Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta tên Chúc Mãn Chi

Phiên bản Dịch · 1207 chữ

Ánh mắt đảo qua xung quanh, quả nhiên có mấy hán tử đang lén lút áp sát lão đầu, mà lão đầu kia còn đi vào trong một ngõ nhỏ.

“Vụt.”

Sắc mặt của Chúc Mãn Chi hơi gấp, vội vàng xách theo Nhạn Linh Đao rồi nhảy xuống từ cửa sổ, rơi ổn định ở trên mặt đất, hai đồng bạn cũng theo sát phía sau.

Bước nhanh xông vào ngõ nhỏ, chỉ đi mấy bước đã nhìn thấy một cảnh làm cho người ta tức giận.

Chỉ thấy ba tên lưu manh che mặt, trên tay cầm đoản đao vây quanh một lão đầu.

Lão đầu tựa ở trên góc tường, tay phải cầm quải trượng, run rẩy quơ quải trượng như để xua đuổi kẻ xấu, tay trái cầm túi tiền, nước mắt tuôn đầy mặt đầy bi phẫn.

“Có ai không!”

“Lão bất tử, không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi nghĩ đao của lão tử làm bằng giấy sao.”

“Dừng tay!”

Chúc Mãn Chi giận tím mặt, Nhạn Linh Đao ra khỏi vỏ, thân thể nhỏ nhắn như báo săn bất ngờ tập kích, trong chốc lát đã xông ra hai trượng đến trước mặt ba tên đạo chích. Nhạn Linh Đao bổ xuống cánh tay một tên đạo chích, không nghĩ tới đạo chích lại đeo hộ oản bằng sắt, làm tuôn ra vô số ánh lửa.

“Keng.”

Ba tên đạo chích phản ứng cực nhanh, lập tức đánh trả, quả đấm đánh tới mặt Chúc Mãn Chi.

Chúc Mãn Chi vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể nhấc cánh tay đón đỡ, thân thể bị đánh bay tới vách tường, tay đạo chích còn lại cầm dao găm, vọt tới đâm thêm một đao.

Người luyện võ giao thủ, thắng bại đã phân.

Sắc mặt của Vương Đại Tráng và Lưu Hầu Nhi trắng bệch, ngoại trừ hô lên một câu "Tặc tử ngươi dám!", thì hoàn toàn không thể cứu viện.

Đúng lúc này.

Trong hẻm nhỏ có gió lạnh tung bay, ba tiếng vang nhẹ nổi lên, chỉ thấy một bóng trắng từ trên trời giáng xuống sau lưng Chúc Mãn Chi, tay phải cầm kiếm, tay trái đỡ sau lưng Chúc Mãn Chi ngừng lại thế lui.

Chúc Mãn Chi đã trúng hai quyền, miệng kêu lên đau đớn, rơi xuống đất mới trì hoãn lại, ánh mắt hoảng sợ, chỉ thấy ba tên đạo chích lung lay, tựa như bị trọng kích.

“Leng keng.”

Đoản đao rơi xuống, ba tên đạo chích liên tiếp ngã trên mặt đất.

Thân thể của Chúc Mãn Chi cứng ngắc, hai tay giơ đao, nhìn ba đạo chích ngã trên mặt đất, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được.

Kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy một công tử áo trắng đứng ở bên cạnh, hắn mỉm cười nói.

“Cô nương, không có sao chứ.”

Thanh âm rất từ tính, bộ dáng tuấn lãng phi phàm, cặp mắt đào hoa mang theo sức quyến rũ câu hồn đoạt phách.

Chúc Mãn Chi sững sờ, ngây ngốc nhìn qua, khuôn mặt dần dần đỏ lên.

Trong hẻm nhỏ, hai tên Lang Vệ trói chặt ba tên đạo chích lại.

Ở đầu hẻm, Chúc Mãn Chi an ủi lão nhân đang run rẩy, dặn dò cất kỹ bạc mới để hắn rời đi, mình thì xách đao trở về ngõ nhỏ. Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Hứa thế tử mặc áo trắng, cầm hồ lô rượu đứng tại chỗ, thân hình thẳng tắp, không nhúc nhích tí nào.

Tình cảnh vừa rồi nguy hiểm như thế nào, trong lòng nàng hiểu rõ, nếu không phải Hứa thế tử xuất thủ cứu giúp, nàng không chết cũng tàn phế.

