Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 2645 chữ

Tùng ! Tùng ! Tùng !

Hắn thờ ơ bước vào trong lớp , hắn ở đây không ai khác ngoài Dương . Dương chưa bao giờ đi muộn nhưng cũng chả bao giờ đến sớm . Theo như hắn : “ Nếu bạn cho hắn 1 tuần để làm một công việc hoàn thành trong 2 tiếng thì hắn sẽ dành 2 tiếng cuối cùng để làm công việc đó “ .

Hắn lúc nào cũng ngại dành thời gian “ quá nhiều” để làm một việc gì nhất là giao tiếp với người khác . Đó là lí do 17 năm nay hắn chỉ có duy nhất một người bạn , đó là Nhất Thiên học cùng lớp với hắn thì hồi lớp mẫu giáo đến nay . Và lí do mà Thiên là bạn của hắn là do hai nhà cạnh nhau và Thiên thì hay sang nhà hắn chơi rồi ở lại nên hai đứa mới có thể làm bạn .

Dương đi về phía bàn của hắn và bắt đầu công việc gần như hằng ngày của mình ở trên lớp “ Ngủ “ . Nhưng một điều mà chả ai hiểu là , hắn học thì ít nhưng chưa bao giờ điểm kiểm tra của hắn dưới 7 cho dù đó là thi trên lớp hay thi tập trung toàn trường và việc gian lận gần như là không thể . Đó là lí do các thầy cô cũng chả buồn nhắc hắn dậy .

Tiết học đầu tiên trôi qua thật bình thường , Dương vẫn đang say giấc nồng thì thằng Thiên bỗng dưng chạy lại chỗ hắn

“ Eiii , dậy đi , dậy đi “ Thiên vừa gọi vừa lay Dương

“ Chuyện đéo gì , cháy trường hả “

“ Cháy cái bà nội mày , lớp bên cạnh có một thằng mới chuyển vô ...” Thiên nói không ra hơi

“ Thì liên quan đéo gì đến tao “

“ Nhưng hắn giống hệt m “

Nghe đến đây , Dương tỉnh cả ngủ , hắn vội vàng đứng dậy và đi cùng Thiên sang lớp bên cạnh ai trong lớp cũng ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy hắn vội vàng đến vậy .

Hắn ra đến ngoài cửa lớp , đập vào mắt hắn là hình ảnh một người gần như là giống hệt hắn , chỉ mỗi tội là hoàn hảo hơn . Với chiều cao hơn , thân hình đẹp hơn , ngay cả khuôn mặt cũng có nét sắc và đẹp hơn .

Bỗng dưng Dương thấy người kia cũng nhìn hắn nhưng ánh mắt giống như kiểu : “Thấy rồi , ta biết ngươi ở đây mà “

Tiếng trống vô học vang lên , Dương bỗng dưng cảm thấy lo lắng , hắn bước vào lớp với một dòng suy nghĩ chả biết từ đâu ra hiện lên trong đầu hắn : “ Chả lẽ bố hắn thời trẻ chơi bời rồi để lại hậu quả , bây giờ thằng con phải gánh hậu quả hộ “

Tiết thứ hai là môn văn và điều làm cô bất ngờ là Dương không hề gục đầu xuống bàn ngủ như mọi khi làm cô tưởng rằng cô dạy văn đã lay động đến lòng hắn trong khi đó thì hắn vẫn đang suy nghĩ rằng tí về có nên hỏi bố không .

Buổi học hôm nay có lẽ là buổi học dài nhất từ trước đến giờ đối với Dương . Đối với Dương , hắn ghét nhất là những thứ giống với hắn . Có lần hắn dành tiền mua quần áo , xong có người trong trường mặc giống hắn thế là hắn về bán luôn , thế mà bây giờ gặp phải một thằng giống hệt hắn làm hắn cảm giác khó chịu

Do nhà gần trường nên học trên trường thì Dương và Thiên thường đi bộ về nhà, quãng đường về nhà đó là lúc mà bình thường Thiên và hắn có thể nói chuyện thoải mái nhất thế nhưng hôm nay thấy nét mặt của Dương , Thiên cũng chả biết có nên nói gì không .

