Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôn lại bài vở

Tiểu thuyết gốc · 2202 chữ

Nguyên một buổi chiều thứ Hai, Châu Đức Bá ngồi lỳ trên bàn học xem lại lần lượt các môn học cho ngày mai. Nói thật, việc xem tài liệu đối với CEO của 1 công ty lớn không phải là quá khó khăn. Kỹ năng cần có trong việc này chính là khả năng tổng hợp ý chính phải thật xuất sắc. Một ngày có hàng trăm văn kiện với đủ các loại vấn đề ập đến. Bạn không xem mà vẫn ký? Bình thường thì không sao, nhưng nếu chỉ cần cấp dưới cố ý hoặc vô tình làm sai, bạn không phát hiện kịp thời thì bạn là người chịu trách nhiệm lớn nhất. Nếu bạn xem quá chậm, cả công ty mấy ngàn người sẽ phải chờ lão tổng trong sự trách móc mỗi ngày. Đừng dại dột!

Điều tuyệt vời nhất với cơ thể này đó là bộ óc hoạt động không biết mệt mỏi. Châu Đức Bá đã ngồi nghiền ngẫm những kiến thức cũ hàng giờ liên tục mà không cảm thấy buồn ngủ hoặc cần nghỉ ngơi thư giãn. Khi bạn còn trẻ, không cần chất kích thích như thuốc lá hay cà phê bạn vẫn cứ tỉnh như thường dù hoạt động não bộ rất nhiều. Thật thoải mái!

Một tháng rưỡi kiến thức mới lớp 11, những môn như địa lý, lịch sử, văn học hoặc đại loại như vậy không làm khó được Châu Đức Bá, những môn này chỉ cần nắm ý chính là vừa đủ điểm kỳ vọng. Đúng vậy, mục đích của Châu Đức Bá chính là 7.0 cho toàn bộ các môn. Vừa đủ nằm trong “tầng thứ” không đáng chú ý của lớp. Học giỏi quá sẽ tốn nhiều thời gian đầu tư, học quá tệ thì không phải là anh. Còn không đi học??? Quá thảm rồi, càng là rước thêm rắc rối.

Mục tiêu thật sự của Châu Đức Bá chính là sớm sử dụng thế mạnh của bản thân, xây dựng thế lực kinh tế từ chính quê hương của mình. Thực sự, sau khi biết mình trùng sinh trở lại, trên đường đi từ đồi thông về nhà anh ta đã sớm dự tính những điều mình sẽ làm trong thời gian sắp tới.

“Con trai, đừng ngồi lỳ trong nhà quá nhiều, đi ra ngoài thư giãn một lát đi con!”. Mẹ Châu Đức Bá đặt ly nước quất lên bàn rồi khuyên bảo.

Mẹ Châu Đức Bá vẫn luôn là người phụ nữ như vậy. Nhìn thấy con cái siêng năng học hành cũng thấy tội nghiệp, lặng lẽ đi làm nước cho đứa con trai duy nhất của mình. Nước quất là thứ Châu Đức Bá rất thích uống ngày còn trẻ, vị thanh nhẹ và thơm hơn xong nước chanh bình thường.

Phía sau nhà có hàng chục cây quất nặng trĩu trái. Đây là kết quả của việc năm nào ba của Châu Đức Bá cũng mua một chậu mới về để chơi tết. Đối với ông, năm nào mà “săn” được một chậu đẹp, cân đối, ra trái tròn đều thì năm đó cả nhà may mắn. Mẹ Châu Đức Bá thì tiếc tiền nhưng thôi cũng kệ, âu thì cho chồng thêm chút niềm vui cũng tốt.

“Vâng mẹ, lát trời mát con sẽ đi dạo vòng vòng.”

Trời tây nguyên tháng mười thật sự rất tuyệt, đương nhiên phải trừ những ngày mưa dầm ra. Mây nhẹ trôi, gió thổi mát rượi, bình thường nếu chỉ mặc một cái áo thun sẽ thấy hơi lạnh một chút.

Châu Đức Bá đi dạo trên con đường quen thuộc, đây là một con đường nội bộ của huyện, không có quá nhiều xe cộ đông đúc. Phần lớn là bà con nông thôn đi làm trở về nhà. Tại đây, người ta đi làm thuê thì 4h chiều là hết công, người làm có đất làm chủ thì 5h, 6h tối mới về. Đối diện bên kia đường là một hàng thông xanh chạy dọc theo đường nhựa suốt cả mất cây số. Bên đó là đất của một lâm trường cũ, đất nhà nước đang đợi quy hoạch, chỉ cho phép dựng lều buôn bán chứ không ai được xây kiên cố mà làm nhà ở.

