Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận lại

Tiểu thuyết gốc · 1530 chữ

“Nếu thuộc hạ của đệ mà giết hắn thì hệ thống tên đấy sẽ ra sao?”

Thấy Vô Khương chần chờ không giết mà hỏi, Nguyệt tỷ cũng bất đắc dĩ trả lời

“Nếu vậy thì hệ thống của hắn sẽ tuyển chọn ký chủ mới hoặc là bị vị diện đấy hấp thu, còn nếu đệ giết thì hệ thống sẽ hấp thu nó, đương nhiên sẽ có quà cho đệ”

Nghe có quá, Vô Khương liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh kiếm, dơ lên cao

“Ngươi ngươi, ngươi làm gì, tha, tha cho ta a”

Không hiểu vì sao bản thân có hệ thống trong tay, hơn nữa biết trước cốt truyện hiển nhiên là được thể giới lựa chọn, tương lai phải là đạp lên đầu Viêm Đế Tiêu Viêm, cướp đi hậu cung của hắn mà đạp lên đỉnh của thế giới, đến cả đường bước như nào khi lên đại thiên thế giới cũng đã tính xong, vậy mà bây giờ, lại bị một tên dân bản địa cầm đao giết mình

Vô Khương thấy ánh mắt sợ hãi của Áo Gia Liệt, hắn liền nở nụ cười quỷ dị, trước khi chém xuống, hắn liền ghé tai tên đây, nói nhẹ

“Áo Gia Liệt a, tiếc cho ngươi, ta, cũng giống ngươi a”

Phập

Chưa để Áo Gia Liệt nghĩ xong, một thanh kiếm đã chém ngang cổ hắn, Áo Gia Liệt thân đã không còn điểm, hơn nữa Tiêu Viêm chưa chết, Đấu Phá thế giới cũng không phải quá cao cấp, hiển nhiên vận khí vẫn đang thuộc vệ vị diện chi tử, vì vậy xử lí Áo Gia Liệt cũng đã chắc chắn được Vô Khương liệt ra, mà chỉ không ngờ tên này lại xuất hiện đúng lúc, cũng sẵn tiện làm luôn Tiêu Ngọc, một công đôi lợi a

Không để ý đến tiếng hệ thống thông báo, Vô khương nhìn đến Tiêu gia bên trên

“Được rồi, thiên tài của Áo Gia tộc ta cũng đã giết, câu trả lời của Tiêu Gia các ngươi là ?”

Không còn là thỏa thuận, mà trong đó kèm theo uy hiếp, đương nhiên, Tiêu Gia phần lớn người, bao quát con cháu của bọn họ đã đồng thuận từ lâu, kèm theo lần chém này, bọn họ càng chăc chắn

Là một gia chủ, Tiêu Chiến hiển nhiên không thể vì một nữ hài tử mà chống lại Vô khương này, hơn nữa, vị công tử này thế mà muốn mua với giá là toàn bộ lợi ích của toàn Ô Thản Thành, thứ mà hắn cũng không mơ được a

“Được, Tiêu Ngọc là của ngài, Tiêu Gia thay mặt gia phụ của Tiêu Ngọc đồng ý”

2 vị trưởng lão cũng không phản đối, liền đẩy Tiêu Ngọc lên phía trước

“Không, không thể nào, các ngươi, các ngươi thế mà..”

Tiêu Ngọc mặt xanh tái mét, cả người ngã quỳ xuống đất, đôi chân thon dài tuyệt mỹ kia cũng theo đó mà kề vào nhau, trên đôi mắt đã thấm đẫm nước mắt

Nàng bị phản bội, bị cả gia tộc bán đứng, hơn nữa kể cả người thân của mình cũng xem mình là món hàng, bán đổi lấy lợi ích của gia tộc

Mỉm cười nhìn Tiêu gia cùng Tiêu Ngọc, Vô Khương cũng đã thu được thứ mình muốn, liền cất bước lên trước nói lớn

“Gia liệt cùng Áo Ba gia tộc cũng đã nghe rồi phải không, ta cho các ngươi 2 ngày thời gian, rời khỏi Ô Thản Thành hoặc tự động giao nộp các loại giấy tờ cùng tiền bạc cho Tiêu Gia, nếu không, diệt”

Kèm theo đó, Nhu Huyền bộc phát ra thực lực của bản thân, Đấu Hoàng khí tực vọt ra bên ngoài làm run sợ toàn bộ ngươi xung quanh, với bọn hắn, Đấu Linh được xem như cường giả tối đỉnh, cả đế quốc còn chưa đến 10 người là đấu hoàng, mà ở đây, nữ tử hầu hạ lại là đấu hoàng, từ đó cũng biết được sự đáng sở của Vô Khương

Đạt được lần răn đe này, hơn nữa Vô Khương chỉ đuổi đi các gia tộc lớn, còn không phải tận diệt, từ đó cũng không cho Tiêu Gia ăn được toàn bộ quả hồng, dù sao hắn cũng không có thích làm miễn phí cho người, còn nếu có gia tộc nào không có não, vẫn muốn chống đối, Vô Khương không ngại diệt đi bọn ho, dù sao cũng là giao dịch, uy tín đương nhiên phải có

“Được rồi, Tiêu Ngọc, ngươi theo ta”

