cong lên biểu hiện nàng lúc này tâm tình cực kỳ đắc ý.

“Đợi lát nữa ngươi cầu xin tha thứ thì hãy tính…”. Tống Thanh Thư thầm nghĩ trong đầu, cũng không nóng nảy, bàn tay dần dần trượt đến trước ngực nàng, cau mày nói…

– Về sau thời điểm nữ cải nam trang, đừng có quấn ngực chặt quá, cảm giác so với lần đầu tiên đệ sờ trúng thì bây giờ nhỏ hơn chút ít…

Đông Phương Mộ Tuyết hung hăng trừng mắt:

– Nếu biết có một ngày bị ngươi đùa bỡn như vậy, lần đầu tiên tại Tử Cấm Thành lúc nhìn thấy ngươi thì một chưởng đập chết ngươi là xong rồi.

Nghĩ đến ngày đầu tiên gặp tại Tử Cấm Thành, trong hai người thì một nam cải tranh nữ nhân, một nữ nữ giả làm nam nhân, cùng tập kích vào ngực của đối phương, trên mặt nàng cũng lộ ra nụ cười.

– Đa tạ Tuyết tỷ đại ân không giết…

Đôi bàn bàn tay hắn cảm thụ được da thịt Đông Phương Mộ Tuyết so với hài nhi còn muốn trơn mềm hơn…

Tống Thanh Thư cảm thấy trong thân thể dần dần nhiệt nóng dâng lên, thanh âm có chút khàn khàn nói…

– Đệ sẽ đưa vào một ít chân khí Hoan Hỉ vào trong cơ thể tỷ, để cho thân thể của tỷ triệt để sẵn sàng…

– Không cần…

Đông Phương Mộ Tuyết dừng một chút, sắc mặt hồng đỏ…

– Thân thể của ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Nói xong nàng liền dẫn dắt tay của hắn đưa xuống vào bên trong tiểu nội khố của mình…

Một tay tự nhiên cứ vậy mà đến đúng vị trí, kề sát tại trong khe thịt là làn tơ mỏng của cái tiểu nội khố, đã dinh dính trơn ướt sương sớm, cái phần ướt át ấm áp biểu hiện thân thể của nàng đã động tình, Tống Thanh Thư cúi người xuống, hôn lên cái trán trơn bóng như ngọc Đông Phương Mộ Tuyết, chậm rãi dời xuống, hôn lên hàng lông mi dài anh khí quyến rũ, lại hướng bên cạnh dời đến mũi cao đẹp thẳng tắp, ngậm chặt vành tai óng ánh của nàng, sau cùng thân thể mềm mại hồ ly kia không hề giữ lại mà hiện ra ở trước mặt hắn.

Cảm nhận được hô hấp của nàng dần dần trầm trọng, nhẹ nhàng giãy giụa vòng eo, Tống Thanh Thư đương nhiên không khách sáo, bàn tay hắn bò lên trên nhũ phong cao ngất vuốt ve, xoa nắn lấy, Đông Phương Mộ Tuyết giờ giống như bất lực tùy ý Tống Thanh Thư ôm chặt thân thể mình, hai mắt nhắm lại, cũng không nhúc nhích.

Tống Thanh Thư cúi đầu há miệng ngậm lấy bầu vú no đủ Đông Phương Mộ Tuyết, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp lấy đầu vú vểnh lên, đối với bầu vú sung mãn kiên quyết bị Tống Thanh Thư liếm lấy thấm ướt trêu đùa, mãnh liệt tê ngứa truyền khắp toàn thân, thẳng xuyên qua ở sâu trong nội tâm Đông Phương Mộ Tuyết.

– Um…

Đông Phương Mộ Tuyết khẽ nhẹ rên rỉ một tiếng, đầu lưỡi Tống Thanh Thư nhốt chặt đầu vú nàng, một hồi khẽ liếm, sau đó lại là mãnh hút, tiếp theo hai tay nắm bắt đôi bầu vú cao ngất, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy nụ hoa đầu vú đứng thẳng của Đông Phương Mộ Tuyết, ôn nhu một hồi xoa nắn, vân về, lúc thì nhẹ quét, lúc thì có chút dùng sức véo, đôi bầu vú của nàng bắt đầu nở ra, trên đỉnh núi đầu núm anh đào càng là tựa như nhảy múa.

