Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hướng Kinh

Phiên bản Dịch · 1718 chữ

Đi xuống lầu, vào xe, tôi dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.

Mới vừa rồi dùng An thần phù cứu người, lại dùng tiếp Ngũ lôi trấn linh phù phong ấn ngọc khôi tiên, thao tác không ngừng, giờ đầu tôi như sắp nứt, đau đến mức khiến tôi mồ hôi đổ lạnh ròng ròng.

Đường Tư Giai nhìn sắc mặt tôi không đúng, vội hỏi: "Thầy, thầy không sao chứ."

Tôi có nén đau nhức, nhàn nhạt nói: "Không sao."

Chị rút khăn giấy, lại gần, tỉ mì lau mồ hôi trên mặt, trên cổ tôi. Tôi không nhúc nhích, mặc cho chị lau, hai tay nắm chặt quần, cánh tay nổi đầy gân xanh, mồ hôi rơi như mưa.

Đường Tư Giai biết tôi khó chịu, chị đổi mấy cái khăn giấy, cẩn thận lau cho tôi từ mặt đến cổ. Sau khi lau xong, chị xuống xe, lấy từ cốp xe ra một chai nước đã mở nắp, đưa đến mép tôi: "Thầy, uống nước."

Tôi uống một hớp nhỏ, mở mắt ra, vô lực nhìn chị.

"A!" Chị kinh sợ hét lên một tiếng, tay run run, nước bắn cả lên người tôi.

"Thầy, mắt của thầy!" Chị giật mình nhìn tôi.

Tôi không thấy được mắt mình, đưa tay đẩy tấm che nắng.

Đường Tư Giai kịp phản ứng, giúp tôi đầy tấm che nắng ra, mở tấm gương nhỏ phía trên.

Mượn ánh sáng yếu ớt trong xe, tôi nhìn thấy mắt mình trong gương ứ máu, nhìn vô cùng dọa người.

Lòng tôi lộp bộp một tiếng.

Thanh âm Đường Tư Giai run rẩy: "Thầy, mắt của thầy sao lại thế này? Liệu có sao không?"

Tôi sửng sốt một hồi, hít một hơi sâu nói với chị: "Đây là Vũ hỏa hướng kinh, khí huyết xông lên thôi. Không sao, nghỉ ngơi một đêm là được.”

Chị rưng rưng nước mắt, đau lòng nhìn tôi: "Đầu tiên là chuyện nhà tôi, sau đó lại là chuyện anh họ, mấy ngày nay thầy đều không có thời gian nghỉ ngơi. Đều là nhà chúng tôi liên lụy thầy..." Tôi nhắm mắt lại: "Đừng nói như vậy, đi về thôi."

Chị nén nước mắt gật gật đầu: "Được."

Vũ hỏa hướng kinh xuất hiện khi luyện công tẩu hỏa nhập ma, hậu quả có lớn cũng có nhỏ. Hậu quả này của tôi, rõ ràng là rất lớn, thật may hôm nay chỉ dùng hai quyết trấn linh phù, nếu là ba...

Sợ là..

Có điều, đổi góc nhìn khác, tình huống này cũng có chút vi diệu.

Mấy ngày trước ở mộ tổ Đường gia, tôi ví đối phó với sát linh hồng y, trước dùng Khí tu phù, sau lại dùng đến thần, không lâu sau liền ngất đi. Khi tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt, thiếu điều bóp nát tay Đường Tư Giai.

Hôm nay vừa dùng An thần phù, lại dùng Ngũ lồi trấn linh phù, so về tiêu hao nội công, hai lần cũng không khác biệt lắm, nhưng tôi lại không ngất đi, mà đầu hôm nay cũng đau nhẹ hơn.

Cái này có phải đang chứng minh, nội công càng dùng càng mạnh lên, càng dùng càng tinh thuần?

Nếu là như vậy, khó chịu một chút cũng đáng.

Suy nghĩ một lúc, tôi đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, một cỗ huyết khí chợt dâng lên.

