Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói đạo lý 2

Phiên bản Dịch · 1543 chữ

Hứa Bất Lệnh ném chiếc bao tải trong tay mình xuống, muối lậu rơi vãi đầy trên nền gạch đá, cứ như thể được đắp lên một tầng tuyết trắng xóa vậy.

Sáu tên Lang Vệ đều híp mắt, một người trong đó ngồi xổm xuống, bốc một nắm lên quan sát.

“Là muối, không cần kinh hoảng.”

Sắc mặt của Công Tôn Lộc thay đổi mà không dễ gì phát hiện được. Hắn đứng chắp tay sau lưng, nhìn chung quanh một vòng.

“Bắt lại.”

“Dạ!”

Lúc này, hai tên cao thủ của cận vệ cận vệ Ngự Lâm Quân cầm đao tiến lên, những người khác thì dùng thòng lọng, lưới đánh cá,... yên lặng chờ bọc đánh.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, hắn chọc trường kiếm trên mặt đất, hai tay vịn chuôi kiếm, âm thầm đánh giá Công Tôn Lộc ở đằng sau đám người.

“Ngươi không hỏi thử xem số muối này từ đâu ra mà đã trực tiếp động thủ rồi à?”

“Trong quán rượu có một túi muối thì có gì hiếm lạ đâu chứ? Bắt lại, dám cả gan phản kháng, giết chết không kể tội.”

Công Tôn Lộc vung tay, rất nhiều cận vệ Ngự Lâm Quân cầm đao tới gần.

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng gật đầu. Hắn tựa thanh kiếm lên trên cột trụ ở hành lang, mang theo hai tay trống trơn đi xuống bậc thang.

Cận vệ nhìn thấy điệu bộ này thì thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ngay khi bọn họ đang chuẩn bị bỏ đao xuống để tiến lên trói người thì sắc mặt của tên Lang Vệ của Thiên Tự Doanh đang đứng phía sau đột nhiên thay đổi.

“Cẩn thận.”

Lời còn chưa dứt.

Một thân áo trắng của Hứa Bất Lệnh tung bay, hắn như báo săn bất ngờ tập kích. Trong phút chốc đã lướt qua trước người hai tên cận vệ, hai khuỷu tay bỗng nhiên dồn lực, đập vào Ngư Lân Giáp ở bên hông cận vệ Ngự Lâm Quân.

Ầm.

Áo giáp nổ tung.

Hai tên cận vệ Ngự Lâm Quân còn chưa kịp phản ứng đã ngã bay ra ngoài, đập lên người của đồng bọn ở phía sau.

Ba tên Lang Vệ của Thiên Tự Doanh nhìn thấy thế thì vô cùng hoảng sợ, bọn họ xách binh khí bắt đầu tiến lên, thay thế cho cận vệ Ngự Lâm Quân vừa bị đánh bại.

Ba tên Lang Vệ đánh bọc sườn hai bên, Thuẫn Đao, Câu Liêm Thương, Nhạn Linh Đao phối hợp với nhau, trực tiếp xông lên.

Hứa Bất Lệnh đánh lui hai người xong thì không hề dừng bước. Hai chân hơi cong lại, đạp mạnh lên trên mặt đất, thân hình bắn về phía trước.

Ầm.

Hắn lên gối, đập vào chính giữa tấm khiên tròn.

Tên Lang Vệ cầm Thuẫn Đao còn không kịp dùng đao chém về phía hắn thì đã bị tấm khiên kia đập vào ngực. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui lại phía sau, phải dùng đao chống lên mặt đất thì mới có thể ổn định thân thể.

Tên Lang Vệ cầm thương ở bên cạnh, thừa cơ nhấc thương đâm thẳng vào chính giữa, thế nhưng lại bị một tay của Hứa Bất Lệnh nắm chặt lấy cán thương, không thể tiến thêm một chút nào nữa.

Tên Lang Vệ cầm thương đang muốn rút thương lại, nhưng không ngờ rằng một sức mạnh cực lớn truyền đến, dứt khoát kéo cả người và thương tới, tiếp đó chính là một đấm Thiếp Sơn Hạo mạnh mẽ đến cùng cực đánh thẳng lên ngực hắn…

"Thiếp Sơn Hạo"chính là sát chiêu của Bát Cực Quyền, lấy uy lực cực đại mà thành danh. Người bị đánh trúng một đòn không chết thì cũng tàn phế.

Tên Lang Vệ cầm thương bất ngờ không kịp phòng bị, cả người bay xa hơn hai thước như thể một bao cát vậy, khiến cho hắn sợ đến mức liên tục thét lên.

Trên tay Hứa Bất Lệnh cầm thương dài, thuận thế đẩy Nhạn Linh Đao ra, đặt lên trên cổ họng của tên Lang Vệ cuối cùng.

Mũi thương ngưng lại.

Sắc mặt của tên Lang Vệ cầm Nhạn Linh Đao trắng bệch. Hắn giơ cao đao, toàn thân cứng ngắc.

Vốn đã dự liệu được tên tặc tử này võ nghệ kinh người, nhưng lại không ngờ hắn lại lợi hại đến mức này.

