Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Các ngươi muốn diệt ta ư?

Tiểu thuyết gốc · 1820 chữ

“Thạch Hung, cho dù ngươi Đại Thừa kỳ thì sao nào? Hôm nay, ngươi muốn sống sót ư? Chẳng có cơ hội đó đâu.” Một nữ phụ dung nhan xinh đẹp bước ra với một hài tử ước chừng mười lăm tuổi. Thực lực họ không quá thâm sâu. Nếu Thạch Hung muốn, hắn một kích đã diệt sát cả hai.

Nữ nhân kia gọi Thu Ý, tộc nhân Thu Tộc.

Hài tử đi theo gọi Thạch Vũ, bên trong nhục thân nhỏ bé kia. Chính là một khối cốt được khắc trời sinh phù văn thuần khiết nhất, tập hợp tinh hoa thiên địa. Nó gọi là bảo thuật trời sinh độc nhất, Thánh Cốt. Nhưng khối cốt ấy vốn không thuộc về Thạch Vũ, thứ này vốn thuộc về nhi tử Thạch Hung.

“Thạch Hoàng đại nhân, Thạch Vương đại nhân trong người Vũ nhi đã có Thánh Cốt lực lượng hợp nhất đến hoàn mỹ. Bây giờ ta sẽ mượn lực lượng từ Thánh Cốt kết hợp với chư vị trưởng lão và hai vị đại nhân ở đây, chắc chắn chúng ta có thể trấn áp tên điên kia.” Thu Ý phía dưới nói với giọng rất chắc nịch, bản thân như nắm được mười phần chiến thắng.

Thạch Hoàng với Thạch Vương nghe xong nhìn nhau một cái rồi gật đầu.

“Được, ngươi mau thực hiện đi.” Thạch Hoàng lên tiếng ra lệnh.

“Ngươi nằm mơ!!” Thạch Hung phóng tới định ngăn cản ả ác phụ kia ra tay.

“Thạch Hung, ngươi thua rồi.” Thu Ý thủ ấn truyền linh khí vào bên trong khối Thánh Cốt kia. Thần uy Thánh Cốt kích hoạt phóng thích ra bên ngoài một cách cưỡng ép.

“Kim Long Tam Thức - Đệ Tam Thức -…..” Thạch Hung ngưng tụ Kim Long khí vào Hoàng Long Thạch Thương. Hắn nhảy lên cao đâm mạnh xuống phía dưới.

“Cửu Long Loạn Thiên!!” Từ phía dưới lòng đất, cự long chín đầu trồi lên từ pháp ấn. Đối diện Thánh Cốt lực lượng công kích. Hắn cùng Kim Long chín đầu lao tới.

Đối đầu trực diện diễn ra, Kim Long khí va chạm thánh khí Thánh Cốt. Xung kích truyền đến toàn bộ Hoang Giới, bất chợt ở Hoang Điện, nơi Hoang Chủ đang trấn thủ.

“Kim Long, Thánh Cốt? Thạch Tộc xảy ra chuyện gì sao?” Hoang Chủ đứng dậy nhìn xuống dưới Hoang đại địa.

Dù cho thánh khí Thánh Cốt được dùng đến. Nhưng ác phụ kia quả nhiên không tài nào dùng được mười phần khả năng của Thánh Cốt. Thạch Hung trước mắt vẫn có thể chống đỡ được.

“Thạch Hung, ngươi cũng ngày hôm nay.”

Thạch Hoàng, Thạch Vương, mười vị trưởng lão bao vây lấy Thạch Hung. Đối diện với nhiều cường địch trong trạng thái không phòng thủ, Thạch Hung tâm thái có chút lo lắng.

Thạch Hoàng, Thạch Vương huy động vô tận phù văn tạo thành một bàn tay khổng lồ. Nó một quyền đấm bay Thạch Hung văng ra xa.

“Thất Linh Ấn!!” Thập trưởng lão không để cho Thạch Hung lấy lại thế chủ động. Lập tức một chưởng khiến hắn thổ huyết.

“Khốn….khiếp!!!” Thạch Hung giơ cao Hoàng Long Thạch Thương định đánh trả.

“Ngươi nằm mơ!!”

Cửu trưởng lão xuất hiện đá bay chiến kích, không để cho Thạch Hung phản công. Lão lấy ra Trảm Hồn kiếm đâm thẳng vào giữa lưng của hắn. Phải biết thanh kiếm này có thể diệt linh phá hồn rất dễ dàng. Lão đâu này chính muốn hắn hồn phi phách tán.

