Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Hội Sinh Tồn

Tiểu thuyết gốc · 2100 chữ

Chương 5: Hội Sinh Tồn

7h sáng 41 phút ngày thứ hai.

Mùi thơm nồng của thịt nướng đánh thức Tú Chi. Cô nàng vẫn còn ngáy ngủ nhìn sang bên cạnh, Hào đang rắc lên mấy miệng thịt vài lát nghệ tươi. Hắn bắt đầu quen với cái hệ sinh thái quái gở tại đây rồi. Thấy Tú Chi đã dậy, Hào nhìn đầu tóc bù xù của cô nàng, bảo:

- Đã dậy rồi thì ra suối rửa mặt đi, sẵn tiện chỉnh lại đầu tóc của mình đi. Để vậy xấu lắm.

Nghe vậy Tú Chi đâm ra xấu hổ, khuôn mặt cô đỏ ửng lên càng làm tăng độ dễ thương của cô nàng. Đảm bảo thằng đàn ông nào nhìn vào cũng sẽ gục ngã. Tất nhiên là trừ thằng nhân vật chính vì hắn bất lực mà ( t/g: đùa đấy ). Tú Chi đi ra suối để hắn ngồi lại một mình.

Thật ra tối qua hắn ngủ không được thoải mái cho lắm nên dậy sớm hơn bình thường. Một phần là do ngấm mưa, nhưng lý do chính là vì giết ba tên tối hôm qua. Đó là lần đầu tiên Hào giết người. Không phải do hắn sợ mà là tại bọn kia mà hắn bị đánh thức nửa chừng. Làm hắn ngủ không đủ giấc.

Dự định tiếp theo của Hào là dạy hai con gấu con này cách sinh tồn và săn mồi thay cho mẹ chúng. Tiện thể bắt một vài con cá làm bữa trưa. Ăn sáng xong hắn liền bắt tay vào việc. Và chuyện này khá tốn sức vì hai con gấu không muốn đi theo hắn. Làm hắn phải dùng dây tơ kéo đầu chúng đi. Phải nói luôn dù còn nhỏ nhưng hai đứa nó vẫn khỏe kinh hồn. Hào phải dùng hết sức bình sinh mới kéo chúng ra bờ suối được. Tú Chi cũng đi theo sau.

Có vẻ như theo bản năng. Lũ này vừa thấy nước là liền lao ngay xuống suối nghịch nước. Hào mặc kệ hai con gấu muốn làm gì thì làm, hắn ngồi trên tảng đá nghỉ mệt. Tú Chi tiến tới ngồi cạnh hắn. Như mọi ngày việc cô làm đầu tiên là kiểm tra cây cung quý giá của mình. Cô có khoảng 14 mũi tên nên chỉ sử dụng cho những trường hợp cần thiết.

Hào liếc qua cây cung trên đùi Tú Chi. Đó là loại cung chuyên dụng để thi đấu, mang màu xanh lá cây. Đầu các mũi tên cũng có màu tương tự. Xem ra cô rất thích màu này. Tú Chi thấy hắn nhìn vào đùi mình bất giác đỏ mặt, nói:

- Nhìn cái gì?

- Không có gì, chỉ là tôi thấy nó đẹp quá thôi!

Hào đáp.

Tú Chi không biết hắn đây là đang khen cây cung của cô. Nhưng cô lại tưởng hắn nói đùi cô đẹp, liền quay mặt sang chỗ khác vì ngượng. Hào không biết cô đang nghĩ gì, nhủ thầm trong bụng:

"Mình nói gì khiến cổ giận hả ta? "

Bầu không khí kì lạ vì không ai hiểu ai này ngay lập tức bị gián đoạn vì một con cá bỗng dưng bay tới đập vào mặt Hào. Lũ gấu con sau khi chơi chán thì đã bắt đầu thấy đói. Chúng dùng tay tát liên tục xuống nước hòng bắt được cá do đó mãi một lúc lâu sau mới có được một con.

Hào thở dài, mệt mỏi đứng dậy cầm lấy một nhánh cây đã được vót nhọn rồi bước xuống nước. Hắn để cho từng con cá bơi qua chân mình. Tay nắm chặt nhánh cây, mắt quan sát chuyển động của từng con cá. Khi thấy có một con khá to đang từ từ bơi lại gần, Hào liền vung gậy lên chờ con cá bơi tới. Khi đã đủ tầm hắn đâm mạnh xuống nước.

Tùm!

Khi hắn giơ cây gậy lên. Một con cá to béo đã bị đâm xuyên người vùng vẫy trên mũi nhọn. Tú Chi thấy vậy không nhịn được mà khen ngợi hắn:

- Giỏi quá!

