Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phù dung như ngọc

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

“Thùng thùng.”

Tiếng trống như sấm vang vọng Trường An, mặt trời lặn chìm sau dãy núi, thành Trường An nhà nhà đốt đèn.

Hứa Bất Lệnh đánh xong tiếng trống tối cuối ngày, hắn ngồi bên cạnh Chung Cổ Lâu, tay trái đỡ vạt áo, chậm rãi mài mực.

Giấy Tuyên Thành trải thẳng, Thanh Điền Ngọc chặn giấy phản chiếu ngọn hải đăng Trường An, chiếc đèn màu xanh được đặt trên bàn.

Đạp đạp.

Tiếng bước chân rất nhỏ từ trong Chung Cổ Lâu vang lên.

Bên tai của Hứa Bất Lệnh khẽ lay động, hắn đặt bút mực xuống, hơi nghiêng đầu hỏi.

“Ai?”

“Thế tử điện hạ, là ta.”

Đèn lồng dưới mái hiên theo gió nhẹ nhàng lay động, trong gác chuông, Tùng Ngọc Phù mặc áo váy, cẩn thận từng chút đi tới đây, trên tay còn cầm cây thước, biểu cảm trên mặt cố ý làm ra vẻ rất nghiêm túc, chỉ là sự bối rối mơ hồ ẩn dưới đáy mắt đã bán đứng nàng, trong lòng nàng đang rất căng thẳng.

Hứa Bất Lệnh lại mài mực.

“Không rảnh.”

Tùng Ngọc Phù nghe vậy, ánh mắt có chút tức giận, mím môi, đi đến trước bàn, cầm thước nói.

“Sao ngươi có thể nói như vậy. Ta là lão sư của ngươi.”

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tùng Ngọc Phù.

Tùng Ngọc Phù bị dọa run, thước để trước ngực, có vẻ khẩn trương mở miệng.

“Cha ta là Đại Tế Tửu của Quốc Tử Giám, ngươi dám đánh ta, ngươi sẽ không được đi học nữa.”

Hứa Bất Lệnh híp mắt.

“Ngươi đang uy hiếp ta?”

Tùng Ngọc Phù lắc đầu, ngay cả trâm cài tóc cũng run rẩy theo.

“Không có, chỉ là tới nói quy củ với ngươi.”

Nói xong lại đến trước bàn, như phu tử nhìn học sinh.

Hứa Bất Lệnh khẽ lắc đầu, tiếp tục mài mực, giọng điệu bình thản.

“Người có thể nói quy củ với ta còn chưa có sinh ra.”

“Quy củ không phải người nói, nó vốn đang tồn tại. Đại Nguyệt lập quốc hai trăm năm, trước bình Đại Tề, sau ở Trường An xây dựng Quốc Tử Giám, mới đặt ra quy củ.”

Hứa Bất Lệnh nhẹ chau mày.

“Ngươi có biết vì sao Đại Tề thành Bắc Tề không? Vì sao phía Nam lại biến thành Bách Việt?”

Tùng Ngọc Phù thuở nhỏ đọc đủ thứ thi thư, hiển nhiên sẽ hiểu rõ như lòng bàn tay.

“Thái tổ trọng dụng quân ngũ, trọng dụng tướng lĩnh hàn môn, đặt nặng võ công, làm cho sức mạnh cả nước tăng mạnh. Thời Hiếu Tông, đại tướng quân Hứa Liệt nhiều lần lập công lớn, năm bốn mươi tuổi nhậm chức Trấn Quốc đại tướng quân, dẫn dắt một trăm hai mươi vạn quân chinh phục Bách Việt ở phía Nam, phá đổ Đại Tề ở phía Bắc, đất Trung Nguyên thống nhất từ đây.”

“Hứa Liệt là ai?”

“Là ông nội của ngươi.”

“Vậy ngươi nói quy củ gì với ta?”

Hứa Bất Lệnh giương mắt nhìn Tùng Ngọc Phù.

Tùng Ngọc Phù do dự một chút, nhỏ giọng nói.

“Chính bởi vì công lao nghìn đời của tổ tiên của Túc Vương, vì Đại Nguyệt gây dựng vạn dặm lãnh thổ, ngươi là thế tử, ngươi phải tuân thủ quy củ do tiền bối đã định, không thể ỷ vào quyền thế ngang ngược.”

Cái “Bất Vong Chung” này được Hứa đại tướng quân phá Trường An phái người tạo thành, chính là vì muốn để con dân và cả triều văn võ Đại Nguyệt không quên những tiền bối chịu nhục trăm năm, phạt ngươi tới gõ chuông, chính là ý tứ này.

Hứa Bất Lệnh hít một hơi, không thèm để ý.

Tùng Ngọc Phù thấy hắn không nói lời nào, được một tấc lại muốn tiến một thước, chân thành nói.

“Giờ Thìn đọc sách nửa canh giờ là quy định, vương hầu thế tử hay học sinh hàn môn đều đối xử như nhau, ngươi đến trễ chút cũng được, vì sao lại ra tay đánh người?”

Quốc Tử Giám là nơi quan trọng, năm đó Hứa đại tướng quân đi vào cũng phải bỏ đao xuống ngựa tỏ lòng kính trọng, còn ngươi… ngươi như vậy là không biết lễ pháp*, hành vi phóng túng, kiêu ngạo bất tuân.

(*kỷ cương, phép tắc của xã hội.)

Nàng không ngừng lải nhải, một loạt lời lẽ xúc phạm.

Hứa Bất Lệnh có chút hài lòng với kiểu đánh giá này, nghĩ đến dì Lục mà nghe thấy cũng sẽ vui mừng.

Hứa Bất Lệnh lặng lẽ nhìn vị nữ phu tử đang nghiêm túc dạy bảo.

“Ta đánh người, còn cần lý do sao?”

“Đương nhiên. Không đúng, là không thể đánh người.”

Tùng Ngọc Phù dùng thước vỗ nhẹ bàn tay, đi qua đi lại trước bàn.

“Tục ngữ có câu "Quân tử động khẩu không động thủ", nếu ngươi có ý kiến với Tiêu công tử, có thể dựa vào lý lẽ thuyết phục hắn, dựa vào nắm đấm nói đạo lý là hành vi của giang hồ mãng phu. Hơn nữa, Tiêu công tử không phải đánh không lại ngươi, mà người ta không muốn đánh trả, là vì kính trọng thân phận của ngươi, tuân thủ quy củ, ngươi vốn không thèm quan tâm...”

Hứa Bất Lệnh thích yên tĩnh, bị nàng làm ồn không có cách nào chép sách được, hắn buông bút lông xuống, ngẩng đầu lên.

“Tùng cô nương, có phải ngươi rất rảnh rỗi đúng không?”

Tùng Ngọc Phù mím môi, đoan đoan chính chính thẳng lưng trước bàn học. “Câu "Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha", ta thay phụ thân dạy bảo các ngươi, coi như nửa lão sư. Ngươi chép “Học Ký”, trong đó có một câu "Thầy phải nghiêm khắc, Thầy nghiêm khắc thì đạo mới kính, đạo có kính thì người dân mới biết coi trọng việc học”, ý là phải tôn sư trọng đạo.”

Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu, đứng dậy.

“Lưng hơi mỏi, thật đúng lúc.”

Nói xong đi về phía Tùng Ngọc Phù.

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.