“Gggggrrrrraaaaaaahhhhh!!” Gầm lên một tiếng tạo xung khí hất văng thập trưởng lão cùng cửu trưởng lão. Thạch Hung tròng mắt hoá đỏ, trên thân linh khí hoá thành tà ma chi khí. Hắn một đường quyền khiến cho cửu trưởng lão gãy hết xương cốt bên trong.

“AAAAAAAAA!!” Thạch Hung điên cuồng gào thét. Hắn nắm lấy khuôn mặt của thập trưởng lão đập mạnh xuống mặt đất rất nhiều lần không ngừng nghỉ. Đến khi đầu lão ấy hoàn toàn nát bét, hắn mới đứng dậy hướng mắt nhìn vào đám Thạch Hoàng.

“Thạch Hung, ngươi nhập ma rồi!!” Thạch Hoàng trừng mắt quát tháo. Nếu để chuyện Thiếu Hoang Chủ nhập ma lan truyền bên ngoài, chắc chắn người đời sẽ không coi Thạch Tộc ra gì. Thậm chí Hoang Chủ sẽ thật sự nổi giận.

Thạch Hoàng thủ ấn, pháp ấn hiện lên dưới chân. Từ trong pháp ấn, một giao long chui ra, nó từ từ nâng hắn lên cao.

Thạch Vương không kém bao nhiêu. Lão liền dùng đến bảo thuật Hoả Ưng. Một con Hoả Ưng chui lên từ dưới mặt đất.

“Vũ nhi, mau giúp ta.” Thu Ý thét lớn.

Ba đạo thần năng vô song huy động khiếp thiên địa run sợ. Dị tượng kéo đến Thạch Vương Phủ, từng đạo lôi đình đánh tan tác các tiểu điện bên trong. Thần năng giải phóng đánh bay Thạch Hung bay lên thiên khung. Vượt qua muôn vàn tầng thiên, ra khỏi phạm vi Hoang Giới không gian.

Kể từ giờ không ai còn nhìn thấy thiếu niên Chí Tôn xuất chúng nhất lịch sử Thạch Tộc, Thạch Hung.

Bên ngoài Thạch Đô, Hoắc Ngân bế nhi tử chạy bán mạng bên ngoài. Mặc kệ yêu thú tấn công thế nào, nàng một kiếm liền đánh tan tất cả. Điều quan trọng nhất hiện tại đối với nàng đó là bảo vệ hài tử.

“Hài tử…” Nhìn thấy hài tử yếu ớt nằm gọn trong vòng tay, nó vẫn cố mỉm cười động viên. Nàng cứ như được tiếp thêm sức mạnh vậy.

“Phu quân, chàng nhất định không được xảy ra chuyện gì bất trắc, nếu không thiếp nhất định không buông tha chàng.” Hoắc Ngân oán thầm, nhớ đến hình ảnh nam nhân đó. Một khắc cũng không thể quên được, nam nhân một mình đại náo cả vương phủ, khiếu chiến cả gia tộc chỉ vì đòi hai chữ “Công đạo”.

Suốt một tháng, nàng đã lang thang khắp nơi vơi hài tử trong vòng tay. Nàng đã không ăn bất kì thứ gì kể từ cái ngày tàn khốc đó. Nhục thân hài tử càng lúc càng yếu ớt hơn. Bỗng một ngày, nàng lạc đến Linh thôn.

Khi vừa tới trước một cái cây cổ thụ được gọi là Tế Linh Thần Thụ. Sinh mệnh lực dồi dào từ Thần Thụ đã bao trùm toàn bộ Sơn mạch này, mọi thương tích trên người nàng cứ thế được chữa trị. Thậm chí nhục thân bị đoạt cốt của hài tử cũng khôi phục.

Chỉ có điều Thánh Cốt không thể khôi phục.

“Thần Thụ đại nhân, tạ ơn ngài, tạ ơn ngài đã cứu sống con trai ta.” Hoắc Ngân mừng rỡ quỳ xuống bái lạy Thần Thụ. Nàng nhìn Linh thôn xung quanh thôn dân tụ tập. Người nơi đây thiện lành,với lại nơi sống không quá nguy hiểm. Huống hồ có Thần Thụ thủ hộ, để hài tử ở lại đây có lẽ sẽ an toàn hơn.

Hoắc Ngân bước trước mặt trưởng thôn, đôi mắt trầm lặng buồn bã nhìn lão nhân, rồi nhẹ nhàng nói:

“Trưởng thôn, hài tử ta xin giao ngài chăm sóc.”

