Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công cụ hình người

Phiên bản Dịch · 1639 chữ

Trận tuyết lớn rơi khắp nơi, hoàng thành nguy nga như được phủ lên mình một tầng chăn tuyết. Trong hành lang trên tường cao màu son, Lục phu nhân và Thái Hậu đứng sóng vai, hai người cùng khoác áo choàng hồ ly đỏ như hai nụ hoa mẫu đơn nở rộ giữa trời tuyết trắng xóa. Thái Hậu ở địa vị cao đã lâu, giữa mày nàng nhiều thêm vài phần quý khí, mà Lục phu nhân lại dịu dàng hơn một chút.

“Hồng Loan, nói ngươi quản Hứa Bất Lệnh mà hình như ngươi không để ở trong lòng. Mấy ngày trước ở hội thơ Long Ngâm hắn lại đánh Tiêu Đình. Dù sao Tiêu Đình cũng là trưởng bối của Hứa Bất Lệnh, sao có thể không nói tình cảm như thế hả?”

Giọng nói Thái Hậu nghiêm túc nhưng vì tuổi tác bằng Lục phu nhân nên thoạt nhìn càng giống như oán giận tỷ muội không nghe khuyên bảo.

Tiêu Đình đi theo ở phía sau, hắn ta gật đầu như gà mổ thóc:

“Đúng vậy. Ta nhẫn nhịn đi, nhẫn nhịn lại, cũng không phải vì sợ hắn…”

“Ngươi im đi.” Mắt hạnh của Thái Hậu hơi trầm xuống, nàng trừng mắt lườm đứa cháu trai hèn nhát của mình một cái.

Lục phu nhân hoàn toàn không muốn nhìn Tiêu Đình mà chỉ trước sau như một nhẹ nhàng gật đầu: “Khi về chắc chắn ta sẽ dạy bảo Bất Lệnh, cô cô yên tâm đi.” Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục phu nhân rõ ràng là không để ở trong lòng.

Thái Hậu nói vài câu thấy Lục phu nhân không để ở trong lòng cũng chỉ đành từ bỏ. Mười năm trước nàng bị trưởng huynh Tiêu Sở Dương đưa vào cung làm Hoàng Hậu. Kết quả mới vừa mang mũ phượng lên thì tiên đế băng hà nên thành Thái Hậu. Thiên tử, người gọi nàng là “mẫu hậu” còn lớn hơn nàng mười mấy tuổi, cơ bản là nàng không quản được ai.

Hơi tỏ thái độ xong, Thái Hậu dẫn theo cung nữ rời đi. Lục phu nhân khom người cung tiễn. Chờ bóng dáng thướt tha của Thái Hậu biến mất bên trong thành cung, biểu cảm trên mặt nàng mới trầm xuống, nàng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Đình.

Tiêu Đình ăn mặc đơn bạc, đôi tay hắn đông lạnh run rẩy nắm chặt trong ống tay áo. Nhìn thấy ánh mắt Lục phu nhân, hắn ta lập tức ra vẻ vô tội nói: “Tẩu tử, ta bị đánh mà.”

Lục phu nhân nhàn nhạt hừ một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi cung: “Bất Lệnh là vãn bối của ngươi, đánh ngươi một trận thì đã sao? Tiểu hài tử nào mà không nghịch ngợm chứ.”

Tiêu Đình đầy kinh ngạc, hắn chạy chậm theo phía sau: “Hứa Bất Lệnh còn lớn hơn ta gần một tháng. Hắn là tiểu hài tử, vậy còn ta.”

“Ngươi là trưởng bối phải trưởng thành hơn. Cả ngày cười nói chơi bời lêu lổng, đáng mặt là nam nhi Tiêu gia à?”

Lục phu nhân tỏ vẻ “ta thiên vị Hứa Bất Lệnh đấy” mà không sợ người khác nhìn ra chút nào.

Tiêu Đình đã sớm biết tính Lục phu nhân, hắn thương tâm thở dài: “Ta tiến cung cũng không phải để mách lẻo đâu.”

Trong mắt Lục phu nhân mang theo khinh miệt: “Vậy ngươi tiến cung làm gì? Ngươi mà còn có việc quan trọng gì à?”

Tiêu Đình nhún vai: “Ta đường đường là con vợ cả Tiêu gia, sao lại là loại tiểu nhân như vậy chứ. Hôm nay ta tiến cung là vì muốn tìm Giả công công chào hỏi một câu. Lần trước không phải ta viết ra hai tác phẩm xuất sắc ở hội thơ Long Ngâm à? Tùng Đại Tế Tử cũng khen ta viết hay, chắc chắn sẽ điểm danh để khen ta.”

Lục phu nhân hơi híp mắt: “Tùng Bách Thanh cũng khen ngươi sao? Ngươi còn đi mua thơ à?”

Tiêu Đình cứng đờ, mặt hắn ta lộ vẻ không phục: “Đại tẩu, tốt xấu gì ta cũng sinh ra trong dòng dõi thư hương, viết thơ lại không dễ như trở bàn tay à? Còn nữa sao có thể nói là mua chứ? Ta cũng không tốn bạc, chuyện này với văn nhân mà gọi là mua à? Đấy là tham khảo.”

Lục phu nhân hít mấy hơi lạnh, cuối cùng chỉ hừ một tiếng: “Nếu Bất Lệnh có một nửa bản lĩnh của ngươi thì tốt rồi.”

Mắt Tiêu Đình sáng ngời, hắn ta không tin nổi nói: “Đại tẩu, thế mà người lại mở miệng khen ta, thật là mặt trời mọc từ hướng tây. Ta đã sớm cảm thấy Hứa Bất Lệnh không bằng ta, trừ có tí sức lực ra, so ngoại hình, luận văn chương, xét tính cách…”

“Khác nhau một trời một vực.”