Tống Thanh Thư hút mút bầu vú Đông Phương Mộ Tuyết trong chốc lát, liền dời xuống, chỉ còn lại có hai tay xoa nắn lấy song phong kiên quyết của nàng, trong cơ thể Đông Phương Mộ Tuyết dục tính đã lặng yên bốc lên, nàng kẹp chặt đôi đùi ngọc có tiết tấu nhè nhẹ tự ma sát lấy, hô hấp của nàng trở nên dồn dập, khuôn mặt hàm xuân, dục vọng không đè nén được lan tràn mở ra, nghe nàng phát ra từ tiếng rên rỉ từ trong nội tâm, Tống Thanh Thư không do dự nữa, áp xuống thân thể nàng.

– Không… ta muốn ở phía trên.

Đi qua lúc ban đầu ngượng ngùng, Đông Phương Mộ Tuyết lại khôi phục lại tính cách khí phách ngày trước…

Tống Thanh Thư không chịu:

– Mọi chuyện trên thế gian này, nam dương nữ âm, càn khôn hữu thường, làm gì có chuyện nhật nguyệt điên đảo?

– Bổn tọa chưởng quản trên mười vạn giáo chúng, vô số nam nhân nằm rạp xuống tại dưới chân ta đấy…

Tống Thanh Thư liền cắt đứt lời nàng:

– Hiện tại đệ là nam nhân của tỷ, đệ nói sao thì tỷ phải nghe theo…

– Hừ… dựa vào cái gì?

Đông Phương Mộ Tuyết cả giận nói.

– Chỉ bằng bây giờ tỷ đánh không lại đệ…

Tống Thanh Thư thản nhiên đáp nói.

Đông Phương Mộ Tuyết:

– Ngươi…

Tống Thanh Thư không cùng nàng tranh luận nữa, thuận thế đè nàng ở trên giường, trong phòng lập tức an tĩnh lại, chỉ còn lại có thoáng có chút tiếng thở hổn hển…

Ánh lửa nến theo trên thân ngọc thể bạch ngọc phủ lên da thịt một tầng hoa hồng đỏ tươi, tản mát ra vầng sáng mê người, không biết là có phải là do Đông Phương Mộ Tuyết tu luyện lĩnh ngộ được Quỳ Hoa Bảo Điển, đã hóa sinh đạo lý vạn vật phát sinh thiên nhân, da thịt của Đông Phương Mộ Tuyết so với thiếu nữ mà nói, càng thêm tinh tế tỉ mỉ non nớt, toàn thân trơn mịn tựa như không có chân lông, chẳng khác nào hài nhi như lúc ban đầu sinh ra, trắng nõn còn hơn cả loại tơ lụa tốt nhất Tô Châu, Hàng Châu…

Da thịt của nàng băng băng lành lạnh, sờ tới sờ lui cực kỳ thoải mái, Tống Thanh Thư nửa chống đỡ thân thể, từ trên nhìn xuống xem kỹ lấy nữ nhân vô cùng kiêu ngạo này.

Cái cổ tuyết cổ thiên nga thon dài, mang theo một tia chi khí cao ngạo, vai tròn ôn nhu, xương quai xanh tinh xảo gợi cảm, trên bụng bằng phẳng chặt chẽ không một chút thịt thừa, bờ eo mảnh khảnh tựa hồ không đủ nắm chặt, đường cong vòng eo, chạy đến bờ mông đội lên đường vòng cung kinh người, đánh vào thị giác của người kinh tâm động phách, giao chồng lên nhau là cặp đùi ngọc thon dài thẳng tắp…

Tống Thanh Thư đầu lưỡi liếm láp hướng xuống cái bụng ngọc bằng phẳng, tiếp theo miệng tại nơi gò mu chỗ cỏ thơm Đông Phương Mộ Tuyết giương oai, đầu lưỡi thậm chí đối với cỏ thơm một hồi cuồng liếm, làm Đông Phương Mộ Tuyết cảm thấy hưng phấn không hiểu từ đâu lại đến, làm nàng hơi tách ra cặp đùi ngọc, cái âm hộ kia phồng tròn đẹp đẽ nâng lên cao, như muốn đầu lưỡi Tống Thanh Thư có thể dọc theo cỏ thơm tiếp tục hướng xuống phía dưới.