Vì hàng thông rất đẹp mắt và mát mẻ nên các quán nước mọc lên khá nhiều. Phía sau các quán nước là sân bóng “tự phát” của thị trấn. Nếu có dịp tổ chức hội thao hoặc có đoàn ca múa nhạc ở các nơi khác đến thì sẽ biểu diễn tại đây. Nói là tự phát là vì trung tâm văn hóa của thị trấn chỉ là tạm chọn khu đất này làm chỗ sinh hoạt thể thao mà thôi. Khu này bằng phẳng, gần trung tâm, rộng và ...mùa mưa nó sẽ ngập tới đầu gối.

Đi qua hết sân bóng, xa xa là nghĩa trang của thị trấn. Hồi còn nhỏ, Châu Đức Bá suốt ngày bị người lớn dọa ma cũng là tại cái nghĩa trang này. Nhìn nhìn về phía xa, Châu Đức Bá bỗng bật cười và nghĩ đến đám bạn gần nhà. Khi còn chưa lên cấp 3 thì khá là thân, chiều nào cũng qua nhà nhau chơi, hết đá bóng rồi lại đủ các trò dân gian như thả diều, nhảy dây… Lớn lên chút thì đứa học khá vào trường công, đứa học ngu tí vào bán công hoặc dân lập. Thậm chí vào cùng trường cũng ít gặp vì khác lớp, phần nữa là do áp lực học tập lớn.

Đôi chân Châu Đức Bá bước theo dưới hàng thông, hai bên đường cảnh vật nửa quen nửa lạ. Hình ảnh ngày xưa cứ thế ùa về, gió thổi tung mái tóc đen không 1 sợi bạc của anh rồi vội vã lướt qua khuôn mặt điềm tĩnh như muốn thúc dục mà lại có chút chần chờ.

Khi Châu Đức Bá quay về nhà thì trời đã xẩm tối, chỉ còn lại 1 khoảng sáng nhỏ ở phía cuối chân trời. Lúc này ba của Châu Đức Bá đã đi làm về. Ông càu nhàu một chút về khoảng tiền công phải trả trong ngày mùa là quá cao. Vợ ông, mẹ của Châu Đức Bá thì hùa theo để xoa dịu cơn nóng giận của chồng. Châu Đức Bá đứng mỉm cười nhìn khuôn mặt hơi đen màu nắng của ba mình.

Đây đúng là cái nhìn của đàn ông với đàn ông, Châu Đức Bá bây giờ dù trong hình hài một đứa thiếu niên 16 tuổi, nhưng đầu óc thì là của một lão già đời. Mọi điều ba nói trước kia đều đúng, chỉ có người đủ trưởng thành mới có thể hiểu được. Con nít có thế giới của con nít, nó thật tuyệt vời khi ta trải qua tuổi thiếu niên thành công. Nhưng bên ngoài cái thế giới đó là một thế giới khác, phức tạp hơn, khắc khổ hơn mà người làm cha làm mẹ phải chịu đựng. Cái thế giới của người lớn bao bọc chở che để cho thế giới của những đứa con được phép ngỗ ngược, được phép ngây ngô, được phép sai lầm.

“Mặt tao có gì hả?” Ông Ba Lợi, ngoảnh nhìn thằng con đang đứng như trời trồng, mặt thì cười mỉm nhìn mình.

“Ba làm về rồi hả? Nay tình hình sao ba?”

“Ổn cả! Ba lo được, mày học hành sao rồi?”

“Con cũng ổn! Ba tắm đi, hôi quá!”

“Cha mày!”

Tiếng mẹ í ới từ bên trong nhà:

“Hai cha con đi tắm lẹ đi, em pha nước nóng rồi đó!”

Nhà Châu Đức Bá ngày xưa không có nhiều phương tiện phục vụ đời sống. Ông Ba Lợi có lắp máy nước nóng gián tiếp nhưng bà Tư Sang lại vô cùng tiết kiệm. Tóm lại cái máy đã đóng bụi gần 4 năm trời. Chỉ khi nào có khách tới chơi thì mới “chơi sang” một bữa. Mà cũng chỉ cho khách dùng.

Bà Tư Sang thuyết giáo rằng, nấu nước hỗn hợp lá xả, trái bồ kết, lá bạc hà để tắm mới là tốt cho sức khỏe nhất. Máy móc chỉ là dùng lúc ốm đau mà thôi. Một người hiện đại như Châu Đức Bá lại cực kỳ hoài niệm những điều này. Đến khi lớn tuổi, anh vẫn cho rằng mẹ đã dành tất cả những điều tốt nhất cho anh và ba.