“Đúng đấy, vẫn là đại tẩu nói chuẩn.”

Tiêu Đình lớn như vậy, đây là lần đầu tiên được “khích lệ” như thế. Hắn ta hơi lâng lâng, tay sờ eo, đáng tiếc không mang quạt theo nên chỉ có thể hậm hực vỗ tay.

Lục phu nhân đã hai ngày không gặp Hứa Bất Lệnh, trong lòng nàng vô cùng nhớ nhung. Nàng không có thời gian để ý con hàng này, bèn nói: “Ta mới vừa nghe Thái Hậu nói gần đây triều thần đều đang bận việc hạn hán của Xuyên Thục. Thánh thượng đánh giá thơ từ tất nhiên sẽ bị ngôn quan nói mê muội mất cả ý chí. Hiện tại ngươi chào hỏi vô dụng, trở về thành thật an phận cho ta.”

Nói xong thì nàng dẫn theo nha hoàn lên xe ngựa.

Tiêu Đình vẫn còn phiêu phiêu. Tuy biết rõ mấy ngày nay Thánh thượng sẽ không đánh giá thơ từ nhưng vẫn chạy tới chào hỏi đại nội tổng quản, miễn cho hội thơ lần sau đưa bài lên sẽ đặt chồng lên bài thi lần này.

Chỉ cần Thánh thượng nhìn thấy bài thơ “Phụ thân ta là tể tướng” kia, chắc chắn sẽ thuận miệng khen hai câu. Dù sao đến cả Tùng Đại Tế Tửu cũng nói mình viết khá, đó là đại nho nổi danh cả Trường An.

Tiêu Đình vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn ta vừa mới đi ra cửa cung, gia đinh còn chưa dắt xe ngựa lại đây thì đã nghe được tiếng vó ngựa “lộc cộc" đạp trên đường đá bạch ngọc, phi nhanh về phía hắn ta.

Tiêu Đình sửng sốt, thầm nghĩ “Ai mà to gan vậy? Cưỡi ngựa trong hoàng thành, thánh thượng ra khỏi thành à?”

Hắn ta trố mắt nhìn lại thì thấy Hứa Bất Lệnh mặc áo bào trắng, cưỡi Truy Phong đạp trên tuyết phi nhanh trên đường lớn bằng đá bạch ngọc. Áo bào trắng phần phật như tướng lĩnh cưỡi ngựa một mình xông trận. Ngự Lâm Quân ngoài hoàng thành vội vàng né tránh, đến cả chặn lại cũng không dám.

“Ôi mẹ ơi!”

Sắc mặt Tiêu Đình chợt thay đổi. Hắn ta cho rằng Hứa Bất Lệnh biết hắn ta tới mách lẻo chuyện này nên lại đây chém người. Vì thế hắn ta sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng định đuổi theo xe ngựa của Lục phu nhân đã sớm đi xa.

Chỉ tiếc Tiêu Đình còn chưa chạy nổi vài bước thì đã cảm thấy thân thể nhẹ bẫng. Hắn ta bị người ta xách lên như gà con, đặt trên lưng ngựa rồi cho ngựa quay đầu nghênh ngang mà đi.

Tiêu Đình bị dọa sắc mặt trắng bệch, hắn ta lớn tiếng thét lên: “Hứa Bất Lệnh! Ngươi điên rồi à? Ta là cháu trai Thái Hậu đương triều. Nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của ta…”

Hứa Bất Lệnh giơ tay nhổ luôn một nắm tóc trên đầu Tiêu Đình: “Thì ngươi định làm gì?”

“Ta… Ta đại nhân không chấp tiểu nhân.”

Tiêu Đình bị xóc đến cả ngực lẫn bụng như sông cuộn biển gầm. Hắn ta thấy không phải Hứa Bất Lệnh muốn giết người thì trong lòng mới hơi yên tâm một chút: “Ngươi lại uống say à? Ngươi và ta nước sông không phạm nước giếng, bỗng nhiên bắt ta theo làm gì?”

Hứa Bất Lệnh phóng ngựa chạy như điên, rất nhanh đã rời khỏi thành cung. Hắn bình thản nói: “Ngươi lớn lên ở Trường An. Thế có biết Lý Thiên Lục không?”

“Lý Thiên Lục sao?”

Tiêu Đình nhăn mày: “Nhi tử Trung Dũng Hầu Lý gia ở cuối phố à? Cả ngày đòi đánh đòi giết là tên lỗ mãng giống ngươi. Ta với hắn có biết nhưng không quen thân, không có giao tình nhiều lắm, cũng chỉ là ngẫu nhiên cùng uống hoa tửu với mọi người.”

Hứa Bất Lệnh gật đầu: “Bạch Mã Trang là chỗ nào?”

Tiêu Đình ghé vào trên lưng ngựa, hắn ta hơi suy nghĩ một chút: “Bạch Mã Trang. Đó là nông trang mà hoàng đế Hiếu Tông thưởng cho Lý gia. Lý Thiên Lục thường xuyên mời con cháu quyền quý trong kinh thành qua chơi. Trước kia còn từng mời ta một lần nhưng ta ngại đó là chỗ nông dân bần hèn nên không đi. Sao thế? Ngươi chuẩn bị đến đó làm đầy tớ cho Lý Thiên Lục à?”

“Trở về thay quần áo, ta và ngươi đi Bạch Mã Trang.”

“Ta không muốn đi.”

“Ta làm người đánh xe cho ngươi.”

“A… Không thành vấn đề… Một lời đã định… Có tiện nghi mà không chiếm là thằng ngu.”

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.