- Quá khen. Chuyện thường thôi.

Lúc trước hắn có xem được một video trên youtube hướng dẫn cách sinh tồn trong rừng sâu. Trong đó có đoạn đánh bắt cá như thế này. Hào thử làm theo, không ngờ lại thành công ngay lần đầu tiên. Bây giờ có ai gọi hắn là thiên tài chắc cũng không sai.

Chỉ là không ai may mắn quá ba lần. Các lần tiếp theo hắn đều đâm hụt, không chỉ vậy mà còn làm cho lũ cá tản đi mất. Phải làm đi làm lại gần trăm lần thì hắn mới bắt được hơn hai mươi con cá. Hắn sơ chế trước vài con cá rồi để nó trong hộp chứa. Phần còn lại hắn để cho hai con gấu chia nhau xử lý. Chỉ hôm nay thôi, Hào sẽ rộng lượng đi săn cho chúng.

Về phần chiếc áo ngủ da sói hắn đã tặng luôn nó cho Tú Chi. Dù sao thì nó cũng là thứ hắn làm cho cô mà.

Chờ cho đám gấu con ăn xong hắn mới bắt đầu đi tìm thêm hương liệu. Thứ hắn muốn bây giờ là sả và ớt, cá mà nếu thiếu hai thứ đó thì mất ngon.

- Tôi cũng muốn đi.

Tú Chi nói.

Hào suy nghĩ một lúc liền đồng ý. Dù sao thì đi hai người cũng sẽ bớt buồn tẻ hơn. Tiện thể giúp cô nàng thu thập vài ba tấm thẻ bài để phòng thân.

Nói thì dễ, làm mới thấy khó. Cả hai người đã đi được một lúc lâu rồi mà chẳng thấy bóng dáng một con thú nào cả. Nếu có thì cũng chỉ có vài con bọ cánh cứng đậu trên mấy cây sồi mà thôi. Khoan! Đúng rồi, bọ cánh cứng. Hào đập tay lên trán. Sao hắn lại quên được chứ.

Bọ cánh cứng có nhiều loại như: bọ cánh cứng kiềm kẹp, bọ cánh cứng tê giác, nổi tiếng nhất chính là bọ Hercules. Chúng đều có một đặc điểm chung là cực kỳ khỏe. Một con bọ trưởng thành có thể nâng được một vật có khối lượng nặng hơn nó gấp 10 lần.

Vậy thử hỏi nếu một người cũng sỡ hữu sức mạnh giống như vậy sẽ như thế nào. Chắc chắn kẻ đó sẽ có lợi thế rất lớn trong chiến đấu.

Không chút chậm trễ. Hào lấy dao găm ra từ trong hộp chứa. Rút kinh nghiệm lần trước bị gấu mẹ đánh cho bay vũ khí hắn quyết định thu con dao thành thẻ bài để tiện sử dụng. Nếu có bị thất lạc cũng có thể tìm lại được ngay. Đâm vào một con bọ đang hút mật, ngay lập tức trên tay hắn xuất hiện hai thẻ kĩ năng.

[ Thẻ kĩ năng: Sức mạnh Bọ hung (chủ động)

Độ hiếm: Thông thường

Tăng sức mạnh của người sở hữu lên gấp 10 lần. Tối đa 15 phút. ]

[ Thẻ kĩ năng: Trùng giáp (bị động)

Độ hiếm: Thông thường

Bao bọc cơ thể trong một lớp vỏ côn trùng giúp bảo vệ cơ thể của người sỡ hữu. Nhưng không thể chống lại lửa. ]

Đây là những tấm thẻ rất hữu ích nhưng không hiểu vì sao mà Tú Chi lại từ chối nhận lấy chúng. Cô nói:

- Tôi không cần lắm đâu. Cậu cứ giữ lấy đi.

Có lẽ theo cô thì mấy kĩ năng này không phù hợp với con gái. Hào cảm thấy con gái thật khó chiều. Chợt hắn nhìn thấy thứ gì đó rồi nhếch mép cười.

- Vậy cái này thì sao?

Dứt lời hắn liền phi con dao vào trong bụi cỏ. Trong lúc Tú Chi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Hào đã tiến tới rút con dao lên. Ghim trên đó là một con tắc kè hoa, sau khi đọc xong chức năng của thẻ hắn ném nó qua cho cô nàng.

[ Thẻ kĩ năng: Ngụy trang (chủ động)

Độ hiếm: Thông thường

Người sở hữu có thể che giấu sự hiện diện của bản thân ở bất cứ môi trường nào. Ngoại trừ ở dưới nước. ]

- Vì cô là một cung thủ nên tấm thẻ này phù hợp với cô đấy.

