Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ninh Thanh Dạ, đệ tử của Cô Thu Chân Nhân

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Màn đêm dần dần buông xuống, ngàn phố trăm phường của thành Trường An đèn đuốc thưa thớt, trên đường đã không còn người đi đường, chỉ còn lại cả thành gió tuyết.

Hứa Bất Lệnh bị thích khách áo đen ôm lướt đi nhanh giữa lâu vũ, sau khi rời khỏi phường Đại Nghiệp, trường kiếm trên cổ đã dời đi.

Dáng người Hứa Bất Lệnh cao gầy, lại mặc áo lông chồn trắng dày, bị nữ nhân ôm thì nói thật là có chút kỳ quái, hai luồng xúc cảm mềm nhũn sau lưng không phải quá rõ ràng, nhưng quy mô cũng rất lớn.

Đi một đoạn giữa các phòng, truy binh phía sau đã biến mất. Hứa Bất Lệnh ấp úng một lúc, mở miệng nói.

"Nữ hiệp, ngươi sẽ không giết ta chứ? Ta từ trước nay đến vẫn luôn an phận thủ thường."

Thích khách áo đen hiển nhiên đã bị thương, bước chân lảo đảo, ôm eo Hứa Bất Lệnh mà chạy, tiếng nói lạnh lùng lại vang lên.

"Sẽ không giết đâu, ngươi đừng sợ, ta chạy thoát rồi sẽ thả ngươi đi."

Hứa Bất Lệnh giả vờ hoảng sợ.

"Ngươi chớ gạt ta đấy."

Thích khách áo đen bình thường nói rất ít, chắc là không muốn nói chuyện, lại sợ Hứa Bất Lệnh phản kháng, trầm mặc một lát, mới nói khẽ.

"Lần trước ở cửa hàng của Tôn gia, ngươi cho tiểu nhị đó thỏi bạc, nghe chưởng quỹ nói cách đối nhân xử thế của ngươi không tồi, vì thế ta sẽ không giết ngươi đâu."

Hứa Bất Lệnh "như trút được gánh nặng", cười ha ha.

"Thật sao…. Không biết cô nương tên là gì nhỉ?"

Không tiếng có đáp lại.

Thích khách áo đen dẫn theo Hứa Bất Lệnh đi ngang thành Trường An, thời gian mới chưa qua được bao lâu thì đã chút không chống đỡ được sự mệt mỏi hiện tại, khi vượt qua một con ngõ nhỏ, dưới chân mềm nhũn rồi ngã thẳng xuống.

Thích khách áo đen đột nhiên bừng tỉnh, ngượng ép ổn định thân hình, nhẹ nhàng dừng lại trong ngõ nhỏ sâu thẳm, đẩy Hứa Bất Lệnh ra.

"Đi đi!"

Nói xong ôm ngực, tay cầm trường kiếm bước nhanh vào sâu trong ngõ nhỏ, bước chân thất tha thất thểu.

Hứa Bất Lệnh đứng tại chỗ, vỗ đầu vai, trên lông cừu dính một chút vết máu, hắn nhìn bóng lưng chạy đi của thích khách áo đen, chạy vào góc ngõ nhỏ không lâu thì truyền đến một tiếng vang rầm rầm.

Hứa Bất Lệnh chờ một lát, mới ở trong gió tuyết đi vào sâu trong ngõ nhỏ.

Nữ thích khách ngã xuống đất, trong tay vẫn đang nắm trường kiếm, hai hàng lông mày dài nhỏ, khóe miệng hơi mỏng, khuôn mặt lạnh lùng không nhiễm khói bụi trần gian, chỉ là hai má trắng bệch che lấp vẻ sắc đẹp vốn có, trông có vẻ thê thảm.

Cộc cộc ~

Tiếng bước chân từ xa tới gần, lão Tiêu cầm quải trượng đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, nhíu mày quan sát mấy lần.

Không nhìn ra được là mỹ nhân hiếm có, rất xứng với tiểu Vương gia.

Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày, sờ mặt mình.

"Đừng so sánh ta với nữ nhân."

Hắc hắc.

Hứa Bất Lệnh ngồi xổm xuống, mò mẫm một vòng ở eo thích khách áo đen, tìm được một khối ngọc bội, bên trên khắc m Dương Ngư, sau lưng có hai chữ "Trường Thanh".

"Bài tử của Trường Thanh Quan."

Lão Tiêu cũng ngồi xuống và quan sát kỹ mấy lần.

"Nhìn tuổi tác và diện mạo của cô nương này, chắc là Ninh Thanh Dạ, đệ tử của Trường Thanh Quan Cô Thu Chân Nhân."

Hứa Bất Lệnh không có nhiều kiến thức về chuyện giang hồ, nghe xong, cái hiểu cái không.

"Bộ lợi hại lắm sao?"

Lão Tiêu hàng năm ngâm mình trong gian tam giáo cửu lưu, khi nhắc tới sự tích của những nữ hiệp giang hồ này như thuộc lòng.

"Theo lời đồn giang hồ, cha mẹ của Ninh Thanh Dạ mười năm trước bị "thiết ưng săn hươu" làm vạ lây phải lưu lạc giang hồ, sau đó được Trường Thanh Quan ở gần núi Võ Đang thu dưỡng, đến mười ba tuổi liền đã bộc lộ tài năng, sắc đẹp cũng khuynh quốc khuynh thành. Có điều Ninh Thanh Dạ cực ít xuống núi, nhìn thấy người cũng không nhiều lắm, cách nói này còn là từ miệng một tên lỗ mũi trâu thối kiến thức rộng rãi của Võ Đang truyền ra. Sư phụ Cô Thu Chân Nhân của Ninh Thanh Dạ, xuất phát từ Khai Phong Đường gia, trong những năm Tuyên Hòa cũng là mỹ nhân danh truyền nam bắc, về sau xuất gia làm đạo cô, cô nương này biết Đường gia kiếm nhưng lại không ngộ ý, chỉ sợ cũng là vì nguyên nhân này."

Hứa Bất Lệnh tất nhiên không rõ quan hệ rối loạn trên giang hồ, ngồi xổm xuống quan sát mấy lần.

"Chẳng trách lại che mặt, nếu bị Trương Tường nhận ra, Trường Thanh Quan sẽ có phiền phức không nhỏ."

Lão Tiêu gật đầu.

"Dám vào kinh ám sát, tất nhiên có huyết cừu với Trương Tường. Giao cho Lang Vệ, có thể khiến Chúc Mãn Chi trực tiếp tiến vào Thiên Tử Doanh, có điều Trương Tường hàng năm ở trong kho công văn, Chúc Mãn Chi đi vào tìm kiếm bí mật sẽ rất dễ bị phát hiện, tiểu Vương gia ngươi xem an bài thế nào?"

Hứa Bất Lệnh cười khẽ.

"Ý của ngươi là, dùng nàng ta làm điệu hổ ly sơn, khiến Chúc Mãn Chi thừa cơ đi vào tìm tin tức của Tỏa Long Cổ?"

Lão Tiêu vuốt ve quải trượng, cười khà khà.

"Chủ yếu là nắm xương già của ta không thể đứng nhìn loại chuyện lạt thủ tồi hoa này. Hoa trên giang hồ, đều cần loại háo sắc như chúng ta dụng tâm che chở..."

"Dừng!"

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.