Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu lại bảo hộ

Phiên bản Dịch · 1342 chữ

Tiêu Uyển Nhi vốn trong lòng cực kỳ e ngại người nam nhân này, thời điểm này chợt phát hiện trên mặt của hắn toát ra nồng đậm vẻ nhu tình, trong lòng khẽ động: “ Hắn tuy rằng khốn kiếp, nhưng có đôi khi thoạt nhìn tựa hồ cũng không có đáng ghét như vậy.”

Tống Thanh Thư vừa hay nhìn thấy Tiêu Uyển Nhi đang nhìn mình chằm chằm, liền cười nói:

-La phu nhân, trên mặt ta có dính gì sao mà sao lại nhìn như vậy?

Tiêu Uyển Nhi trong tâm lập tức náo loạn, đỏ thẫm mặt, gắt lên:

-Hừ, ai mà nhìn đại đương gia chứ..

-Thế nhưng ta nhìn thấy phu nhân rõ ràng nhìn chằm chằm vào ta.

Tống Thanh Thư nụ cười trên mặt càng đậm.

Tiêu Uyển Nhi hô hấp dồn dập lên, liền đứng lên, cắn môi nói ra:

-Sắc trời không còn sớm, đại đương gia nếu là không chê, thì ngay ở chỗ này ngủ đi.

Tống Thanh Thư hai mắt tỏa sáng:

-Tốt, cầu còn không được.

Tiêu Uyển Nhi chú ý tới trên mặt hắn tựa như không thể chờ đợi được nữa, khẽ giật mình, tiếp theo kịp phản ứng, vừa thẹn vừa giận:

-Ta là nói chính đại đương gia ngủ ở chỗ này, ta còn phải quay trở về.

Nói xong nàng liền cuống quít bước đi ra ngoài.

Tống Thanh Thư làm sao làm cứ như vậy để cho nàng ly khai, liền kéo nàng lại:

-La phu nhân, sắc trời đã tối, hơn nữa lúc này thành Dương Châu ngư long hỗn tạp, phu nhân là nữ nhân, thời điểm này đi ra ngoài thì không an toàn đâu..

-Không quan hệ, thới gian qua ta ở tại Dương Châu , đối với phố lớn ngõ nhỏ đều rất quen thuộc, cũng không có thiếu gì nơi bí mật cùng các huynh đệ chiếu ứng, nên không có vấn đề gì đâu..

Tiêu Uyển Nhi oán thầm, cùng ngươi một chỗ mới là không an toàn đấy.

Kỳ thật bất kể là Tống Thanh Thư hay là Tiêu Uyển Nhi, ai cũng biết nói chuyện như vậy thật ra thì không có gì ý nghĩa, song phương cũng biết là chuyện gì xảy ra nếu ở cùng một chỗ, bất quá nếu như sự tình còn chưa có đâm phá, Tiêu Uyển Nhi cũng hài lòng giả vờ câm vờ điếc để lấy một lý do quang minh chính đại mà ứng phó đối phương.

Lý do của nàng hợp tình hợp lý, trừ phi Tống Thanh Thư dùng sức mạnh để lưu nàng lại, bằng không thì rất khó tìm đến lý do phản bác, cân nhắc đến tư thái của Tống Thanh Thư, Tiêu Uyển Nhi tin rằng hắn không phải là người không biết xấu hổ.

Tống Thanh Thư quả nhiên nhất thời nghẹn lời, hắn sở dĩ khó khăn như vậy, bởi vì hắn không muốn dùng đến sức mạnh để ép buộc nàng. Hắn dù sao không phải cầm thú, trước đó ngẫu nhiên khi dễ nàng thì cũng thôi, nhưng nếu nhiều lần cứ dùng sức mạnh thì không còn thú vị chút nào, hắn muốn để cho nàng ỡm ờ cùng hắn thì đó mới là chuyện đáng để hưởng thụ.

Thấy hắn không có phản ứng, Tiêu Uyển Nhi thừa cơ tránh ra bàn tay của hắn, lộ ra thắng lợi mỉm cười:

-Đại đương gia nghỉ ngơi thật tốt, ta đi trước.

Nghe được nàng nói, Tống Thanh Thư trong đầu linh quang lóe lên, vội lên:

-Đợi một chút!

-Đại đương gia còn có chuyện gì?

Tiêu Uyển Nhi cửa đã mở ra một nửa, thân thể nửa dựa vào trên cửa, quay đầu nhìn qua hắn.