“ Đấy có thể coi là tác hại của một con người bình thường nhỉ !”

Bỗng dưng tên “ anh em sinh đôi” của Dương xuất hiện trước mặt hai người nói to .

Dương và Thiên như không quan tâm , lướt qua người hắn và đi về .

“ Không hiểu thằng như ngươi có gì mà làm họ phải sốt sắng thế nhỉ ?”

“ Họ ? “ Dương quay đầu hỏi

“ Ngươi sẽ sớm gặp thôi” Hắn không nói gì nữa , quay xe mà bỏ đi

5 ngày sau

Hôm nay là ngày nghỉ , đáng ra như bình thường Dương đang nằm ngủ nướng ở trên giường , nhưng hôm nay thì khác , hắn bị đánh thức bởi tiếng ồn ở dưới nhà .

Ở phía dưới hàng chục chiếc xe đậu trước nhà , người thì đông như kiến cỏ , mang rất nhiều đồ vào trong nhà hắn

“ Tại sao hôm nay đông người thế nhỉ “ Dương nghĩ thầm .

Hắn ngạc nhiên cũng không có gì sai bởi vì bố mẹ hắn cũng chỉ những công chức bình thường nên việc có người lạ đến nhà là chuyện rất chi là hiếm .

“ Nhân vật chính cũng xuất hiện rồi “ Người đàn ông nói to khi thấy Dương đi xuống

Bố mẹ hắn cúi mặt xuống , Dương nhớ mình có làm gì nghiêm trọng với đắc tội với “con ông cháu cha “nào đâu mà có người đến tận nhà tìm thế này bỗng nhiên trong đầu hắn nghĩ đến “họ” .

“ Ngồi lại đây đi con “ Mẹ hắn lên tiếng gọi , chỉ hắn lại chỗ bên cạnh bà . Khuôn mặt bà tỏ vẻ chua xót , như sắp mất đi một thứ gì vậy .

“ Được rồi , đầu tiên là cảm ơn hai người đã chăm sóc con của ta suốt 17 năm , và theo như giao kèo , nó sẽ sống với chúng ta khi nó 17 tuổi “ Người đàn ông lên tiếng

“ Con ?” Dương ngơ ngác nhìn bố mẹ hắn ,họ không trả lời nhưng thái độ như đã trả lời hắn .

Dương liền đứng dậy bỏ lên trên nhà ,cảm xúc của hắn lúc này vô cùng hỗn loạn . Hắn chả dám tin điều đó là thật . Có mấy lần hắn bị “bố mẹ “ chửi thì đúng hắn cũng có mấy cái suy nghĩ kiểu đây không phải bố mẹ hắn bla blo ... chứ hắn cũng chả bao giờ nghĩ điều đó là thật .

Bố mẹ giàu thì sao chứ , quyền lực thì sao chứ . Đối với Dương bố mẹ của hắn bây giờ vẫn hơn hai người kia rất nhiều , ít nhất là ở một điều là họ không bao giờ bỏ hắn lại .

Có một lần Dương lên 5 lúc đó hắn vẫn vui tươi như bao đứa trẻ khác , hắn đánh một đứa bạn cùng lớp do chúng nó hay bắt nạt một đứa bạn cùng lớp của nó , thế là bố mẹ thằng nhóc kia làm ầm lên mà nhà đối phương lại có quan hệ rộng làm bố mẹ hắn phải bán cả nhà đi để đền bù , xin nghỉ việc , rồi phải chuyển trường cho hắn để nhà kia không làm căng chuyện này nữa .

Kể từ đó Dương trở nên trầm tính bởi vì hắn không muốn vì hắn mà bố mẹ hắn phải chịu sự sỉ vả từ người khác , chịu ảnh hưởng đến công việc của mình . Vậy lúc đó bố mẹ “ruột” hắn ở đâu những lúc hắn phải chịu khổ vì mọi thứ phải bán đi thì chỉ có bố mẹ hắn ở bên . Thế mà bây giờ họ tự nhiên xuất hiện . Và điều mà hắn cảm giác tức giận nhất là bọn họ bỏ hắn nhưng giữ lại thằng kia .