Buổi ăn cơm tối cũng là lúc VTV1 bắt đầu chương trình thời sự. Ba mẹ Châu Đức Bá lúc nào cũng chăm chú xem, nói thật thì họ cũng không quá quan tâm đến sự kiện của đất nước. Đối với nông dân chân lấm tay bùn mà nói, chuyện gì xảy ra cũng không liên quan tới họ. Dẫu vậy, thấy được cái gì đó mới, phát triển cũng là niềm vui chung của mọi người. Ai cũng tỏ ra hồ hởi và phấn khởi trong lòng.

Ông Ba Lợi nói rất ít trong bữa ăn, ông không hút thuốc nhưng uống rượu nhiều, ăn là phải có vài ly rượu mới ăn được. Nghiện rượu có lẽ là “bệnh kinh niên” của phần đa đàn ông cái thị trấn này. Bà Sang la rầy thường xuyên, nhưng chủ yếu là để kiềm chế, chứ khó mà bắt chồng cai rượu được. Uống rượu xong đi ngủ có thể tính là “trai ngoan” của Lạc Dương trấn.

Bà Sang sẽ kiểu như: “Ôi thôi, âu cũng là cái số!”

Châu Đức Bá lại ngồi vào bàn học, bật bóng đèn lên anh ta bỗng nhớ lại một chuyện. Đó là cây đèn bàn ánh sáng trắng này là nguyên nhân chính làm ông bị cận thị trong quá khứ. Những năm đầu 2000, đèn neon trắng chưa tốt như sau này, thêm nữa là công suất điện ở nông thông thường thấp, không ổn định. Hiện tượng nhấp nháy, thiếu sáng của bóng đèn làm mắt thường xuyên điều tiết và gây mỏi. Chưa kể ngày đó phần lớn trường cấp 3 ở Việt Nam đều học bảng màu đen sơn chất lượng thấp không hề có chống lóa.

Được rồi, phải đi thay gấp thôi. Cận thị sẽ vô cùng bất tiện khi chơi thể thao, hoạt động dưới nước hoặc chỉ cần trời mưa thôi là đã rất thảm rồi.

Châu Đức Bá nhanh chóng trở lại bàn học với bóng đèn dây tóc, hơi nóng một chút nhưng ổn định và có ánh sáng vàng tự nhiên.

Việc ôn luyện chỉ trong 1 đêm có thể đủ kiến thức lấy được 7 điểm bài kiểm tra ngày mai là bất khả thi. Thử nhớ lại xem cụ thể nội dung bài thi? Đừng đùa, đã hơn 30 năm trôi qua, đến ổ cứng máy tính cũng hỏng nói chi là đầu óc con người.

Quay cóp, nhìn bài của bạn? Không thể, không được và cũng không nên. Châu Đức Bá có sự tự tôn của bản thân, dù bây giờ dưới hình hài một thiếu niên, nhưng nguyên tắc bản thân không cho phép anh làm thế. Một nguyên tắc sống đã đi cùng anh trong mấy chục năm. Cuộc sống vẫn cần mềm dẻo khi cần thiết, nhưng đây không phải mềm dẻo, đây là tự hủy hoại chính mình mà thôi.

Được rồi, tiết toán là tiết số 3, Châu Đức Bá quyết định sẽ chuẩn bị trước một số kiến thức căn bản. 2 tiết đầu sẽ dùng quyền trợ giúp của bạn bè vậy. Trần Văn Minh - Một cái tên nhanh chóng hiển thị trong đầu Châu Đức Bá. Minh là bạn cấp 2 của Bá và cấp 3 cũng học cùng nhau. Ở kiếp trước, Châu Đức Bá không thật sự thân với Trần Văn Minh.

Một kỷ niệm đáng nhớ nhất chính là trong buổi tiệc chia tay cuối cấp, Trần Văn Minh đã tiết lộ một sự thật “động trời”. Đó là crush của hắn lại đi thích Châu Đức Bá. Sau đó là bài ca anh anh em em, đồng chí và quyết định tác hợp cho Châu Đức Bá. Đáng tiếc Châu Đức Bá vốn là kẻ không quá để ý đến tư tình nam nữ khi còn là học sinh. Thậm chí anh ta còn khá phản cảm khi thấy các cặp đôi trong trường cứ í a í ới với nhau. Quá nhàm chán! Các người còn cả cuộc đời, cả tuổi thanh xuân trước mắt, chắc gì đã đủ bản lĩnh đi tới cùng đâu. Yêu sớm đau khổ sớm, mà đó lại làm tốn thời gian quý báu nhất của các người.

Đó, vậy đó, ngày xưa ở kiếp trước Châu Đức Bá vốn đã nghĩ như vậy rồi, chứ chưa nói tới bây giờ đã là người trưởng thành.

Được rồi, đọc thêm vài cái công thức căn bản, chắc là đủ để giành quyền trợ giúp vào ngày mai. Mục tiêu thực tế, 5 điểm đi.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.