Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạch truyện

Tiểu thuyết gốc · 1512 chữ

Vô khương bất đắc dĩ mà nhìn nàng, bản thân nàng là tuyệt sắc giai nhân, trong cả vạn giới chắc cũng chỉ có 1, vừa một cái liền cúi sát ngay cạnh mình, thử hỏi tên đàn ông nào có thể phản ứng trấn định kịp cơ chứ, may là trong 4 năm này Vô Khương coi như quen thuộc hình bóng nàng

Nhưng trước 4 năm kia, mỗi khi Nguyệt tỷ xuất hiện nói chuyện với hắn thì xem như đêm đó Nhu Huyền bị dày vò, từ đó cũng hiểu mị lực của Nguyệt tỷ mạnh mẽ như nào

Dừng cợt nhả, Nguyệt Tỷ nghiêm mặt lại nói với Vô Khương

“Hệ thống dường như nhận được các loại năng lượng từ các thế giới đan xen, nhiệm vụ chính chuẩn bị được đưa ra, mà ta nhìn hoàn cảnh của thế giới này liền thấy linh lực đang chậm rãi bạo động, giường như chuyện chẳng lành chuẩn bị xảy ra, tỷ khuyên đệ nên tìm cách nhanh nhất có thể bỏ qua khuyết điểm của bản thân”

Vô Khương nghe vậy cũng liền trịnh trọng gật đầu, thật vậy, 4 năm qua, dù cho mục đích là đến Ô Thản thành thế nhưng bọn hắn cũng không quên tìm cách để Vô khương tu hành, thế nhưng cũng là công cốc, mà thế giới hoàn toàn lấy cường giết yếu thì không thể tu hành dù cho thể tu chính là điểm yếu chí mạng

“Chắc ta cũng phải tìm con đường khác, đấu phá thương khung vị diện này khả năng lớn là khó có thể chữa được”

Thở dài lần nữa xong, Vô Khương vô thức mà bóp vú Nhu Huyền

“Nhưng có Nhu Huyền mạnh như vậy cũng coi như phần nào bù đắp được phần còn thiếu”

Đúng vậy, Nhu Huyền bây giờ đã được xem như cường giả chân chính, trong 4 năm nay, ngoài lịch lãm bên ngoài ra thì đa số các loại đan dược cùng công pháp mỗi ngày mua được đều cho chính nàng sử dụng, kết hợp với thiên phú kinh người do được tẩy kinh phạt tủy cũng như bồi dưỡng thân thể, tốc độ phát triển bây giờ của nàng không chỉ nhanh hơn với các tộc nhân cổ tộc có thể thức tỉnh huyết mạch đấu đế mà còn vượt trội hoàn toàn

Nhu Huyền

Thể chất : Tam diện thể

Nghề nghiệp : không

Tu vi : đấu hoàng (ngũ tầng)

Hồn tu: Đấu linh (nhất tầng) Hồn kỹ : Không

Thể tu: Đấu vương (tứ tầng) Thể Kỹ : Không

Công pháp: [ Địa giai] Vạn xuân quy phong ( Lấy phong hệ làm chủ, tốc độ hấp thu tăng gấp 5 lần bình thường)

[ Địa giai] đấu kỹ : Phong ưng cửu tầng - - đấu khí hóa ưng, mỗi một tầng có thể diễn ra 1 con chim ưng, mỗi sợi lông là một lưỡi dao bay về phía kẻ địch

Đúng vậy, nàng bây giờ chính là chân chính đấu hoàng cấp bậc, không chỉ đấu hoàng mới vào mà là đấu hoàng ngũ tầng, nhìn Nhu Huyền tu luyện tuy 1 mà như 3 kia cộng thêm độ thuần thục biến thái với cách khống phong, Vô Khương cũng phun một ngụm nước miếng mà chửi bậy cái thể chất kia

Càng nghĩ càng bóp lấy cặp bưởi trằng mềm mạnh

“ư, chủ nhân, nô gia đau”

Nghe tiếng rên nhẹ của nữ nhân trong tay, Vô Khương liền bất đắc dĩ cười cười ôm nàng vào lòng rồi nói với các Huyết sát xung quanh

“Được rồi, vào thành, các ngươi cũng làm tương tự như trước kia”

Gật đầu hiểu một cái, chỉ thấy Huyết sát liền như ảo ảnh biến mất ngay giữa đường vào cổng, chỉ để lại Vô Khương và Nhu Huyền như nước chảy bước vào

Vô Khương liền ánh mắt càng mong đợi nhìn về tòa thành này

“Để ta xem đi, khởi đầu chi thành của Viêm Đế, không biết, ta xuất hiện như này thì ngươi còn có thể thành Viêm Đế cao cao tại thượng thế không”

Bản thân Vô Khương cũng không có ác cảm với Tiêu Viêm, hắn là người trọng sinh, nhưng tính tình không đủ trưởng thành mà tạo đủ vận rủi cho gia tộc, tuy vậy Tiêu Viêm vẫn là một người đáng mặt đàn ông