– Um… ngươi thật xấu ah…

Đông Phương Mộ Tuyết vô thức phát ra thanh âm say mê, trong âm động đã bắt đầu tràn đầy dịch nhờn ướt át. Tống Thanh Thư cởi ra cái tiểu nội khố tơ lụa của nàng, dọc theo bên hông của nàng rớt xuống lập tức Tống Thanh Thư đem tiểu nội khố của nàng ném trên mặt đất, thân thể dương chi bạch ngọc trong suốt long lanh của Đông Phương Mộ Tuyết lập tức không còn mảnh vải che thân…

Lúc này cái hoa viên thần bí âm hộ của Đông Phương Mộ Tuyết đã bộc lộ hoàn toàn ra ngoài, chỉ thấy cỏ thơm đen nhánh quăn xoắn đâu vào đấy xếp đặt tề chỉnh tại trên ngọn đồi nhỏ, một viên ngọc trai âm hạch treo cao bóng loáng nhô đầu tại gần trên đỉnh khe rãnh, thập phần mê người, chỗ cửa miệng âm động thần bí kia đỏ bừng kiều diễm, hình dạng màu mỡ cùng ánh sáng lập loè của những giọt sương sớm lại tựa hồ là đòi hỏi hãy đến vu sơn mây mưa, làm cho người suy nghĩ xa xăm, khấu nhân tâm huyền…

Tống Thanh Thư cuối cùng ngừng lại ở trước cái hợp cốc mê người kia, rồi nhẹ nhàng liếm hôn lên, chỗ đó chính là chỗ tư mật thần thánh, nơi đó chịu nổi Tống Thanh Thư khiêu khích?

Đông Phương Mộ Tuyết lập tức kiều thở hổn hển…

– Um…

Lúc này miệng Tống Thanh Thư đã phong bế đào nguyên Đông Phương Mộ Tuyết, đầu lưỡi lướt lên hai mép nhỏ tốt tươi non mềm tới, hàm răng tìm đến nụ hoa âm hạch cắn nhay nhẹ, trên vị trí mẫn cảm của sinh ra chấn động tê dại, tựa như thiểm điện một cỗ tiếp theo một cỗ truyền khắp mỗi khắp ngõ ngách toàn thân, bên trong u cốc âm dịch dần dần chảy ra…

Đông Phương Mộ Tuyết đã bị dục tính làm cho mê say, giãy giụa mông ngọc, phối hợp với đầu lưỡi Tống Thanh Thư vuốt ve bú liếm, hắn thay phiên đối với hai mép nhỏ âm hộ liếm mút, động tác cẩn thận, thuần thục phục thị lấy khe rãnh của nàng…

– Um… không được… ui…

Đột nhiên Tống Thanh Thư môi ngậm lấy âm hạch sung huyết của Đông Phương Mộ Tuyết, dẫn tới nàng càng rên rỉ kêu lên, cửa miệng âm động lập tức âm dịch trào chảy nhỏ giọt ra, lại bị Tống Thanh Thư liếm hút toàn bộ vào trong miệng, Đông Phương Mộ Tuyết đè nén không được thở gấp, cái mông đầy đặn càng không ngừng cao thấp đong đưa nghênh hợp…

Một bên Lam Phượng Hoàng thấy được mặt đỏ tới mang tai, đồng thời trong lòng khiếp sợ, ngày xưa giáo chủ bễ nghễ thiên hạ, lúc này rõ ràng đang rên xiết nằm ở dưới thân một người nam nhân, da thịt hiện ra sắc hoa hồng biểu hiện nàng đã cực kỳ động tình, không biết vì sao, Lam Phượng Hoàng đột nhiên cảm giác được có chút nỗi buồn vô cớ như bị mất đi cái gì đó, mơ hồ cảm giác giáo chủ mà mình ưa thích có lẽ vĩnh viễn không thể quay về bộ dáng như lúc trước nữa.

Bây giờ Tống Thanh Thư ngăn chận thân thể mượt mà Đông Phương Mộ Tuyết, nhanh chóng đem cây côn thịt cứng rắn đỉnh tiến, vững nàng đỉnh tại trên cái khe rãnh u cốc màu mỡ non mềm bắt đầu không ngừng ma sát lấy trên cái khe rãnh màu mỡ non mềm kia…

Khe rãnh âm hộ cùng côn thịt Tống Thanh Thư không ngừng tiếp xúc, làm Đông Phương Mộ Tuyết tiếp theo có thể cảm nhận được từ chỗ cấm địa sinh ra một loại khoái cảm kỳ diệu, nàng giờ đã miệng đắng lưỡi khô, hô hấp Đông Phương Mộ Tuyết càng thêm dồn dập, bộ ngực sữa của nàng kịch liệt phập phồng, khép lại đôi mắt mê người mắt cùng với đôi môi anh đào khéo léo, yên lặng tiếp nhận dục hỏa trong cơ thể bùng cháy lấy, toàn thân mềm yếu, chỉ có thể tùy ý để cho thân thể cao quý băng cơ thánh khiết của mình bị Tống Thanh Thư chà đạp, nàng nhẹ nhàng hừ phát, kiều thở hổn hển, như là khen ngợi cổ vũ Tống Thanh Thư…

– Họ Tống kia… ngươi còn muốn tới khi nào mới… thật sự bắt đầu đây hả?

