Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Bì Cẩu( biệt danh, ý chỉ mấy tên lưu manh)

Phiên bản Dịch · 938 chữ

Người trong thành phố không giống như người nông thôn, khi ngủ thường sẽ thay một bộ quần áo ngủ đặc biệt.

Tô Vũ Dao chính là mặc váy ngủ của mình, là loại áo ngủ rất thời trang, hai dây đeo vai tinh tế, lộ ra vai thơm tinh xảo, da thịt trắng nõn mà nhẵn nhụi, mềm mại giống như đậu hũ, lộ ra một mảng lớn, đừng nhìn thân thể Tô Vũ Dao nhu nhược gầy yếu một chút, nhưng bộ ngực cong cong kia, một chút cũng không nhỏ, ở giữa là một khe rãnh mềm mại.

Váy trắng lóe lên ánh sáng mờ ảo, hoa văn tinh tế xinh đẹp che đi hai cái chân đẹp.

Mã Lương sở dĩ ngây người, là bởi vì không nghĩ tới nữ nhân có thể dễ nhìn như vậy, trước kia lúc lên huyện học trung học, cũng đã gặp qua một ít, nhưng cũng không đẹp có khí chất tự nhiên cao nhã tĩnh đạm, khắp nơi đều tinh xảo mười phần, giống như ngọc thạch điêu khắc ra như Tô Vũ Dao.

Nếu như nói Hương Lan là nữ nhân gợi cảm câu hồn, như vậy Tô Vũ Dao chính là nữ thần cao cao tại thượng không thể chạm tới.

"Thầy giáo Mã?” Tô Vũ Dao cố ý nhìn hắn một lúc, thấy không có gì không ổn, mới hô lên.

"Cái này, cái này, cô giáo Tô, cô đi ngủ trước đi, có chuyện gì liền nói với tôi." Mã Lương vội vàng nằm lên chiếu, hình ảnh Hương Lan trong đầu cũng pha loãng đi không ít, đổi thành khuôn mặt Tô Vũ Dao.

Một đêm này cứ vậy bình yên trôi qua, nhưng sáng sớm Mã Lương thức dậy rất khổ, ban đêm mơ thấy cùng Hương Lan lăn qua lăn lại trên giường, sau đó lại biến thành Tô Vũ Dao, trực tiếp mộng tinh ướt hết cả cái quần.

Hắn vội vàng tắm rửa, sắc trời còn chưa sáng, đã khiêng cuốc rời đi.

Hắn mò mẫm một hồi ở chỗ đặt cái bình nhỏ tìm được ngày hôm qua, phát hiện bình vẫn còn, mới thở phào nhẹ nhõm, đem phần đất còn lại cuốc xong xuôi rồi cất đồ trở về. Hắn lại không chú ý tới, mấy chỗ ngày hôm được mấy giọt rượu kia rơi xuống , bụi cỏ trở nên đặc biệt tươi tốt. Hơn nữa còn là xanh mượt một mảnh.

Lúc trở về, Tô Vũ Dao còn chưa thức dậy, Mã Lương đem phòng bếp giày vò thu thập một chút, nấu cháo gạo trắng làm bữa sáng,.

Gõ gõ cửa Tô Vũ Dao, nàng đứng lên mở cửa, vài phần lười biếng ngáp một cái, đẹp không sao tả xiết, Mã Lương liếc mắt một cái liền tránh đi, cái này nhìn không được, sẽ gây nghiện.

"Cô giáo Tô, ăn chút điểm tâm rồi lên lớp thôi",

"Lát nữa" nàng đóng cửa lại, thay quần áo, sau đó cầm vật dụng vệ sinh đi đến bên giếng.

Hôm nay mở mặt trời lớn, ở khắp nơi đều là một màu xanh mướt, ở vùng nông thôn này có một loại cảm giác đặc biệt yên tĩnh, trái tim cũng rất dễ dàng trở nên thư thái.

Mã Lương xách thùng đi theo, lại thấy Hương Lan cũng đang bận giặt giũ, người trong thôn, đều dậy sớm làm việc.

Hương Lan ngẩng đầu nhìn, nhất thời có chút giật mình, nữ nhân kia thật xinh đẹp, lại nhìn thấy Mã Lương đi theo phía sau, liền đại khái nhận ra, đây chính là giáo viên trong huyện kia, trong lòng không khỏi chua xót, khó trách tiểu tử này hôm qua lại đơ ra như vậy, thì ra trong nhà còn giấu mỹ nhân.

Càng nhìn, lại càng ghen tị, nàng đã gặp qua không ít phụ nữ trong thành phố, cũng có chút xinh đẹp, nhưng ngực đều rất nhỏ, cho nên nàng có chút tự hào, nhưng dáng người cô giáo này một chút cũng không kém, hơn nữa thoạt nhìn gầy gò, mặc quần áo, giống như người mẫu nàng thấy trong TV nhà khác vậy.

"Hương Lan tỷ, đây chính là cô giáo trong huyện, cô giáo Tô, Tô Vũ Dao, cô giáo Tô, đây là Hương Lan tỷ.” Mã Lương giới thiệu.

"Xin chào" Tô Vũ Dao chào hỏi, đối với Hương Lan này cũng không có hảo cảm gì, bởi vì nàng ăn mặc có chút không đứng đắn, chỉ liếc một cái liền nhìn thấy một mảnh trắng nõn.

"Cô giáo Tô, cô thật sự rất xinh đẹp. Xem ra Mã Lương ngươi có phúc rồi" Hương Lan có chút quái thanh quái khí nói.

"Hương Lan tỷ, đừng nói lung tung, cô giáo Tô chỉ là tạm ở nhà em một thời gian.”

Xem kìa, chỉ có vậy liền lên tiếng nói giúp. Hương Lan trong lòng nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút không thoải mái, xách quần áo, liền đi vào phòng.

"Cô giáo Tô, cô đừng để ý, Hương Lan tỷ là người rất tốt. Chỉ là thích nói giỡn.”

Tô Vũ Dao không nói gì, bước đến lấy nước rửa mặt súc miệng.

Nàng phát hiện trong thôn này chỗ tốt lớn nhất chính là nước rất ngon, tự nhiên, ngọt ngào, không bị ô nhiễm, so với nước khoáng đóng chai còn tốt hơn.

Trở về phòng, Tô Vũ Dao nhìn thấy tô cháo trắng kia cũng không nói gì, uống mấy ngụm, cảm giác rất tốt.

Bạn đang đọc Thầy Giáo Nông Thôn của Thôn Đầu Một Cây Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lethanh.ilf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.