"Dừng xe!" Tôi vội vàng nói.

Đường Tư Giai sợ hết hồn, vội vàng dừng lại: "Thầy, sao thế?"

Tôi không có thời gian giải thích, mở cửa xe lăn xuống, oa một tiếng, phun ra một búng máu lạnh như băng.

Đường Tư Giai vội vàng xuống xe, chạy tới ôm lấy tôi: "Thầy! Thầy!"

Trước một tôi một màu đỏ máu, ngực đau nhói từng cơn, thở hổn hển.

"Thầy bị sao thế? Bị sao thế này?" Đường Tư Giai sợ quá khóc lên: "Thầy, thầy ..." Thật lâu sau tôi mới hồi lại, chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, nhưng đầu không đau nữa. Xem ra búng máu này nên sớm phun ra mới phải. Sớm biết thì cần gì chịu khổ này.

Tôi cật lực ngồi dậy từ ngực chị, lau máu bên miệng, cười một tiếng với chị: "Không sao, phun ra là được."

Chị chảy nước mắt ôm tôi vào lòng, lớn tiếng khóc.

Tôi ngẩn ra: "Ai, chị..."

"Thầy dọa chết tôi rồi!" Chị khóc nói: "Tôi cho là thầy...."

Chị lại ôm chặt hơn.

Lúc này tôi thấy, trên người chị thật ấm áp.

Hai nhân viên an ninh nghe được tiếng khóc, vội chạy tới, một người còn vừa chạy vừa nói trong bộ đàm: "Bãi đỗ xe số 9 xảy ra chuyện, nhanh tới tiếp viện! Mau!"

Bọn họ chạy đến bên chúng tôi, hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì rồi?"

Đường Tư Giai thấy có người tới, lúc này mới dừng khóc, lau nước mắt, đỡ tôi đứng dậy, nói với hai người kia: "Không sao, em trai tôi mới hộc máu, tôi sợ quá mới khóc..."

"Có cần gọi cấp cứu không?" Nhân viên an ninh hỏi.

"Không cần, chúng tôi có xe, cảm ơn các anh." Chị nuốt nước mắt đỡ tôi lên xe, đóng cửa xe lại, lại nói xin lỗi với an ninh, lại mở cửa xe lần nữa, tiếp tục lái xe đi.

Hai nhân viên an ninh thở phào nhẹ nhõm, một người lại cầm bộ đàm lên: "Tình huống giải trừ, không cần tới."

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của họ, chúng tôi chậm rãi ra khỏi bãi đậu xe, rời khỏi tiểu khu.

"Chị mới nói, em là em trai chị?" Tôi nhìn Đường Tư Giai.

Trên lông mi Đường Tư Giai còn đọng nước, thấy tôi hỏi vậy, chị đỏ mặt, vội vàng nói: "Tôi không có ý đó, tôi sợ nói thật hai người kia lại hỏi nọ kia, cho nên mới ..." Tôi cười nhạt: "Tốt lắm, chị gọi em trai tôi, nghe còn thoải mái hơn cả gọi em là thầy, sau này cứ gọi vậy đi."

"A?" Chị sửng sốt.

Tôi nhắm mắt lại, thờ phào nhẹ nhõm: "Hôm đó em từng nói, sau này đừng gọi em là thầy, gọi em là Ngô Tranh. Bắt đầu từ giờ, đổi như thế đi."

"Ngài nghiêm túc sao?" Chị hỏi.

"Cũng đừng ngài." Tôi nói: "Chị không cần người bạn là em sao? Như vừa rồi, em thấy rất tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Chị không lên tiếng, sững sờ nhìn tôi.

Tôi nhìn lại chị: "Hử?"

Trên gương mặt chị lộ ra tia vui mừng, gật gật đầu: "Ừ!"

Tôi cũng cười, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tiếp tục nghĩ ngơi.

Trên đường về nhà, Đường Tư Giai lái xe rất êm.