Hào nói.

- Nhưng....

- Không được từ chối. Tôi giúp cô cũng vì lợi ích của tôi mà thôi chứ chẳng có ý tốt gì đâu.

Tú Chi nghe thế thì không nói gì nữa. Nhưng sâu bên trong tim cô lại có một cảm giác ấm áp, cô biết những lời mà hắn nói chỉ để cô nhận tấm thẻ này mà thôi. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên có người đối tốt với cô thật lòng đến vậy.

Éc! Éc!

Bỗng có tiếng động cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Hào cũng nghe thấy và hắn biết được đó là tiếng kêu của lợn rừng. Không chỉ một mà là rất nhiều lợn rừng đang ở chung một chỗ. Nhưng điều mà hắn quan tâm lúc này là ngoài tiếng heo kêu còn có cả tiếng người. Chúng phát ra từ hướng Tây.

Một đám người gồm bốn nam hai nữ đang chạy trối chết. Phía sau là một đàn lợn rừng đang đuổi theo họ, lên tới 40 con. Hào rùng mình với số lượng khủng khiếp của đàn lợn. Đám này thừa sức tấn công một ngôi làng nhỏ. Riêng một con thôi là đã đủ mệt rồi chứ đừng nói tới đám này.

Nhưng quan trọng hơn là bọn họ đang chạy về phía nơi hai người đang đứng. Hào thầm rủa mấy người này, đã gây họa rồi còn liên lụy đến người ta. Hắn kéo tay Tú Chi nhảy lên một cái cây gần đó. Đáng lẽ hắn đã bỏ mặt lũ kia rồi, nhưng Tú Chi lại bảo:

- Cậu có thể cứu họ không?

Hào ngẩn người.

- Cô có biết việc đó nguy hiểm đến mức nào không hả? Đó là còn chưa kể đến khả năng sẽ bị hãm hại ngược lại. Nên nhớ họ đông hơn mình đấy.

Tú Chi im lặng. Cô biết hắn nói đúng. Ở thế giới này không có luật pháp. Để có thể sống thì người ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn gì. Loại người nào mà chẳng có.

Nhưng dù sao đó cũng là mạng người. "Cứu người hơn cứu hỏa" mà. Cô đâu thể bỏ mặt họ như vậy.

Hào nhìn thấy trong đôi mắt của Tú Chi một sự cầu xin. Hắn thở dài. Thôi thì dù gì cô cũng đã cứu hắn một mạng, nghe theo yêu cầu của cô lần này cũng được. Lấy ra đống tơ thừng ngày hôm qua mà hắn còn giữ lại. Hào cột nó thật chắc vào nhọn cây, rồi nhảy qua cây to đối diện làm y hệt lúc nãy. Xong việc, hắn ngồi yên chờ đợi.

Mấy người kia được dẫn đầu bởi một thiếu niên. Tầm tầm 20 21 tuổi, tên đó vừa chạy vừa thở hồng hộc. Theo sau là những người khác. Sau nữa chính là đàn lợn rừng. Mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng khi tận mắt chứng kiến hắn vẫn phải lạnh gáy vì số lượng của chúng. Cho đến khi mấy người kia chạy gần tới chỗ sợi tơ thừng Hào liền nói to:

- Nhảy lên nắm lấy sợi dây đó đi!

Họ giật mình. Tuy không biết giọng nói là của ai nhưng họ vẫn làm theo. Từng người một nhảy lên bám lấy sợi tơ tồi đu người lên. Hào đã tính toán chính xác độ cao của dây tơ lẫn khả năng tải trọng của hai cái cây. Lũ lợn rừng ở dưới sau một hồi không thể làm gì được liền bỏ đi.

Khi đã cảm thấy an toàn. Hào với Tú Chi liền leo xuống. Đám người kia cũng vậy. Người dẫn đầu của họ chạy tới chỗ Hào và Tú Chi, cúi đầu:

- Cảm ơn hai em đã cứu bọn anh. Ơn này không biết làm sao để đền đáp.

- Không có gì, chỉ là tiện tay giúp mọi người chút ít thôi! Lần sau đừng có bất cẩn như vậy nữa!

Tú Chi đáp.

- Tên anh là Phạm Việt. Năm người kia tên lần lượt là Hiền, Hoàng, Đông, Châu và Long. Tụi anh là thành viên của hội Sinh Tồn.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Sinh Tử - Việt Nam sáng tác bởi TranKhietHao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranKhietHao
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.