Sau đó Vô khương cũng dẫn theo Tiêu Ngọc còn đang run rẩy đi

Ở một quán trà đối diện Tiêu Gia, Huân Nhi ngồi thưởng trà hờn dỗi bụm một bên má nghĩ nghĩ

“hừ, Huân Nhi xinh đẹp như này, chân cũng không có thua Tiêu Ngọc tỷ, vậy mà Vô Khương ca ca lại không làm trận lớn thế để rước Huân Nhi về, Huân Nhi tức a”

Dỗi Vô Khương xong, nàng liền đưa trà vừa rót ra uống nhẹ, rồi nhìn sang người bên cạnh đang đứng sau mình, mặt nghiêm túc lạnh lùng hỏi

“Ảnh lão, theo ngươi, người phụ nữ bên cạnh Vô khương công tử như nào”

Ảnh Lão theo đó cũng nhìn Nhu Huyền mà đánh giá

“Rất mạnh, nếu chiến đấu thì cũng chỉ có thể kéo lấy tiểu thư mà chaỵ trốn”

Nghe vậy, Huân Nhi cũng bất ngờ mà nhìn Ảnh Lão

“Ngươi cũng không đánh thắng được ?”

Ảnh Lão là đấu hoàng trong Cổ tộc, mà được chính gia chủ phái đi bảo vệ Huân Nhi cũng đủ hiểu thực lực mạnh như nào, đừng nói đấu hoàng thông thường, đấu tông cường gia lão cũng có thể so vài chiêu, nói đùa, được bồi dưỡng bởi Cổ Tộc, hơn nữa đấu kỹ công pháp cũng không phải hạng bình thường, chiến lực của Ảnh Lão là rất mạnh

Ảnh lão cũng bất đắc dĩ nhùn vai

“Vị Phu nhân kia không phải đấu hoàng đỉnh cấp như ta, thế nhưng từ khí tức bộc lộ cùng lượng đấu khí kia, nàng mạnh hơn ta nhiều, may mắn là nàng ta chưa phải đấu hoàng đỉnh cấp, nếu không thì ta cũng chỉ kêu gọi cứu viện từ Cổ tộc còn bản thân phải dùng mạng già để kéo dài thời gian”

Hắn được cho đi hộ tống cho Huân Nhi hiển nhiên thực lực phải là tinh anh trong tinh anh, không chỉ vậy, bản thân cũng không phải học được cách phân tích hoàn cảnh cũng như biết phân mạnh yếu, nếu không thì không thể đảm nhiệm trọng trách bảo vệ con gái của Gia Chủ

Huân Nhi đặt tách trà xuống, ánh mắt không rời mà nhìn Vô Khương thầm nghĩ

“Vô Khương ca ca đúng là thần bí a, huấn luyện ra dàn hộ vệ như vậy, hơn nữa thuộc hạ mạnh mẽ, dù không biết vì sao ca ca lại làm loạt hành động như vậy thế nhưng chắc cũng có lý của Vô Khương ca ca a, Huân Nhi cũng sẽ mạnh lên để không thua kém nữ hầu của ca ca”

Nói xong, nàng liền rời đi Quán Trà

-------- Khách sạn nơi Vô Khương tạm trú

ở căn phòng xa hoa bậc nhất hiện giờ cũng chỉ có 3 người là Vô Khương, Nhu Huyền và Tiêu Ngọc

Lúc này, Vô khương ngồi ở trên giường, ở phía sau hắn là Nhu Huyền đang dùng bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng đấm lưng bóp vai còn Tiêu Ngọc hiện giờ quỳ ở dưới đất, ánh mắt như không có tiêu cự vô hồn

Vô Khương lúc này hứng thú mà nhìn Tiêu Ngọc, thân là một thiên tài trong một gia tộc lớn như Tiêu Gia, tài năng và sắc đẹp của nàng không chỉ ở Ô Thản Thành mà còn học viện ai cũng công nhận, người theo đuổi nàng cũng không ít vì vậy Tiêu Ngọc cũng có kiêu ngạo cũng như dự định của bản thân

Thế mà đùng một cái, nàng lại thành nha hoàn, người hầu của người khác hơn nữa lại bị chính gia tộc, gia gia của mình yêu thương từ nhỏ bán nàng đi, ai mà không tuyệt vọng cơ chứ

Vô Khương đứng lên chậm rãi đi về phía Tiêu Ngọc, bàn tay thô ráp của thiếu niên trải qua tập luyện đều đặn đã chai sạn vuốt lên bở má mềm của nàng, đến khi đã nâng đầu nàng ngang với mình, Vô Khương nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn

“Ngươi biết vì sao ta chọn ngươi không, dù sao ở Tiêu gia cũng không thiếu nữ tử đẹp”

Nghe câu hỏi của hắn, Tiêu Ngọc đặt ánh mắt lên người Vô Khương mơ hồ hỏi lại

“Tại sao?”

Vô Khương liền nở nụ cười dâm dê, ánh mắt quét qua cơ thể nàng

“Bởi vì, ta thích đôi chân của ngươi a”

Bạn đang đọc Thế Lực Vô Hạn Triệu Hoán sáng tác bởi Vôdiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tườngtôtăm232
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.