Tống Thanh Thư làm ra có chút xấu hổ:

-Nói thật với phu nhân, ta cũng không phải là lo lắng vấn đề an toàn của phu nhân đi ra ngoài, mà là lo lắng vấn đề an toàn của ta.

- Vấn đề an toàn của ngươi?

Tiêu Uyển Nhi không có kịp phản ứng.

-Đúng vậy, ta lần này một mình ở đây, bên người lại không mang theo hộ vệ, ngủ ở chỗ này vạn nhất nửa đêm bị thích khách đến ám toán thì làm sao bây giờ? Bây giờ bên cạnh ta duy nhất chỉ có phu nhân mà thôi…

Tống Thanh Thư nghiêm trang nói.

Tiêu Uyển Nhi thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, nghĩ thầm nam nhân này sao lại có thể vô sỉ như vậy chứ?

-Đại đương gia thần công cái thế, phóng nhãn thiên hạ có thích khách nào mà có thể gây tổn thương đến cho đến ngươi? Ta võ công thấp kém, lưu lại mà nói, đã có không có cách nào bảo hộ, ngược lại còm làm vướng tay vướng chân liên lụy đến đại đương gia.

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

-La phu nhân có khả năng không biết, nếu là bình thường thì ta không sợ thích khách nào, thế nhưng vì mấy ngày hôm trước ta vì cứu một người, nội lực hầu như tiêu hao hết không còn, nội lực chưa khôi phục kịp, lúc này tùy tiện một cao thủ thì cũng có thể lấy được tánh mạng của ta, cho nên mới cần phu nhân bảo hộ.

Tiêu Uyển Nhi giật mình, thấy thần sắc hắn không giống giả vờ, vội đến vào bên cạnh hắn dò xét mạch đập của hắn, quả nhiên mạch đập mong manh, liền kinh hãi:

-Đại đương gia…. như thế nào suy yếu lại thành như vậy?

-Phu nhân đã tin tưởng ta chưa?

Tống Thanh Thư trong lòng thầm vui, lấy võ công của hắn cải biến kinh mạch chậm lại, quả thực là chuyện nhỏ mà thôi.

Tiêu Uyển Nhi quả nhiên do dự, thật lâu sau đó quyết tâm nói ra:

-Ta có thể lưu lại bảo hộ cho đại đương gia, bất quá ta sẽ nằm ở dưới đất nghỉ, chính đại đương gia ngủ trên giường, chúng ta nước giếng không phạm nước sông.

Nàng tuy rằng sợ hãi Tống Thanh Thư, bất quá vì tiền đồ vinh nhục của phu phụ hai người lại có quan hệ cùng đối phương, với lại chuyện Kim Long bang muốn trở về cố hương cũng cần sự trợ giúp của hắn, đương nhiên không muốn nhìn thấy Tống Thanh Thư xảy ra chuyện gì.

Tống Thanh Thư nói:

-Không thành vấn đề.

Lúc Tiêu Uyển Nhi khom người chỉnh đốn chăn đệm nằm dưới đất, Tống Thanh Thư nằm trên giường nhìn thấy cái mông lớn của nàng vễnh lên, hai mảnh thịt mông nhúc nhích qua lại theo chuyển động của nàng, chỉ là khác với thông thường, hắn liền ngáp to rồi ngủ.

Tiêu Uyển Nhi từ đầu còn tưởng rằng hắn là giả bộ ngủ, nằm trong chăn đệm dưới đất thấp thỏm trong lòng, qua hơn nửa canh giờ, từ bên tai truyền đến tiếng Tống Thanh Thư ngáy to đều đều, căng thẳng trong đầu của nàng căng như dây cung thoáng cái buông lỏng xuống, cũng liền lập tức cảm thấy buồn ngủ dâng lên, thời gian dần qua hai mắt đã nhắm nghiền lại.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tiêu Uyển Nhi đang ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên ý thức được cái gì, liền mở to mắt, phát hiện Tống Thanh Thư rõ ràng nằm ở bên cạnh, hai người đang chen lấn nằm tại bên trong cái tứ chi quấn giao dính lại, nàng lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, vội cầu khẩn nói:

-Đại đương gia, ngươi đã đáp ứng với ta.

-Cái tật của ta là phải ôm người thì mới có thể ngủ được,

Tống Thanh Thư dường như nói mớ lẩm bẩm thêm,

-Yên tâm đi, ta cam đoan không đi vào, chỉ ở bên ngoài…

Bạn đang đọc Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên) của Lục Như Hoà Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi laihack
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 220

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.