Cốc !cốc !

“ Vào đi “ Dương cố gắng để giọng nói bình thường hết sức có thể

Bố hắn Lam Trung mở cửa bước vào , nhìn khuôn mặt ấy hắn như chả còn thể nói được gì nữa bởi vì khuôn mặt ông ấy thì vẫn bình thường nhưng ánh mắt ấy , ánh mắt mà hắn chỉ mới nhìn một lần duy nhất nhưng hắn không thể nào quên được . Ánh mắt khi hắn 5 tuổi , không phải là ánh mắt trách móc mà là ánh mắt bất lực , bất lực vì mình không thể làm gì hơn cả .

“ Ta biết con có rất nhiều thứ muốn nói với ta .” Lam Trung lên tiếng , ông quay người rồi nhẹ nhàng bước đi .

Dương hiểu điều ấy liền đứng dậy đi theo bố hắn.

Cha con Lam Dương đi một trên một con đường nhỏ , con đường này là con đường dẫn lên trên đồi sau nhà hắn . Con đường này dẫn đến nơi yên bình của hắn đó là một ngồi nhà nhỏ do chính hắn xây lên .

Đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ , ngôi nhà được xây ở trên đỉnh đồi , mỗi lần bố hắn muốn đi tìm hắn chỉ cần lên đây , dần dần nơi đó thành nơi bố hắn và hắn ngồi tâm sự với nhau

Lên đến nơi , hắn nằm bệt trên chiếc giường gỗ, mắt nhìn lên trần nhà qua những chiếc lỗ nhỏ trên trần.

“ Ta biết con muốn nghe toàn bộ sự việc , nhưng ngay cả ta cũng chỉ có thể nói ra được một phần của nó , phần còn lại con phải hỏi bố mẹ ruột của con” Lam Trung nhẹ nhàng nói

“ Họ không phải bố mẹ con , con chỉ có hai người là bố mẹ .” Dương nói lớn

Từ lâu lắm rồi Lam Trung mới thấy con trai mình mất bình tĩnh đến vậy , ông rất vui , vui vì thằng con mình không vì bất kì ai mà quay lưng lại với mình .

“ Được rồi , con cứ lắng nghe ta nói đã . Con có biết tại sao mà chúng ta có mỗi mình con không , mặc dù con không phải con ruột . “

Dương chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này , nên chỉ biết lắc đầu .

“ Trước khi nhận nuôi con , vợ ta đã bị xảy thai một lần , bà ấy còn bị thành tử cung mỏng điều đó làm cho bà ấy không thể mang thai nữa vì vậy cuối cùng chúng ta phải đi nhận con nuôi . Nhưng bất ngờ thay , vợ ta có một hội bạn đi đi tập chung thì trong đó có mẹ con , nghe bà ấy bảo bà ấy sắp phải đi xa , mà có đứa con cứ đến đó là không thể thở được dù cho không bị bệnh tật gì liên quan đến hô hấp . Thế là mẹ nuôi con liền mở lời nhận nuôi hộ . Nhưng mẹ ruột con cũng không đồng ý luôn , mà sau khi đồng ý còn bắt chúng ta làm một bản hợp đồng rằng bọn ta sẽ nuôi con đến năm 17 tuổi rồi sau đó con sẽ theo họ ,và họ sẽ cung cấp tiền để nuôi con và một khoản tiền cho chúng ta như phí nuôi hộ .”

Lam Trung chỉ nói đến đây , ông liền quay mặt đi về , vì ông biết rằng Dương cần một khoảng thời gian riêng .

Dương ngồi đó mà lòng như chết lặngMấy hôm sau , Dương vẫn ở cùng bố mẹ nuôi của mình nhưng hắn chả nói chuyện gì nhiều với họ . Không phải vì giận hay trách họ mà hắn cũng chả biết nói gì , và họ cũng giống như muốn né hắn ra , giống kiểu muốn đuổi hắn đi vậy .