“Chuyện này…sao được chứ?” Trưởng thôn hoảng hốt đáp lại.

“Ta phải đi tìm phu quân. Trên đường chắc chắn trùng trùng hiểm nguy, mang hài tử theo bên người sẽ không tốt cho nó. Xin ngài hãy chăm sóc và dạy dỗ cho nó. Ta xin ngài.” Hoắc Ngân cúi người xuống cầu xin trưởng thôn.

Nhìn thấy sự quyết liệt này, trưởng thôn muốn từ chối nhưng cũng không được.

“Thôi được, thế tên thằng bé gọi là gì?” Trưởng thôi bế đứa bé trong tay, nhỏ giọng hỏi.

“Thạch Hạo!!” Hoắc Ngân đáp lại.

Hình ảnh nữ nhân nói ra cái tên “Thạch Hạo” xuất hiện trong đầu đó hiện lên, Thạch Hạo một phen rất hãi hùng. Đó là ký ức của hắn sao?

Rồi liên tiếp hình ảnh hắn thân thể tám tuổi nằm trên bàn đá lạnh lẽo bị ác phụ kia rạch bụng, móc khối Thánh Cốt, đem cất vào trong Thạch Vũ. Từng hình ảnh cứ liên tục xuất hiện, hắn điên cuồng ôm đầu gào thét giữa thiên khung. Hình ảnh hắn từ đứa bé tám tuổi biến thành sơ sinh. Một thị nữ bế hắn dạng sơ sinh chạy khỏi Thạch Vương Phủ trình cờ gặp Thạch Hung cùng Hoắc Ngân trở về sau chuyến đi.

Các hình ảnh ấy cứ hiện lên trong tâm trí, liên tục lặp đi lặp lại.

“Hạo nhi!!”

“Aaaaa!” Hắn gào thét thảm thiết giữa thiên khung.

Khuôn mặt chảy xuống những giọt nước mắt đắng cay, răng cắn chặt, cố chịu đựng thống khổ bên trong.

Đáp xuống phía dưới mặt đất, hắn ngã khuỵu xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống đất. Hắn miệng cười nhưng tâm không vui, thều thào:

“Phụ thân, mẫu thân…..” Hoá ra phụ mẫu chưa từng muốn bỏ rơi hắn. Hắn chưa từng bị ai bỏ rơi cả. Chỉ là muốn hắn an toàn lớn lên, mẫu thân bắt buộc phải rời xa hắn. Phụ thân thì vì đòi công đạo cho hắn rồi tử trận.

Mối huyết hải thâm thù này quá nặng! Hắn nhất định phải đòi lại tất cả. Đòi lại tất cả những gì bản thân đã mất, không thể để đám người Thạch Vương Phủ ấy lên mặt. Hắn đấm mạnh xuống đất.

Mặt đất phía dưới nứt ra.

Thạch Hạo đi tới chỗ Thần Thụ, chân quỳ xuống lạy ba cái. Bình thường quỳ lạy Thần Thụ chỉ cần một cái. Nhưng hắn lạy ba cái này chính muốn nhận Thần Thụ làm lão sư. Một mạng này của hắn là được Thần Thụ cứu, có thể tu tiên cũng nhờ Thần Thụ.

“Bái kiến lão sư!!”

“Thạch Hạo, kể từ ngày hôm nay ngươi sẽ là đệ tử chân truyền của ta. Nếu như ngươi khiến ta thất vọng, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán.” Thần Thụ ánh mắt hướng xuống thiếu niên trẻ tuổi kia.

“Đệ tử hiểu!!” Thạch Hạo nghiêm giọng đáp lại.

“Tiểu Hạo, ngươi đừng quá đau buồn. Ác giả ác báo, nếu ông trời không diệt những kẻ này. Thì ngươi có thể tu luyện trở nên cường đại hơn, đến lúc đó ngươi có thể dẫm đạp những kẻ ấy dưới chân.” Trưởng thôn đặt tay lên vai Thạch Hạo, nói ra những lời động viên.

Đáp lại trưởng thôn, Thạch Hạo đơn giản gật đầu. Hắn tinh thần rất hỗn loạn. Bây giờ hắn muốn báo thù nhưng không có đủ cái thực lực ấy. Hắn muốn tìm kiếm mẫu thân, muốn gặp lại người.

Bạn đang đọc Thế Giới Khiếm Khuyết sáng tác bởi HungThuThaiCo

Truyện Thế Giới Khiếm Khuyết tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HungThuThaiCo
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.