Chúc Mãn Chi do dự, đi đến muốn chào hỏi, Hứa Bất Lệnh lại đưa tay trước.

“Tiện tay mà thôi, khi không có người ngoài, gọi ta Hứa công tử là được.”

Chúc Mãn Chi quay đầu nhìn hai tên Lang Vệ, cũng không có để lộ thân phận của Hứa Bất Lệnh, đi theo hắn ra ngoài ngõ nhỏ.

“Đa tạ Hứa công tử.”

Hứa Bất Lệnh uống ngụm rượu, nghiêng đầu đánh giá nàng vài lần.

“Tuổi còn trẻ, không ở trong khuê phòng thêu hoa học nữ công gia chánh, lại đi học nam nhân chém chém giết giết. Ta gặp ngươi hai lần, ngươi đều bị đánh, sau này còn sẽ bị đánh nữa.”

Chúc Mãn Chi ngượng ngùng cười khẽ, vuốt mấy sợi tóc bên tai, liếc trộm gương mặt của hắn mấy lần.

“Cảm ơn Hứa công tử quan tâm. Sao ngài lại ở chỗ này?”

Hứa Bất Lệnh cười khẽ.

“Long Ngâm Các có hội cờ, định tới nhìn xem, trùng hợp đi ngang qua. Ngươi tên gì? Nhìn ngươi tuổi không lớn lắm, tại sao lại tới kinh thành làm bộ khoái?”

“Ta tên Chúc Mãn Chi.”

Chúc Mãn Chi chậm rãi đi ở phía sau, trong mắt hiện ra chút mất mát.

“Đây là tên do phụ thân đặt, khi còn nhỏ trong nhà trồng rất nhiều Quế Hoa Thụ, mẫu thân rất thích chúng...”

“Năm trước, thời điểm ta vừa tròn mười bốn tuổi, cha mẹ bỗng nhiên mất tích, báo quan cũng không tìm thấy người, ta tới huyện nha làm bộ khoái để tìm.

Về sau nghe nói Tập Trinh Ty ở kinh thành biết tất cả mọi chuyện, ta chạy tới xem một chút, kết quả phát hiện chỉ có Lang Vệ của Thiên Tự Doanh mới có thể vào kho công văn tra tìm...”

“Vì tìm phụ mẫu nên ngươi mới làm bộ khoái?”

“Đúng vậy.”

Chúc Mãn Chi đặt bội đao ở sau lưng, cúi đầu đá hòn sỏi nhỏ ở trên mặt đất.

“Cha ta hẳn là người giang hồ, để bạc lại cho ta là cố ý bỏ ta mà chạy, Tập Trinh Ty biết tất cả mọi chuyện, nhất định có thể tìm được tung tích.”

Hứa Bất Lệnh trầm mặc chốc lát, khẽ cười nói.

“Ngươi muốn vào Thiên Tự Doanh làm Lang Vệ?”

Chúc Mãn Chi gật đầu, lại thở dài.

“Bắt một trăm tiểu tặc mới có thể lên chức, công lao không đủ, mười năm cũng chưa chắc vào được.”

“Ta giúp ngươi.”

Chúc Mãn Chi dừng chân, hơi nghi hoặc nhìn Hứa Bất Lệnh.

“Vì sao?”

Hứa Bất Lệnh cười nhẹ.

“Không có vì sao, thấy ngươi đáng thương, không nguyện ý thì thôi.”

Nói xong thì rời đi.

“Sao cơ.”

Chúc Mãn Chi vội vàng đuổi theo.

“Hứa công tử, ngươi lợi hại như vậy thì nhất định có thể giúp một tay. Chỉ cần nói một câu là được nha.”

Hứa Bất Lệnh lắc đầu.

“Tập Trinh Ty giám sát các lộ vương hầu, ta không tiếp đón được. Tuy vậy có thể giúp một tay, dù sao cũng không có chuyện để làm, ngày mai ngươi đi Tập Trinh Ty tiếp mấy vụ án, giờ Thìn ba khắc đến cửa phường thị, quá hạn không đợi.”

“Không có vấn đề.”

Chúc Mãn Chi lộ ra vẻ mừng rỡ, đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Hứa Bất Lệnh rời đi, còn vẫy tay từ biệt…

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.