Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sâu mọt

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Tại Thành Lâm Châu, trong ngoại viện Thiên Tinh Học Viện.

Sáng sớm ngày mùa thu mang theo từng tia từng tia ý lạnh, tất cả các học viên ở ngoại viện đều đang khẩn trương chờ đợi một trận thí luyện cuối cùng, thành bại của trận thí luyện này, sẽ quan hệ với thành tích của lần khảo hạch cuối cùng vào tháng sau.

"Có người đã té bất tỉnh ở trong thí luyện!"

Ở lối vào sân thí luyện, có một thiếu niên được người ta mang ra bên ngoài.

Từ Nghĩa - tổng giáo viên ngoại viện đồng thời kiêm nhiệm tổ giáo viên thứ năm cấp tốc dẫn người chạy đến, nhìn thấy thiếu niên nằm dưới đất, sắc mặt trở nên tái xanh, cái tên sâu mọt đáng chết này, vì không để cho tên này kéo tổng thành tích của tổ thứ năm đi xuống, hắn đã cố ý an bài tên này tiến vào trận thí luyện thứ hai có xác suất thành công tương đối cao, kết quả vậy mà lại té bất tỉnh trong khi thí luyện.

Cái tên này thường xuyên vắng mặt ở trong khoá tu luyện cơ sở, coi như đến lớp, cũng là ngồi ngủ ở trong lớp, thành tích khảo hạch mỗi tháng luôn luôn xếp ở phía sau cùng của ngoại viện.

Nngủ...

Mí mắt của Từ Nghĩa bỗng nhiên nhảy một cái, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe một chút, nghe được ở trong hơi thở của Lâm Mặc truyền ra tiếng hít thở nặng nề, Từ Nghĩa bỗng nhiên níu chặt nắm đấm, trên trán nổi lên mấy sợi gân xanh.

Cái tên sâu mọt này...

Không, gọi hắn là sâu mọt đơn giản chính là làm nhục sâu mọt, tên gia hỏa này chính là rác rưởi, là rác rưởi không có một chút tác dụng gì, vậy mà lại ngủ thiếp trong khi đang thí luyện.

Từ Nghĩa cảm thấy hoài nghi, vào thời điểm khảo nghiệm nhập học năm trước, mắt của người phụ trách khảo nghiệm có phải là mù hay không, thành tích khảo sát của cái tên rác rưởi này lại còn đứng hạng thứ nhất, cũng có được linh phách biến dị cực kì hiếm thấy.

Vốn cho rằng hắn là một khối ngọc thô, kết quả là khối đá.

Hai năm thời gian trôi qua, các học viên nhập học lúc trước, tu vi kém cỏi nhất đều là trên dưới Luyện Thể ngũ trọng, mà cao nhất thì đã đạt đến Luyện Thể bát trọng.

Nhưng mà cái tên rác rưởi này, trong thời gian hai năm ròng rã, chỉ mới mới từ Luyện Thể đệ nhất trọng bước vào đệ nhị trọng, sáng tạo ra kỷ lục tu luyện chậm nhất từ khi ngoại viện thành lập cho tới nay tố, chuyện này đã trở thành sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời huấn luyện viên của Từ Nghĩa từ trước cho đến nay, cũng đã trở thành đề tài đàm tiếu của các giáo viên khác.

Còn tốt, sau lần khảo hạch cuối cùng vào tháng sau, cái tên rác rưởi này sẽ vĩnh viễn biến mất tại ngoại viện, nghĩ tới đó, Từ Nghĩa liền lộ ra một nụ cười, cũng không thèm để ý đến Lâm Mặc nữa, sau khi phân phó mấy học viên coi chừng Lâm Mặc, liền quay người rời đi.

"Cái tên rác rưởi này, lại kéo chân của tổ thứ năm chúng ta."

"Bằng không, chúng ta hay lột sạch y phục của hắn, sau đó đánh cho hắn một trận? Dù sao thì hắn cũng đã bất tỉnh, cũng không biết là ai làm." Một học viên cười lạnh nói, còn nháy mắt đối với hai người khác.

Hai người còn lại hiểu ý cười một tiếng, lập tức xoa xoa hai tay.

Đột nhiên, khí tức lạnh cả người đánh tới.

Toàn thân của ba học viên run lên, lập tức có một loại cảm giác giống như kim đâm, lúc này liền chậm rãi quay đầu lại.

Ở nơi xa, có một thiếu niên tóc dài như tuyết đang đi tới, nhiệt độ bốn phía trong nháy mắt liền giảm xuống rất nhiều, ba học viên không chịu được liền rùng mình một cái.

Khí tức rét lạnh vờn quanh người của thiếu niên, giống như hàn băng vạn năm không thay đổi.

Thiếu niên ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, khiến cho những người đang bước đi nhao nhao ngừng chân, khuôn mặt vô song kia đủ khiến cho tất cả các nữ nhân sinh ra sự ghen ghét, nếu không phải thiếu niên này là nam tử, tuyệt đối sẽ được người ta cho rằng là một tuyệt thế thế giai nhân.

