Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng thông reo

Tiểu thuyết gốc · 1770 chữ

Châu Đức Bá, 50 tuổi, giám đốc một công ty liên doanh với nước ngoài. Bề ngoài bình thường, xuất thân không có gì đặc biệt. Khuôn mặt dễ nhìn, nụ cười ấm áp, đôi mắt sâu và hơi đượm buồn.

Tháng 10, nếu là ở Sài Gòn thì cũng không có gì khác biệt với các tháng khác trong năm, nếu có chăng thì mưa nhiều hơn một chút. Châu Đức Bá trở về căn hộ của mình trong âm thầm như bao ngày khác. Làm lãnh đạo cao nhất một công ty lớn thì có gì vui? Có lẽ cũng có, mình nói gì cấp dưới đều phải nghe và thi hành. Đó là một thứ người ta gọi là quyền lực, với người ngoài thì ai cũng mong ước được một lần nếm trải, thậm chí là giành giật đến chết để có được nó. Để rồi khi đạt được rồi, người ta mới thấy một khoảng trống vô cùng mà không thể nào khỏa lấp được.

Đặt chiếc cặp sách xuống ghế salon, Châu Đức Bá day day cái trán, hôm nay thật sự là một ngày áp lực, hội đồng quản trị đã chất vấn ông về việc sa thải con gái của chủ tịch. Vâng, đúng vậy, nghe có vẻ buồn cười. Nhưng Châu Đức Bá vốn là người giống như tên, hơi bá đạo một chút. Ông không thích những người kém năng lực nhưng lại được ưu tiên về tài nguyên phát triển. Chủ tịch công ty vốn đã không ưu thích Châu Đức Bá nhưng vì năng lực làm việc quá tốt, ông ta vẫn không có cớ để công kích.

Tuy nhiên, việc Châu Đức Bá đuổi thẳng mặt con gái của mình đây được ví như giọt nước tràn ly, chủ tịch công ty đã không thể nào kiềm chế tức giận được nữa. Hậu quả là trong buổi họp hội đồng cuối ngày, chủ tịch muốn thay thế tổng giám đốc và yêu cầu các đại cổ đông bỏ phiếu. Dù vẫn phải chờ lượt bỏ phiếu cuối cùng của một đại cổ đông khác ở Singapore, nhưng 10 phần chắc 9 là Châu Đức Bá sẽ không thể tiếp tục. Sau hơn 10 năm gắn bó, bản thân ông cũng không còn nhiều tâm huyết với công việc này.

Tắm xong, Châu Đức Bá uống 2 viên thuốc ngủ và nằm xuống ghế salon, đôi mắt mở to trong căn hộ tối đèn. Đã rất lâu rồi ông không thể có một giấc ngủ trọn vẹn và cũng không ngủ trên giường được 3 năm. Không biết lựa chọn này có đúng hay không nữa. 50 năm cuộc đời, cuối cùng cũng chỉ là 1 kẻ cô độc. Có đáng không? Chắc chắn là không rồi. Nhưng chỉ có giây phút này, khoảng khắc này Châu Đức Bá mới thật sự cảm thấy được sống. Giá như được làm lại, có lẽ Châu Đức Bá sẽ không chọn con đường hiện tại. Dù có trong tay tất cả những cũng gần như mất tất cả. Ngoài tiền tài và địa vị xã hội, ông gần như không còn gì.

Vợ của Châu Đức Bá mất 3 năm trước vì tai nạn giao thông, con gái ông kết hôn rồi cũng đã ra nước ngoài sống sau đó. Đến bây giờ, ông vẫn còn hối hận vì đã không ở bên và chăm cho người phụ nữ của mình. Dù vợ ông luôn trách mắng ông vì bỏ bê gia đình, nhưng ông biết trong thâm tâm của cô ấy vẫn thương ông rất nhiều. Châu Đức Bá rưng rưng khóe mắt, đúng vậy, ông vẫn còn nhớ rõ đôi mắt đầy trách móc của vợ mình trong buổi chiều cuối cùng ông được nhìn thấy bóng hình đó.

Một điều buồn cười là khi con người ta đủ danh vọng tiền tài rồi thì lại trở nên chán nản về mặt tinh thần. Bạn cứ chăm chăm kiếm tiền rồi thì quay lại tự hỏi 1 câu. Kiếm tiền để làm gì trong khi cuộc sống tinh thần của bản thân cứ như địa ngục vậy. Bạn không chăm lo được cho những người bên bạn thì dù có vươn tới đâu cho cái xã hội này, cuối cùng thì nó cũng vô nghĩa. May mắn thì người yêu thương vẫn còn, bạn còn cơ hội. Nếu xui xẻo như Châu Đức Bá thì đó chính là hối hận cả đời.

Chẳng mấy chốc, thuốc an thần đã có tác dụng, Châu Đức Bá chìm vào giấc ngủ. Hôm nay đã quá mệt mỏi rồi, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa. Buông thôi, mọi thứ cứ mặc kệ đi…

Bên trong giấc mơ, Châu Đức Bá thấy mình đang đi bộ trên con đường của quê hương mình. Đây là một trị trấn nhỏ trên tây nguyên, buổi trưa dù nắng gắt thì chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng có thể cảm thấy lành lạnh trên cánh tay. Mọi thứ thật sự vừa quen lại vừa lạ, một cảm giác rất khó tả.

Thanh tỉnh! Thật sự đầu óc của Châu Đức Bá quả đúng là rất thanh tỉnh. Ông không cảm thấy mệt mõi như mỗi cuối ngày đi làm về nữa. Thật lạ quá, cứ như trẻ lại mấy chục năm vậy. Nếu đây là giấc mơ, Châu Đức Bá cầu mong sao được kéo dài mãi.

