Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phu nhân bảo ngươi vào

Phiên bản Dịch · 1066 chữ

Bảy ngày sau.

Hứa Bất Lệnh rời khỏi Quốc Tử Giám, huýt sáo, một con hắc mã chạy chậm tới rồi dừng ở trước mặt hắn.

Ngựa này là Truy Phong Tuyết Đề sinh ra ở Mạc Bắc, trong quân Tây Lương dưới trướng Túc Vương, kỵ quân chiếm mười vạn thì toàn bộ ngựa đều tới từ Mạc Bắc. Trong trăm con mới có một Tuyết Đề, trăm Tuyết Đề mới có một Truy Phong, giá cả có thể so với hoàng kim trọng lượng, hơn nữa có tiền vẫn khó mua, toàn bộ Trường An chỉ có hai con, một con khác là tọa giá của thiên tử.

Hứa Bất Lệnh nhảy lên ngựa rồi phi nhanh về phía Túc Vương phủ, ở xung quanh hoàng thành là vương hầu tướng lĩnh, ngoài phủ đệ có hộ vệ canh gác chặt chẽ, người đi đường cũng không nhiều.

Ước chừng thời gian một chén trà, qua phố Khôi Thọ thì đã nhìn thấy xa xa bên ngoài Túc Vương phủ có ngừng một cỗ kiệu nhỏ, có nha hoàn mang dáng vẻ đoan trang đang cầm dù đứng ở cửa ra vào, đang cung kính chờ đợi.

Là nha hoàn thiếp thân của Lục phu nhân.

Hứa Bất Lệnh đau đầu, ghìm chặt cương ngựa, chuẩn bị quay về Quốc Tử Giám tránh một đêm, sau lưng đã truyền đến thanh âm ngọt ngào.

“Tiểu vương gia!”

Hứa Bất Lệnh thở dài, chỉ có thể thúc ngựa chạy tới, đi đến trước mặt nha hoàn, biết rõ còn cố hỏi.

“Nguyệt Nô, sao ngươi lại tới đây?”

Nguyệt Nô cúi người thi lễ, thanh âm ôn nhu.

“Thế tử điện hạ, phu nhân đợi người ba ngày ở nhà, không thấy người qua, cho rằng người xảy ra chuyện nên phái nô tỳ tới xem thử.”

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, quay đầu ngựa tiến về nơi ở của Lục phu nhân.

Ở phố Khôi Thọ toàn là vương hầu tướng lĩnh, ba phủ đệ ngay đầu phố ban cho ba nhà "Tiêu, Lục, Hứa".

Hoài Nam Tiêu thị là môn phiệt đứng đầu của Đại Nguyệt, trung nguyên to lớn thay đổi triều đại ba lần nhưng Tiêu gia vẫn sừng sững không ngã, đời đời làm tướng. Kim Lăng Lục gia cũng là thế gia môn phiệt, phủ đệ ở kinh thành ngay đối diện cửa Tiêu gia. Tuy Hứa gia được phong vương, nhưng nói đến nội tình của ba nhà thì vẫn còn khác biệt tương đối lớn.

Lúc Lục phu nhân còn trẻ đã hứa gả cho một vị trẻ tuổi và anh tuấn của Tiêu thị, chỉ tiếc vừa qua cửa thì phu quân chẳng may qua đời rồi thành quả phụ.

Thế gia coi trọng lễ nghi cương thường, Lục phu nhân thân là hậu duệ của Lục thị nên tất nhiên phải tuân thủ nghiêm ngặt, không thể tái giá, danh tiếng qua nhiều năm như vậy vẫn rất tốt.

Nàng ở kinh thành quen nên không muốn đi Hoài Nam, vẫn luôn ở trong Cảnh Hoa Uyển gần Tiêu phủ.

Hứa Bất Lệnh tung người xuống ngựa ở ngoài Cảnh Hoa Uyển, bảo hộ vệ chờ ở bên ngoài, mình thì ngựa quen đường cũ tiến vào tới biệt viện ven hồ.

Gió lạnh rì rào, kỳ hoa dị mộc trong lâm viên đã sớm héo tàn, bao trùm bên trên là lớp tuyết mỏng mịt mờ.

Biệt viện lịch sự tao nhã, hồ nhỏ vốn là nơi hóng mát ngày hè, Lục phu nhân yêu thích thanh tịnh nên vẫn luôn ở chỗ này, chỉ để lại mấy nha hoàn ở bên người hầu hạ.

Tường rào trắng buốt và ngói đen bị che kín bởi bông tuyết, đèn lồng đỏ treo ở ngoài cửa viện theo gió đong đưa.

Hứa Bất Lệnh chậm rãi đi đến ngoài biệt viện, mở cửa ra, nha hoàn đi tới đi lui, trong tay bưng chậu nước nóng.

“Ào ào.”

Âm thanh như có như không truyền đến.

Hứa Bất Lệnh do dự một chút rồi quay người đi ra thạch đình ngoài biệt viện, chỉ là nha hoàn bên trong đã nhìn thấy hắn, bước chân vội vàng đi tới, cung kính nói.

“Tiểu vương gia, phu nhân đang tắm rửa, ngài chờ chốc lát.”

“Được.”

Hứa Bất Lệnh nắm áo lông chồn trên người thật chặt, an tĩnh đứng ở bên ngoài chờ.

Chỉ là rất nhanh sau khi nha hoàn đi vào thông báo, trong biệt viện không lớn truyền ra thanh âm thoáng bực bội, cực kỳ nghiêm túc.

“Bất Lệnh, ngươi vào đi.”

“...?”

Hai tay của Hứa Bất Lệnh giấu ở trong tay áo, nhìn lâm viên toàn tuyết trắng xinh đẹp, tựa như không nghe thấy.

“Bịch bịch.”

Nha hoàn đi tới, biểu tình hơi kỳ lạ, len lén liếc nhìn thế tử điện hạ tuấn mỹ vô song một chút rồi nhỏ giọng nói.

“Tiểu vương gia, phu nhân bảo ngươi đi vào.”

"(0-0)!"

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, chỉ cảm thấy Lục phu nhân đã quên mất rồi, mặc dù thân thể hắn chỉ mười bảy mười tám, nhưng suy nghĩ sớm đã thành thục, hơn nữa mười bảy mười tám cũng không nhỏ nha.

“Mau vào! Ta nói cũng không nghe sao?”

Thanh âm của Lục phu nhân hơi bực bội, hình như còn dùng tay vỗ xuống nước.

Hứa Bất Lệnh kiên trì tiến vào biệt viện, tây sương lóe lên ánh đèn đuốc mờ nhạt, trên giấy dán cửa sổ chiếu ra hình dáng của một nữ nhân, đường cong uyển chuyển, có lồi có lõm, nha hoàn thì đi lại ở trong đó.

Con mắt Hứa Bất Lệnh nhìn về nơi khác, đi đến ngoài cửa sổ thì dừng bước, khẽ cười nói.

“Dì Lục, ta chờ ở bên ngoài là được, người bận bịu trước đi.”

“Đợi chút nữa ngươi lại chạy sao, ta bảo ngươi tới, ngươi lại giả bộ như không nghe thấy, chê ta dài dòng à?”

Ào ào.

Hứa Bất Lệnh vuốt trán, đưa lưng về phía cửa sổ mà ngẫm nghĩ.

“Dì Lục quá lo lắng, chỉ là chút việc tư.”

Trong phòng có thanh âm sột soạt không ngừng, hơi trầm mặc một lát rồi mới khẽ thở dài một tiếng, mang theo sự u oán.

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.