Con người không phải thánh nhân, không phải luôn tốt, Tiêu Viêm tuy không hoàn hảo nhưng cũng tính là một người nói được làm được, có thù báo thù có ơn trả ơn, xem như có thể kết giao

Thế nhưng Vô Khương đương nhiên không vì thế mà bỏ qua các cơ duyên của hắn, từ khi xuyên vào đấu phá, cơ duyên của Tiêu Viêm xem như đã nằm trong tay hắn, mà đất trời của thiên địa, cơ duyên của ai cũng chưa chắc

Lắc nhẹ đầu một cái, hắn liền cùng Nhu Huyền bước vào tòa thành này

Cùng lúc này, đây cũng là thời gian thường nhật mà Huân Nhi lại một đi dạo xung quanh Ô Thản Thành, đôi mắt cô đợn đượm buồn lại lướt qua từng khuôn mặt trên tưng con phố, nàng vẫn như thường ngày, nhìn ngắm xung quanh từng người qua đường một, thỉnh thoảng lại ghế qua các tiệm trang sức hay các loại quần áo

Đây đã được xem như là thói quen thường ngày của nàng, bản thân là Cổ tộc công chúa, thiên phú cực mạnh vậy nên Huân Nhi vẫn luôn cố gắng tu luyện từng ngày, đơn giản đó là một loại trách nhiệm cùng kiêu hãnh của Huân Nhi, hơn nữa, hình ảnh tên nam tử kia hy sinh cứu nàng đã đọng mãi trong đầu vì thế nên đã vô hình tạo động lực lớn cho Huân Nhi để có thể mạnh mẽ hơn, lúc đã tu luyện mệt mỏi thì lại lảng vảng ở các khu phố khác nhau của Ô Thản Thành

“Vẫn không thấy a, tên ngốc kia chẳng lẽ quên Huân Nhi rồi, nhiều năm thế rồi vẫn không tìm thấy Huân Nhi”

Đôi mắt như ngôi sao kia lại đượm buồn, đương nhiên nàng cũng hiểu, tên kia lúc rời đi chỉ để lại tên với hứa tìm nàng, thế giới rộng lớn như này, đâu phải kiếm một người là dễ

Nhẹ nhàng bước qua từng con đương một

“Hửm, chuyện gì vậy”

Chỉ thấy trước mắt nàng là số đông người đang tụ tập trước cửa hàng trang sức lớn mà nhìn vào phía trong

Cũng tò mò việc gì đang xảy ra, Huân Nhi cũng bước đến gần, rồi dùng đấu khí hộ thể tách đám đông người đấy, đúng vậy, dù chỉ dưới 10 tuổi, Cổ Huân Nhi đã bước vào cánh cổng Đấu sư, thiên phú tuyệt luân cùng sự cố gắng còn nhiều hơn so với nguyên tác

Trong khi tách đám đông ra nàng cũng nghe được từng lời đàm tiếu xung quanh

“Chậc Chậc, tên tiểu tử kia đúng là may mắn, thế mà có được người phụ nữ như thế”

“Tuyệt phẩm a, nhìn mông và ngực nàng kia, hít hà, cả đôi môi kia, đều là cực phẩm”

“Ta muốn bắt cóc nàng, ai ra giá, ta nguyện trả”

“1 đếm, 1 viên nhị phẩm đan dược, ai làm được?”

Tưng tiếng đánh giá tục tíu cũng các loại thanh âm cũng tràn đầy trong đám đông, Huân Nhi nghe quen cũng bỏ ngoài tai những tiếng đấy, sự thật là trước đây số người nhắm vào nàng cũng không phải số ít, chỉ có đa số đã vô hình chung biến mất không dấu vết từ đó cũng không có ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng

“Chủ nhân, bộ này với nô gia có hợp không”

Một mỹ phụ trẻ trung đang độ tuổi chín, ảnh xuân tràn đầy, đong đưa bộ ngực lớn thay bộ quần áo sườn xám gợi cảm ánh mắt chứa đựng tình yêu dục cảm mạnh mẽ nhìn thẳng vào chàng trai trước mặt

Dám chức nếu là một người đàn ông bình thường thì hắn đã hóa sói mà xơi tái nàng từ lâu

Chỉ thấy tên kia chỉ nhìn nàng một cái rồi gật đâu mạnh

“Được, đẹp, mua nó đi, ta muốn thấy nàng mặc nó”

Nghe lời nhận xét xong, mỹ phụ nhân mắt như hình trái tim, đầu liên tục gật gật, khuôn mặt đỏ bừng như hạnh phúc khi nghe lời đánh giá, không nói một lời mà vào phòng thay đồ

Người khác nhìn nàng như một thiếu nữ xuân sắc mới bắt đầu biết yêu, nhưng sự thật là thứ làm nàng đỏ mặt đến vậy chính là một cái máy rung, đúng vậy, vật phẩm máy rung kia theo Vô Khương từ Re Monster đến đây, nó là thứ Vô Khương trao cho người phụ nữ mà hắn công nhận

Bạn đang đọc Thế Lực Vô Hạn Triệu Hoán sáng tác bởi Vôdiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tườngtôtăm232
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.