Đi bộ 1 lúc lâu trên đường nhưng thật lạ là chẳng có ai trên con đường này cả. Đường cái rất đẹp đó nha, theo trí nhớ của Châu Đức Bá thì đây là lúc ông học cấp 3, đi học về thì đường còn thơm phức mùi hắc ín. Đường lúc đó vắng người thật, nhưng không đến nổi không có lấy 1 cái xe đi.

Châu Đức Bá thầm nghĩ, có lẽ trong mơ thì mọi thứ sẽ được biệt chăng?!

Như một thói quen, đến đoạn rẽ của đường cái, ông sẽ đi bộ lên đồi để đi “đường tắt”. Nói là đường tắt thì đúng là gần hơn về khoảng cách nhưng vì phải trèo lên đồi nên chung quy có khi còn lâu hơn đi vòng bằng đường cái. Dẫu sao thì Châu Đức Bá vẫn thích cảm giác đi dưới bóng râm mát rượi của những hàng thông. Thỉnh thoảng mệt quá, hoặc lười về nhà, nằm ngủ luôn ở dưới 1 gốc thông cũng có nữa.

Rừng thông nói là rừng nhưng nó khá thưa, nhưng cây lá kim sống ở khí hậu mát mẻ của tây nguyên thường không thích sống quá gần nhau. Mỗi lần có gió mạnh thổi qua thì cây cối cùng với lá khô lại xào xạc, ầm ĩ cả lên, giống như những mụ hàng xóm đanh đá, buồn miệng thì chửi nhau mỗi cuối ngày. Những đứa trẻ lớn lên ở xứ này thích nhất là được ngủ dưới những tiếng xào xạc đó - Tiếng thông reo!

Châu Đức Bá nhìn gốc thông quen thuộc lại bỗng nhếch miệng cười. Mình của lạ thật, lại muốn đi ngủ trong một giấc mơ.

Ồ! Bỗng nhiên Châu Đức Bá thấy phía dưới những cái lá khô có thứ gì đó lấp lánh ánh vàng. Ông thận trọng ngồi xuống vạch ra để quan sát. Một thứ như thẻ bài hiện ra, nhưng nó phát sáng màu vàng kim. Quá lạ lẫm đi!

Ngẫm nghĩ một lát Châu Đức Bá lại bật cười, thứ gì trong giấc mơ lại chẳng có thể thành hiện thực. Nếu bộ não muốn, thậm chí mình còn có thể bay. Nghĩ thì nghĩ vậy, Châu Đức Bá vẫn đưa tay nhặt thẻ bài lên. Trên tay 2 thẻ bài khá nặng, nhưng lại rất mỏng, Châu Đức Bá tự hỏi phải chăng nó được chế tác bằng hợp kim mạ vàng. Các hoa văn ở mặt trước được khắc vô cùng tinh xảo, chính giữa có một con mắt đang nhắm lại. Điều kỳ lạ nhất là nó hoàn toàn có màu vàng óng, tỏa ra ánh sáng có thể thấy được ngay cả khi lúc này là giữa trưa.

Trong trí nhớ của Châu Đức Bá thì ông không nghĩ là mình đã từng gặp thứ tương tự trong đời. Theo khoa học, bộ não rất huyền diệu, nó sẽ tổng hợp những dữ liệu đã từng thu vào thông qua các giác quan và biến đổi, hòa quyện, trích xuất để có thể tạo ra một giấc mơ. Dẫu vậy, phần lớn các giấc mơ là mơ hồ và không liền mạch. Nhưng vật như lá bài vàng kim này xuất hiện là quá chân thực, quá cụ thể. Một kẻ có lý trí mạnh như Châu Đức Bá cũng khó có thể ước đoán dựa vào niềm tin của mình lúc này.

Lật qua lật lại một lúc, vẫn không thấy có gì quá đặc biệt tại trên tấm thẻ bài. Châu Đức Bá lập tức bỏ qua, bởi ùa về lúc này chính là cảm xúc khó tả, một thứ mà chính ông đã lãng quên từ lâu. Tiếng thông reo nhộn nhịp khắp đồi xanh và bên trong chính trái tim của một con người đã hao mòn vì năm tháng.

Bầu trời trong vắt lúc ban trưa bỗng nhiên nổi lên 1 quầng mây đen xoáy mạnh với trung tâm làm ngọn đồi Châu Đức Bá đang đứng. Cơn lốc mạnh ập đến quá nhanh khiến Châu Đức Bá không kịp phản ứng, ông đứng chôn chân mặc cho những tiếng rít bên tai của những cành cây, lá khô bay tứ tung và bụi bay đầy trời. Cả người Châu Đức Bá bị cuốn bay đi xuống thung lũng, trong lúc mịt mù trước mặt ông hiện ra một lá bài vàng kim phát sáng rực rỡ. Đôi mắt phía trên lá bài cũng mở to nhìn chằm chằm khiến con người ta rùng mình. Điều khó có thể tin là ánh sáng phát ra từ đôi mắt lại bám dính bao quanh khắp người Châu Đức Bá khiến ông không thể di chuyển dù là 1 khớp ngón tay. Là một người đã sống đến tuổi 50 nhưng sự sợ hãi không thể nào không hiển hiện ra ngay trên mặt của Châu Đức Bá. Phút chốc sau đó, ánh sáng bao quanh người Châu Đức Bá ngày càng đậm hơn cho đến khi chói lòa như mặt trời thì ông cũng đã ngất lịm đi.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.