Đông Phương Mộ Tuyết rõ ràng cảm thụ được côn thịt Tống Thanh Thư cực đại, nóng bỏng, cứng rắn, làm dục vọng trong cơ thể nàng như cỏ dại theo từ ở chỗ sâu trong thân thể sinh sôi nảy nở…

– Tuyết tỷ đã nóng vội như vậy, đệ đành phải chọn lựa biện pháp hữu hiệu nhất rồi…

Bởi vì côn thịt không ngừng ma sát lấy u cốc dũng đạo Đông Phương Mộ Tuyết, dẫn ra không ít mùi vị của âm dịch xông vào mũi hắn, lúc này quy đầu của hắn tách ra hai mép nhỏ kiều nộn âm hộ Đông Phương Mộ Tuyết, cắm vào bên trong u cốc nàng, lập tức âm dịch trào ra bên ngoài cửa động, cái mùi âm dịch nồng nồng lập tức tràn ngập tại trong lều vải…

Đông Phương Mộ Tuyết cảm thụ được côn thịt Tống Thanh Thư nhồi vào âm động mình tràn ngập phong phú đến tận chỗ sâu, đường hang âm động không tự chủ được lại mạnh mẽ tiết ra âm dịch…

Tống Thanh Thư cúi đầu liền nhìn Đông Phương Mộ Tuyết làm cho người hồn bất phụ thể, chú ý tới Đông Phương Mộ Tuyết hơi nhíu lông mày, Tống Thanh Thư ngừng lại:

– Có phải là có chút đau…

– Bất quá có chút hơi thốn, nhưng so ra với những tổn thương của ta nhận lấy trước đó thì không tính là cái gì, ngươi cứ… tiếp tục là tốt rồi…

Đông Phương Mộ Tuyết hừ một tiếng, thanh âm lộ ra kiều mị rung động…

Nghe lấy nàng nói, Tống Thanh Thư nhớ lại chính sự quan trọng hơn, vội vàng vận dụng Âm Dương Nhị Khí, thay nàng tẩy kinh phạt tủy, Đông Phương Mộ Tuyết cũng triệt để buông ra thân thể, nghênh đón chân khí đối phương tiến vào.

Tống Thanh Thư, một bên côn thịt như đánh giếng đút vào âm động màu mỡ non mềm Đông Phương Mộ Tuyết, một bên đánh giá bên dưới mặt mũi nàng tràn đầy khí tức đậm đặc, cái loại hàm giận, muốn nói lại thôi, thần sắc muốn lớn tiếng rên rỉ rồi cố nén lại, làm cho hắn trong nhất thời nhìn thấy ngây người.

Tống Thanh Thư nín thở ngưng thần thưởng thức Đông Phương Mộ Tuyết như là thiên thượng nhân gian làm sao chịu được, khó gặp biểu lộ kiều dâm, phát ra tự đáy lòng tán thán nói:

– A, Tuyết tỷ… thật đẹp… là đệ đời này gặp qua vưu vật kiều diễm nhất nhân gian…

Nói xong, Tống Thanh Thư nhắc lên đôi chân tuyết trắng nhu nhuận của nàng để trên bả vai của mình, côn thịt và âm động dính sát vào cùng một chỗ, xâm nhập đến tận hoa kính của nàng…

– Um… um…

“Phành phạch… phành phạch…”

Tiếng vang da thịt chạm nhau càng không ngừng vang lên. Đông Phương Mộ Tuyết một câu cũng không nói, chỉ là bên trong âm động ma sát tạo ra từng đợt khoái cảm, làm nàng kìm lòng không được kiều thở hổn hển…

Chốc sau toàn thân Đông Phương Mộ Tuyết bịt kín một tầng mồ hôi mỏng, trên mặt đẹp đã nổi lên từng mảnh đỏ hồng, chỉ thấy đôi mắt Đông Phương Mộ Tuyết ngập nước tràn đầy sắc thái mãnh liệt, cái miệng khêu gợi cắn lấy bàn tay ngọc của mình…