Hắn vẫn đi học bình thường nhưng cũng chả ai biết hắn có chuyện cả vì bình thường hắn gần như cũng vậy . Chưa bao giờ hắn cảm thấy cô đơn giống vậy , có lẽ người làm hắn cảm thấy đỡ hơn chắc là thằng Thiên , không biết Thiên có cảm thấy hắn lạ hay không mà lúc nào cũng cố gắng nói chuyện và kể chuyện một cách hứng khởi.

Nhưng rồi , chuyện gì đến thì cũng đến .

Dương đang ngủ thì lại bị làm phiền bởi tiếng ồn dưới nhà và tiếng Lam Trung gọi hắn . Hắn chỉ nghe vậy là cũng biết được dưới nhà có những ai . Hắn thờ ơ bước xuống dưới . Đúng như Dương đoán , bố mẹ ruột của hắn đang ngồi dưới đó .

Hắn nghĩ lại cũng thấy “ buồn cười” những người gọi là bậc sinh thành của hắn thì hắn cũng chả biết tên , đến bây giờ gặp được 2 lần vậy mà họ vẫn muốn hắn coi là bố mẹ .

Dương từ từ đi lại vị trí hôm trước , bên cạnh mẹ nuôi hắn . Hắn cũng chả cần quan tâm đến hai người ngồi đối diện .

“ Ta biết con giận bọn ta về việc bỏ con lại , nhưng chúng ta đều có lí do riêng của mình “ Người đàn ông ngồi đối diện hắn lên tiếng .

Dương vẫn chả nói gì , gật đầu như kiểu đang lắng nghe .

“ Nhưng hôm nay ta đến đây không phải để cầu xin con quay trở về mà là yêu cầu .”

“ Yêu cầu ? “ Dương hừ lạnh thêm một tiếng

“ Đúng vậy , nếu không ta sẽ làm cho con không chỗ nương thân ở đất nước này. “ Người đàn ông dừng lại một lúc để xem sắc mặt của Dương , thấy khuôn mặt ấy vẫn không một chút cảm xúc ông liền nói tiếp “ Ta biết con có thể không quan tâm đến bản thân mình nhưng chả lẽ không quan tâm đến người khác , đến thằng Thiên bạn con hay nói ngắn gọn hơn là không quan tâm đến họ” ông vừa nói vừa chỉ tay về phía vợ chồng Lam Trung .

Lúc này khuôn mặt Dương bắt đầu biến chuyển , khi mà lời nói đó mà bố mẹ nuôi của hắn không thể nói lại chỉ biết cúi đầu xuống .

Thấy Dương thay đổi thái độ , ông ta bắt đầu lấn tới “ Bây giờ con chỉ có hai lựa chọn : Một là đứng dậy bỏ đi và từ mai họ sẽ bị mất việc , mất nhà , mất tất cả , và cả gia đình thằng bạn con cũng vậy . Hai là đứng dậy và đi theo bọn ta trở về nhà “

“ Hai “ Dương không suy nghĩ đập tay lên bàn đứng dậy đi ra phía cửa .

Hai người đối diện cũng khá bất ngờ khi Dương quả quyết đến vậy , họ cũng đứng dậy đi theo hắn ra phía ngoài . Bố mẹ nuôi hắn cũng chỉ biết kìm nén , họ muốn khóc nhưng không khóc được vì sợ ảnh hưởng đến tâm lí của Dương .

Dương đi ra đến cửa nhà bỗng dưng dừng lại , quay đầu về phía bố mẹ nuôi của hắn , cúi ngập người xuống như thay một lời chào tạm biệt , một lời xin lỗi đến bố mẹ nuôi của hắn . Xong rồi hắn bước ra nơi chiếc xe đang mở cửa chờ hắn chui vào .

Hắn lên xe , chiếc xe dần dần chuyển bánh , bỏ lại những thứ thân thuộc đối với hắn . Chiếc xe đi mãi , đi vào nội thành nơi cuộc sống mới của hắn bắt đầu .

Bạn đang đọc Thế Giới Sát Thủ sáng tác bởi WaiWai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WaiWai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.