Tôi vừa nghỉ ngơi, vừa nghĩ chuyện ngọc khôi tiên, càng nghĩ càng đau đầu. Bởi vì vật này quá đặc biệt, quả thât nghĩ không ra cách đối phó với nó, nghĩ mãi cũng không biết phải làm sao, mờ mịt một mảng.

Kiểu mờ mịt này, nhất định không phải cảm giác an toàn, tôi không thích cảm giác này.

Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đến nơi.

Đường Tư Giai đỗ xe, mở cửa xuống xe, lại giúp tôi mở cửa, lại đỡ tôi xuống xe, lên tầng.

Tôi thử tự đi, nhưng trên người một chút khí lực cũng không có, thậm chí còn thấy vô cùng lạnh. Không còn cách nào, không thể làm khác đành để chị cực khổ.

Về đến nhà, tôi rửa mặt, sau đó để chị đỡ tôi lên giường, đắp chăn lên.

Đường Tư Giai cho tôi một cốc nước nóng, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi uống.

Sau khi uống xong, cả người mới thấy ấm áp chút ít.

Nhìn tôi uống xong, chị nhận lấy cốc, lại cầm tới khăn lông ấm cho tôi lau tay.

Động tác của chị êm ái, vô cùng tỉ mỉ, trên người nhàn nhạt mùi nước hoa, bất giác khiến người ta say mê.

"Thầy..."

"Chị lại quên rồi?" Tôi nhắc nhở chị.

Chị có chút ngượng ngùng, hỏi tôi: "Buổi tối cậu liệu còn nhức đầu không?"

"Còn." Tôi nhàn nhạt nói.

"Vậy tôi không đi, ở lại chăm sóc cậu." Chị nói.

“Không cần, em ngủ một giấc là ổn." Tôi nói

"Cứ quyết định như vậy đi." Chị vẫn giữ vững ý định.

Tôi muốn nói không cần, nhưng lời đến miệng, lại nhịn lại.

Tôi cũng không biết đến tối còn đau như vậy nữa không, đau như muốn ngất đi, bên cạnh có người chăm sóc, dù sao cũng tốt hơn một mình chịu khổ.

"Khi nào chị tới tập đoàn Thiên Hạo nhậm chức." Tôi hỏi chị.

"Thứ hai tôi đi." Chị nói: "Tôi bàn giao chuyện nhậm chức xong, buổi chiều là có thể trở về,"

Tôi trầm tư chốc lát, nói: "Chuyện này chị không nên tham dự sâu."

Chị không hiểu: "Tại sao?"

"Tổng tài của một tấp đoàn như chị, lại đi làm mấy chuyện phong thủy này, thành cái gì?"

"Nhưng đó là anh họ tôi mà!"

"Vậy cũng không được." tôi chăm chú nhìn chị: "Chị làm việc cho tốt, đừng phụ lòng tin Đỗ Lăng dành cho chị."

Chị cúi đầu xuống, im lặng chốc lát, nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng dậy gặt khăn.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của chị, tôi không kiềm được nhớ lại bóng người hấp dẫn ở nhà Triệu thổ hào.

Ngọc khôi tiên, ngọc khôi tiên ....

Tôi nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư, không phải quỷ, không phải tiên, cùng lắm là một vật thành tinh mà thôi, sao lại ...

Đột nhiên, trong đầu tôi như lóe lên một tia sáng, mãnh liệt ngồi bật dây: "Vật kia..."

Đường Tư Giai cầm khăn tắm đi vào phòng ngủ, nhìn tôi bật dậy, vội đi tới bên người tôi: "Sao lại ngồi dậy rồi?"

Tôi nhìn chị, người mềm nhũn, ngã vào ngực chị.

Chị vội ôm lấy tôi, hỏi: "Có phải lại đau ở đâu không?"

Trước mắt tôi tối sầm, không còn biết gì nữa.

Bạn đang đọc Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch) của Thính Lan Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sprite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.