"Lãnh... Lãnh Vô Ngôn..." Ba học viên chật vật nuốt một ngụm nước miếng.

Ở bên trong các học viên ngoại viện, Lãnh Vô Ngôn không thể nghi ngờ là một người có nhân khí cao nhất, không chỉ là bởi vì dung nhan của hắn, mà thực lực của hắn còn mạnh đến mức kinh người, tu vi đã đạt đến Luyện Thể đệ thất trọng không nói, vào thời điểm khảo nghiệm nhập học, còn đo ra được ở bên trong thân thể có được song hệ linh phách thủy, hỏa.

Người tu luyện có được linh phách, vô luận là trên tiềm chất hay là trên thực lực, đều muốn viễn siêu người tu luyện phổ thông. Người tu luyện có thể có một hệ linh phách, đã được coi như là mộ tổ bốc lên khói xanh. Người sở hữu song hệ linh phách, đây chính là cực kì hiếm thấy.

Nhân vật giống như Lãnh Vô Ngôn, đã sớm được nội viện coi trọng, coi như không tham gia khảo hạch cuối cùng cũng có thể thuận lợi tiến vào bên trong nội viện.

"Hắn...hắn té bất tỉnh trong khi đang thí luyện, Từ giáo viên bảo chúng ta ở đây trông chừng hắn." Học viên cầm đầu ấp úng nói.

"Cút!" Lãnh Vô Ngôn phun ra một chữ.

Ba học viên không còn dám nói thêm cái gì, tranh thủ thời gian quay người rời đi, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, còn tốt là bọn hắn còn chưa động thủ, nếu như bị Lãnh Vô Ngôn bắt gặp được, bọn hắn nhất định sẽ bị lột mất một lớp da. Các học viên trong tổ thứ năm đều biết, cái tên rác rưởi này Lâm Mặc có thể sống bình yên trong hai năm thời gian, không có ai dám đến tìm hắn gây phiền phức, nguyên nhân chủ yếu nhất là ở bên cạnh hắn có một Lãnh Vô Ngôn nắm giữ thực lực kinh khủng.

Theo lý mà nói, loại nhân vật thiên tài giống như Lãnh Vô Ngôn, không nên xen lẫn cùng một chỗ với loại rác rưởi như Lâm Mặc mới đúng, nhưng hết lần này tới lần khác hai người này lại ở cùng một chỗ với nhau, hơn nữa Lãnh Vô Ngôn còn vô cùng nghe lời Lâm Mặc.

Lâm Mặc yếu ớt tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê.

"Tỉnh rồi à?" Thanh âm của Lãnh Vô Ngôn có một chút đặc biệt.

"Ừm!" Lâm Mặc vuốt vuốt mi tâm, ngẩng đầu hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu?"

"Vào thời điểm ta tới, ngươi đã ngủ." Lãnh Vô Ngôn đột nhiên hỏi: "Cảm giác thế nào rồi? Linh phách có dấu hiệu thức tỉnh hay không?"

Lâm Mặc kiểm tra một hồi trong đan điền linh phách biến dị, lắc đầu, đã hai năm rồi, vẫn không có một chút động tĩnh nào như trước.

Vì làm cho nó thức tỉnh, Lâm Mặc đã hao phí không biết bao nhiêu tinh lực cùng với thời gian, ngay cả linh khí tu luyện cần thiết, đều truyền tất cả cho nó, ngay cả việc hắn thường xuyên mê man, cũng là bởi vì linh phách biến dị đã hấp thu một lượng lớn tinh lực của hắn.

Ở trong hai năm tại ngoại viện này, tu vi của Lâm Mặc một mực chững lại ở Luyện Thể nhị trọng, trong hai năm ròng rã, không biết bị bao nhiêu người coi thường, mặc dù hắn không quan tâm, nhưng loại cảm giác xa xa khó vời này, thực sự là quá tra tấn người.

"Ta đang suy nghĩ, có phải hay không nên từ bỏ..." Lâm Mặc thở dài nói.

"Linh phách cơ sở là kim, mộc, thủy, hỏa cùng với thổ, ở phía trên năm cái cơ sở này, diễn sinh ra linh phách biến dị, phân biệt là năm hệ linh phách biến dị Duệ Kim, Sinh Cơ, Hàn Băng, Xích Viêm cùng với Hậu Thổ. Từ xưa đến nay, bất luận một người nào trong cơ thể có thể sinh ra linh phách biến dị, đều là thiên tài trăm năm khó gặp. Ta tin tưởng, linh phách biến dị của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thức tỉnh." Lãnh Vô Ngôn chắc chắn nói.

—— ——

  • Edit by Tứ_Nhãn

  • Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenyy

Bạn đang đọc Vạn Thế Chí Tôn (Bản dịch) của Hóa Thập
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tứ_Nhãn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.