Lang Vệ của Thiên Tự Doanh đều là cao thủ được tuyển chọn kỹ lưỡng, hiệp khách giang hồ bình thường căn bản không thể tránh khỏi sự vây bắt của ba người bọn họ được. Thế nhưng công tử áo trắng này chỉ tay không tấc sắt nghênh chiến, nếu như cầm binh khí thì chỉ sợ ba người đã chết ngay tại trận rồi.

Trình độ võ nghệ cao cường này, không thể tưởng tượng nổi!

Lang Vệ cúi đầu nhìn mũi thương chĩa vào cổ họng mình, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí lùi lại một bước, để đao xuống rồi lui về bên cạnh.

“Công phu rất đỉnh.”

Chỉ trong chớp mắt, Lang Vệ của Thiên Tự Doanh đã bị đánh bại hoàn toàn, những người còn lại đương nhiên không cần phải nói, chỉ có thể cẩn thận chút lùi về phía sau mà thôi.

Công Tôn Lộc như lâm đại địch.

Hứa Bất Lệnh cắm Câu Liêm Thương xuống đất, ánh mắt bình thản, nghiêng đầu mà chỉ trên mặt đất.

“Đằng sau có một kho hàng muối lậu, dẫn người đi vào đó tra xét đi.”

Sắc mặt Công Tôn Lộc cứng đờ, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, tay cầm đao khi thì siết chặt khi, khi thì buông lỏng.

Mà ba tên Lang Vệ của Thiên Tự Doanh nghe thấy lời này thì nhướng mày. Buôn bán muối lậu là trọng tội, thế mà lại có cả một kho hàng muối lậu.

Lang Vệ hai mắt nhìn nhau, một người trong số đó vội vàng đi vào bên trong quán rượu. Công Tôn Lộc thấy thế, hai mắt tối đen, gấp gáp mở miệng.

“Hắn muốn thừa cơ bỏ chạy, đừng trúng kế của hắn.”

Chát.

Còn chưa dứt lời thì một cái tát vang dội đã quất lên trên mặt Công Tôn Lộc. Lúc Công Tôn Lộc bừng tỉnh, hắn muốn đưa tay rút đao, nhưng Hứa Bất Lệnh lại vung chân đá lên trên chuôi đao, thanh đao rơi khỏi tay hắn rồi cắm thẳng vào bức tường phía sau.

Một cái tát này làm cho Công Tôn Lộc phải lảo đảo một hồi, trâm ngọc trên đầu cũng bay ra ngoài, tóc dài xõa xuống. Rất nhiều cận vệ Ngự Lâm Quân đều sững sờ. Bọn họ muốn cầm quan đao tiến lên cứu giá, thế nhưng lại không dám đi chịu chết.

Trên mặt của Công Tôn Lộc in dấu năm bàn tay, trong mắt hắn tràn ngập sự tàn ác, hắn vung nắm đấm nhưng lại bị Hứa Bất Lệnh chuẩn xác bắt lấy cổ tay, thêm một cái tát nữa quất lên trên mặt hắn.

Công Tôn Lộc phun một ngụm máu ra ngoài, sắc mặt tái xanh, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt.

“Thế mà ngươi lại dám đánh ta, ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta…”

Hứa Bất Lệnh lại vung tay quất thêm một cái tát nữa.

“Thế ngươi có biết cha ta là ai không?”

Bị đánh ba cái bạt tai, gương mặt của Công Tôn Lộc cũng sưng lên, hai tròng mắt của hắn hằn đầy tơ máu, hô hấp dồn dập. Hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Bất Lệnh, khóe miệng rướm máu, nhưng lại bị cưỡng ép nuốt ngược trở vào, không dám nói tiếp nữa.

Lang Vệ cùng rất nhiều cận vệ vây xung quanh cũng rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Chủ quan đã bị người ta bắt mất rồi, không ngăn chặn lại thì chắc chắn cũng không thể nói được gì cả, trong lúc nhất thời chỉ có thể bao vây xung quanh mà thôi.

Cục diện giằng co trong chốc lát.

Đột nhiên bên trong con ngõ nhỏ truyền đến âm thanh "bịch bịch". Công Tôn Lộc nghiêng đầu nhìn lại, là cha của hắn, Kinh Phụ Đô Úy Công Tôn Minh dẫn theo không ít cận vệ Ngự Lâm Quân xách cung nỏ chạy tới.

Công Tôn Lộc thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hắn lập tức lộ ra mấy phần kiêu ngạo, hắn lạnh lùng nói.

“Ngươi thật to gan.”

Chát.

Thế nhưng còn chưa dứt lời, lại thêm một cái tát nữa hạ xuống mặt hắn.

Công Tôn Lộc té ngã trên mặt đất. Hắn rên khẽ một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, thế nhưng lại không dám nói tiếp nữa.

Đúng lúc đó, Công Tôn Minh từ xa chạy tới, lập tức rống giận.

“Tên tặc tử to gan, thế mà lại dám… Dám... Cảm tạ Thế tử điện hạ đã thay ta dạy dỗ đám rác rưởi này…”

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.