– Um… um… ui…

Tiếng ngâm khẽ đè nén không ngừng theo trong miệng nàng truyền ra, Tống Thanh Thư gặp Đông Phương Mộ Tuyết má phấn đỏ hồng, thần sắc phóng đãng, tiếng thở gấp liên tục, từng làn âm dịch mãnh liệt trào ra, bên trong trơn nhớt cực kỳ, mông của hắn đỉnh động được càng mạnh mẽ, hai mép nhỏ sung huyết của nàng cũng lúc mở lúc đóng…

Đông Phương Mộ Tuyết hai chân bị Tống Thanh Thư dẫn theo gác trên bả vai của hắn, cho bên cái âm hộ của nàng vểnh lên trên, hoa tâm màu mỡ non mềm bị côn thịt như mưa rơi đụng chạm lấy, làm cho nàng sảng khoái đến bay lên, điệu bộ sung sướng của nàng làm cho người khác nhìn thấy cũng là tiêu hồn thực cốt…

Dục hỏa tăng vọt Đông Phương Mộ Tuyết bị cái loại tư thế này cùng với côn thịt tráng kiện của Tống Thanh Thư đút vào, kích thích bờ mông của nàng lại càng không ngừng cao thấp bày biện, như là phối hợp côn thịt Tống Thanh Thư đút vào, hoặc như là muốn thoát khỏi khống chế Tống Thanh Thư, mỗi lần cực đại côn thịt nặng nề đính sâu vào trong u cốc, nàng mặt đỏ mặt càng thêm đỏ, khoái cảm đánh úp về phía toàn thân…

Lúc này hoa tâm Đông Phương Mộ Tuyết mãnh liệt co rút lại co rút, cái mông của nàng lắc lư xoay tròn lấy, còn côn thịt Tống Thanh Thư cũng anh dũng gõ quan, thẳng đảo hoàng long, tại thời điểm trước sau đút vào đều dán chặt lấy âm động nàng, hai người kết hợp ăn khớp, chính giữa một đường nhỏ khe hở cũng không có, cái loại chặt chẽ tiếp xúc này mà nói, là loại khoái hoạt mất hồn không gì sánh kịp, tại trong quá trình đút vào, Tống Thanh Thư tinh tế nhận thức cảm giác thân thể hai người tương giao sinh ra loại tê dại này.

– Ách… ai…

Ngay lập tức sau tiếng rên rỉ của Đông Phương Mộ Tuyết, Tống Thanh Thư cảm nhận được quy đầu bị một tầng non mềm u cốc âm động kẹp chặt, có một cỗ không hiểu hấp lực, co rút lại, mút lấy quy đầu hắn, Tống Thanh Thư giống như vạn mã cùng phi nhún lấy cái mông mình, côn thịt hung ác đâm nhanh như thiểm điện ra sức kéo ra đưa vào…

Đông Phương Mộ Tuyết tính dục tăng vọt, không thể tự nghênh hợp với Tống Thanh Thư đối với nàng một lần so với một lần hung ác đút vào, một đôi nam nữ điên cuồng giao cấu tiến vào trong phấn khởi cao trào, Tống Thanh Thư bắt đầu cảm thấy cũng đã muốn cận kề ranh giới bộc phát rồi, vì vậy đem cơ thể Đông Phương Mộ Tuyết điều chỉnh thành tư thế bình thường, chuẩn bị chạy nước rút để cho nàng đạt tới cao trào, hắn bắt đầu một vòng điên cuồng mới đè ép đút côn thịt vào…

Đông Phương Mộ Tuyết đã là kiều dâm ngọt ngào, tiếng rên rỉ không dứt bên tai:

– AI ui… thật sâu, tốt bổng a… ai ui… a…

Đôi bàn tay Đông Phương Mộ Tuyết bấu chặt lấy cơ bắp trên lưng Tống Thanh Thư, đôi chân quấn lấy bên hông hắn, toàn thân một hồi co rút run rẩy, thân dưới vách thịt non dũng đạo u cốc trơn mềm kẹp chặt lấy cây côn thịt lửa nóng nóng hổi thô to kia, sau một lúc co rút, sau trong âm động Đông Phương Mộ Tuyết âm tinh như nước thủy triều trào chảy ra từng hồi, nàng nghênh đón một lần cao trào.

Bạn đang đọc Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên) của Lục Như Hoà Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi laihack
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.